Chương 99: Vấn tâm dưới trăng
Đã vài ngày trôi qua, công việc của Trần Bạch Hoàng nơi phủ đệ này nhìn chung khá đơn giản, tuy có chút mệt nhọc nhưng cũng chẳng là gì so với sức khỏe của hắn. Thiếu niên ban ngày làm việc, chiều tà luyện võ đến đêm muộn mới nghỉ ngơi, hắn gần như không có một khoảng thời gian trống nào. Vốn tính tình ít nói, Trần Bạch Hoàng hầu như chẳng mấy khi bắt chuyện hay tươi cười với ai, có lẽ thi thoảng đôi ba câu chuyện làm quà với những người cùng làm, còn không cũng chỉ là thái độ hời hợt với tất cả mọi thứ xung quanh.
Những ngày đầu cũng tạm coi là yên ả đối với thiếu niên họ Trần, vì đám huynh đệ họ Lỗ kia cũng không thấy lảng vảng gần khu lao động của hắn. Hỏi ra mới biết hai huynh đệ kia được phân đi giao hàng ở ngoài, chẳng mấy khi có mặt trong phủ, vì thế Trần Bạch Hoàng cũng bớt được một số chuyện phiền phức không đáng có. Về phần nhưng gia nhân khác, họ cũng chẳng muốn gây khó dễ gì cho thiếu niên, dù sao Trần Bạch Hoàng cũng có danh nghĩa đích thân được gia chủ đặc cách tuyển vào, chưa nói đến những kẻ tính tình yên phận, kể cả những người có chút địa vị trong phủ cũng không nguyện ý đi trêu chọc khi chưa rõ sâu xa của hắn.
Thời gian này, Trần Bạch Hoàng cũng thường tranh thủ trò chuyện với Đàm Thu Giang một chút. Công việc hàng ngày của hai người vốn khác nhau, thảnh ra cũng khó lòng chuyện trò sâu xa, chỉ có thể là vài lời bông đùa của thiếu niên thiếu nữ. Ngày qua ngày, Trần Bạch Hoàng duy trì một lịch trình đều đặn như thế, ban ngày dậy sớm làm việc, chiều muộn lang thang nơi thành trấn, tối đến lại luyện quyền đến khi mệt lử. Đàm Thu Giang tính tình vô tư, thi thoảng không ngại mời thiếu niên họ Trần thi thoảng ghé qua lều nhỏ của nàng và đám đệ muội.
Những đứa trẻ thường la cà khi chiều tối muộn nơi cổng thành hay đầm nước, thi thoảng trêu ghẹo nhau mà lấy làm thích thú. Đối với Trần Bạch Hoàng, những chuyện như vậy khiến hắn rất thoải mái. Chuyện nô đùa khiến hắn nhớ lại khi cha mẹ hẵng còn tại, hắn cùng Tiểu Trùng và đám nhóc trong thôn nhỏ vẫn thường đùa nghịch vô tư như thế. Vì lẽ đó nên những khoảnh khắc tiêu dao dù rất ngắn ngủi nhưng thiếu niên lại trân trọng vô cùng...
Tuy nói Trần Bạch Hoàng tính tình vốn đơn giản, những chuyện không phải của mình liền không đặt tâm, song hắn cũng không phải người vô tâm. Đến xóm nghèo nhiều lần, Trần Bạch Hoàng cũng rõ ràng rằng ba chị em Đàm Thu Giang vốn là trẻ mồ côi. Bởi vì không nơi nương tựa lại nhận ơn cưu mang nên cả ba người đều coi mẹ của Trần Bách Xuyên như trưởng bối trong nhà, nhất mực nghe lời.
Trần Bạch Hoàng đã từng gặp qua vị đại nương kia. Thực ra gọi nàng là thiếu phụ thì đúng hơn. Thiếu phụ tuổi ngoại tam tuần, mặt mày hốc hác, da dẻ xanh xao do ốm bệnh đã lâu. Hỏi ra mới biết, thiếu phụ vì vất vả mưu sinh nên sinh ra lao phổi, của nẻo bán hết cả mà bệnh tật chẳng thuyên giảm, giờ đây chỉ có thể ngồi nhà làm nghề đan nón tre kiếm đôi đồng rau muối. Nhìn cái nghèo nơi phồn hoa khiến cho Trần Bạch Hoàng không khỏi cảm khái, thì ra ở nơi nào cũng có những cảnh éo le như vậy. Giữa vùng đất hỗn loạn thế này, tình cảnh của con người lao động bình thường chẳng mấy khi tốt đẹp. Có lẽ tình thương chính là tài sản quý giá nhất nơi đây…
-----
Đêm trăng thanh sát rằm trung thu, gió từ đầm nước thổi se se lạnh, Trần Bạch Hoàng cùng Đàm Thu Giang lặng lẽ ngồi trên một gò đất nơi góc thành, ngước mắt ngắm nhìn minh nguyệt cùng tinh hà. Cả hai hôm nay bỏ lại đám người Đàm Thanh Lâm, tách riêng ra mà đi, cũng dặn dò chúng rằng không phải nhọc lòng đi tìm mình.
Không gian thiếu đám trẻ trở nên tĩnh mịch vô cùng, bên tai hai thiếu niên thiếu nữ chỉ là tiếng thở của người đối diện, tiếng dế kêu nơi nền đất, tiếc ếch nhái kêu ngoài đầm. Không ai nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn về phía màn đêm xa xăm. Trần Bạch Hoàng năm kê tay gối đầu, miệng ngậm một nhánh cỏ khổ, vẻ mặt kín đáo không để lộ ra b·iểu t·ình gì, chỉ có ánh mắt mang tâm trạng khó giãi bày, có chút buồn, có chút cô liêu. Bên cạnh thiếu niên, Đàm Thu Giang tóc dài thả xõa, phất phơ trong gió đồng, che khuất một phần khuôn mặt. Nàng mặc áo tấc mỏng, cơ thể hơi run lên vì lạnh sau mỗi lần có gió nhẹ lướt qua.
Dường như cảm thấy không gian có chút ngượng nghịu, Đàm Thu Giang mới nhìn sang Trần Bạch Hoàng, cất tiếng:
"Chúng ta cứ ngồi đây như vậy ư? Đêm xuống rồi, gió lạnh này dễ khiến ta và huynh cảm hàn đấy."
Trần Bạch Hoàng dường như cũng nhận ra thiếu nữ đang ẩn ý gì đó, vội ngẩng đầu nói:
"Hay là ta đưa muội về xóm Đầm?"
Xóm Đầm, ấy là tên nơi xóm nghèo của Đàm Thu Giang.
Đàm Thu Giang mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thôi! Cứ ngồi thêm một lúc, ta còn chịu được."
Trần Bạch Hoàng ngẩn người, cũng không biết nói gì cho phải. Thiếu niên vốn luyện quyền hằng đêm, sớm đã quen với sương trời cùng giá buốt, chút lạnh này không bõ bèn gì với y cả. Thế nhưng Đàm Thu Giang chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, cái gió đêm thu của xứ Chấn này thực sự là điều có hại với thân thể của nàng.
Thiếu niên như chợt nhớ ra cái gì, vội vã cởi ra lớp áo tơi vá víu tứ bề của mình khoác lên người Đàm Thu Giang, cười nhẹ nói:
"Cái này có thể giúp muội một chút."
Đàm Thu Giang ánh mắt phức tạp, nói: "Còn huynh thì sao?"
"Muội chớ lo. Ta luyện quyền hàng ngày, sức lực ắt có chỗ mạnh mẽ."
Thực ra cái trò 'cởi áo, ấm nữ nhân' này do họ Trần học được từ chỗ sư phụ hắn. Dẫu sao vị sư phụ kia cũng có một thời phong lưu, những kinh nghiệm này tuy tựa như gân gà, song không hẳn là vô dụng trong vài tình huống.
Đàm Thu Giang ánh mắt có chút muộn phiền, hết nhìn đối phương rồi lại ngước nhìn về phía trời sao, thầm thì:
"Là nam nhân nhiều sức lực thật tốt, chỉ tiếc ta sinh ra đã là phận nhi nữ lại còn mắc tật ốm yếu."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền im lặng, vài nhịp thở sau mới đáp:
"Kỳ thực làm nam nhân hay nữ nhân cũng chẳng khá hơn nhau là mấy, được cái này mất cái kia. Chúng ta cứ nhìn về thế mạnh của mình mà phấn đấu là được, để ý chi đến chuyện vốn không thể đổi thay."
Đàm Thu Giang cười đắng chát, nói: "Đã có lúc ta ước gì ta sinh ra đã là nam nhân, có thể cáng đáng việc lớn giúp cha giúp mẹ, có đủ sức lực dìu dắt đệ đệ cùng muội muội vượt qua khó khăn, mạnh mẽ làm những việc mà nam nhân các người có thể làm. Ít nhất, đám trẻ nhà ta sẽ không phải lo bữa đói bữa no."
Trần Bạch Hoàng lại im lặng, hắn cũng không biết phản bác hay an ủi như thế nào, bởi vì hoàn cảnh của Đàm Thu Giang thực sự quá đáng thương. Cho dù là Trần Bạch Hoàng cũng chỉ có thể thở dài xót thương.
"Huynh có lẽ không biết. Trước đây, nhà ta cũng là một nhà phú hộ giàu có, gia cảnh sung túc, nhân khẩu đông đúc. Tuy không thể so sánh với hào môn giang hồ, song chúng ta cũng được coi là những kẻ sinh ra đã được ngậm thìa vàng, cuộc sống đủ đầy. Ấy vậy chỉ trong một đêm tai bay vạ gió, cả nhà hơn hai mươi mạng đều bị đám tặc phỉ từ đâu đến tàn sát, khiến cho cả nhà ta tiêu tan, cảnh hạnh phúc cứ thế đi vào dĩ vãng."
"Nếu không phải khi Trần thúc và Trần di liều mạng dắt chúng ta chạy trốn, có lẽ hôm nay cũng chẳng biết vong hồn ta vất vưởng nơi nào."
Trần Bạch Hoàng vẫn bảo trì im lặng, thế nhưng thiếu niên hiểu rõ phần nào câu chuyện, chỉ là cũng chẳng biết nói cái gì. Dù sao thì ở cái Cửu Địa này, chuyện g·iết người c·ướp c·ủa, t·hảm s·át diệt môn vốn chẳng phải là chuyện to tát. Ngoại trừ lãnh địa những môn phái lớn, còn lại đa phần đều là những khu vực vô pháp vô thiên, nơi kẻ mạnh định đoạt.
Đàm Thu Giang lại nói tiếp: "Dư tiên sinh từng hỏi ta, có khi nào ta nuôi mộng báo thù không? Ta chỉ cười nhạt trả lời y rằng thân liễu này còn chẳng biết sống được đến mai hay không, thì hơi sức đâu còn lo chuyền cừu thù. Mà cho dù thương thiên đoái hoài, lo được chuyện nay mai, nhưng biết tìm ai mà báo thù. Thôi thì chuyện ân oán để gió mưa xóa nhòa, phận cô nhi như ta không dám viển vông xa vời."
Nói đến đây, Đàm Thu Giang lại đưa tay lên xoa vết sẹo trên má, cười chua xót:
"Trần thúc từng nói, nếu không phải vì vết sẹo khi chạy loạn này, có lẽ ta cũng có thể bán mình vào lầu xanh. Tuy phận nữ từ đây coi như nhuộm bùn, thế nhưng có thể nuôi được đám em thơ, ta cũng nên lấy làm vui lòng lắm."
"Nhưng ta chỉ cười. Ta làm sao không nhìn ra thâm ý của y, nhưng y dù sao cũng là ân nhân của ta, ta cũng chẳng thể nào phản bác. Thế nhưng ta vốn sinh ra là kẻ khuê các, được phụ mẫu dạy dỗ cẩn thận nơi lầu son gác tía, sao có thể chịu đựng được chốn phong hoa tuyết nguyệt kia. Lời nói kia vô tình khơi gợi hận ý trong lòng ta đối với y, người mà trước đó ta vô cùg kính trọng."
"Nhớ lại những ngày sau cơn hoạn nạn, do còn giữ thói ăn ở của kẻ trên trong nhà, nên bản thân ta có chút kiêu kỳ. Ta luôn cho rằng vị Trần thúc thúc này là một người gia nhân đàng hoàng tử tế, dù có ơn cứu mạng ta song y vẫn luôn giữ đạo chủ tớ ngày xưa mà cư xử, thành thử cũng chẳng quan tâm nhiều đến việc làm của y. Thế nhưng chỉ vì lời nói của y lại khiến ta sinh thù, dù thực tế chuyện kia cũng không xảy ra."
"Thế rồi cuộc sống khó khăn nơi xóm nghèo khiến ta tỉnh ngộ ra, thì ra ta không còn là một tiểu thư được nuông chiều nữa. Ta chỉ là một nha đầu xấu xí nghèo hèn mạt hạng nơi thành thị này. Lúc này, ta mới nhận ra bản thân tại sao lại nhỏ nhen ích kỷ như vậy, bản thân vì sao lại dám có tia hận ý đối với ân nhân của mình như vậy. Trần thúc rõ ràng không còn là gia nhân của ta, mà là trưởng bối của ta. Quả thật nếu không có thúc ấy, tỉ đệ chúng ta có lẽ cũng sẽ sớm thành cô hồn mà thôi."
"Nhìn lại những tháng năm nơi đây, ngẫm lại thì lời của Trần thúc cũng có lý, nếu ta thực sự vào lầu xanh, chí ít Thanh Sơn, Ngọc Lâm và cả Bách Xuyên sẽ không bị đói, Trần di cũng sẽ không vì lao lực mà mắc bệnh n·an y·, mà Trần thúc cũng sẽ chẳng phải vì đùm bọc đám trẻ mồ côi chúng ta mà vong mạng."
"Thật trớ trêu. Đến lúc bản thân ta từ bỏ đi khuôn phép của mình, muốn bán mình cho thanh lâu, lại nhận ra mình chẳng có nhan sắc, chỉ là cái nữ hài mười ba mười bốn, nhìn chẳng vừa mắt ai."
"Mọi sự qua rồi, ta mới nhận ra, một người nam nhân như Trần thúc mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Chỉ trách ta khi đó trẻ người còn ngây dại, chẳng hiểu được ý định sâu xa của thúc ấy, khiến cho cảnh nhà ngày một điêu tàn."
Trần Bạch Hoàng bình tĩnh nghe hết lời tâm sự của Đàm Thu Giang, ánh mắt có chút phức tạp. Đợi cho thiếu nữ im lặng một hồi, hắn mới cất lời:
"Sư phụ ta từng nói, đang ở độ tuổi nào thì nên sống đúng độ tuổi đấy. Thời điểm kia cũng không thể trách ngươi được. Chúng ta còn là hài tử, lại luôn nghe theo khuôn phép được dạy dỗ, thành ra ý thức với chuyện thị phi thiên hạ còn đơn giản."
"Ta tin rằng, ở Bờ Bên Kia, Trần thúc biết ngươi mạnh mẽ giúp thúc ấy chăm sóc đám nhỏ, hẳn là thúc ấy sẽ vô cùng tự hào."
---------------------
P/s: up chương muộn, tại hạ sẽ check lại chính tả sau. Mong chư vị đạo hữu thứ lỗi.