Một Đời An Nghiên

Chương 4




6.

Tôi đã hạ quyết tâm, để cho hồ sơ cá nhân của mình đẹp hơn, để nhận được học bổng toàn phần và hỗ trợ sinh hoạt phí, tôi gần như liều mạng để thu thập số liệu, viết luận văn.

Tôi ngâm mình ở phòng thí nghiệm không quản ngày đêm, thỉnh thoảng nghỉ ngơi năm phút, cầm điện thoại và lướt các nền tảng mạng xã hội — Doãn Tiểu Y rất thích chia sẻ, mọi tài khoản mạng xã hội của cô ta tôi đều biết.

Trên đó, hình tượng cô ta là một bạch phú mỹ, tự tin, tỏa sáng. Cô ta cũng có khá nhiều người hâm mộ, dưới những bài đăng thường xuyên có những người bình luận, khen cô ta là “một cô gái xinh đẹp, tốt bụng và hoàn mỹ.”

Nhưng cô ta cũng xây dựng một hình tượng khác cho bản thân, khi thì già mồm, khi thì văn chương, có đôi khi lại rất hài hước.

Thành thật mà nói, nếu tôi không biết người thật, tôi sẽ cảm thấy cô ta rất dễ thương, thậm chí muốn làm bạn với cô ta.

Trong khi tôi đang nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức nghiên cứu, viết luận thì trang cá nhân của cô ta đăng một bức ảnh chụp chung với hội bạn của Kỳ Huy.

Năm sáu người bạn kề vai sát cánh, không nghi ngờ, Doãn Tiểu Y cách Kỳ Huy gần nhất.

Trái tim tôi đau đớn như bị vật nhọn đâm vào.

Từ trước đến nay, tôi đều cho rằng Doãn Tiểu Y không có ý gì với Kỳ Huy. Bởi vì những bạn trai cũ của cô ta đăng trên mạng xã hội đều là những tay chơi thứ thiệt. Họ khác hoàn toàn với chàng trai khoa học kỹ thuật đơn giản, nhàm chán như Kỳ Huy.

Nhưng nếu như tôi đoán sai thì sao?

Tôi nghĩ quá nhiều, đầu đau như muốn nứt ra. Lúc xuống cổng lấy đồ ăn, có lẽ do làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, cộng thêm tụt huyết áp, chân tôi mềm nhũn, ngã cầu thang.

Cú ngã này rất đau đớn. Mắt cá chân bong gân, trán bị đụng chảy máu. Chật vật đến mức không nhìn nổi.

Hôm nay là tối chủ nhật, trong khu dạy học không còn ai, tôi gây ra tiếng động lớn như vậy, cũng không có người đến kiểm tra. Tôi cố gắng ngồi dậy, mở điện thoại xem ai có thể giúp mình.

Nhấp vào hình đại diện Wechat của Kỳ Huy, tin nhắn thoại cuối cùng giữa tôi và anh ấy là:

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Y, anh đi hát ở XX. Bao giờ về ký túc xá anh sẽ gọi em.”

“Được, anh uống ít rượu thôi.”

Kỳ Huy và Doãn Tiểu Y đang ở bên nhau.

Anh ấy đang cùng cô ta tổ chức sinh nhật.

——Bây giờ có phải thời điểm thích hợp để gọi anh ấy không?

Cơn đau làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi, tôi lưỡng lự nửa phút nhưng không thể đưa ra quyết định có lợi nhất.

Một lần nữa mở mắt, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày.

Giày thể thao trắng tinh, không chút tì vết.

Chủ nhân đôi giày ung dung ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với tôi.

Là Hàn Tranh.

Cậu ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ—— Từ khi gặp người hướng dẫn thất bại, cậu ta bắt đầu liên hệ với các anh chị em cùng khoa, thỉnh thoảng giúp đỡ việc vặt để tạo ấn tượng tốt.

Nhắc mới nhớ, chàng trai này cũng rất có mục đích, hơi giống tôi.

Hàn Tranh cụp mắt xuống, nói: “Đàn chị, nếu bạn trai chị không thể tới vì đi ăn sinh nhật với người khác, em có thể đưa chị đi bệnh viện.”

Cậu ta đã nghe thấy hết rồi à?

Tôi hơi xấu hổ, cố gắng giải thích: “Không làm phiền đến em, chị có thể tự mình đi bệnh viện.”

Hàn Tranh chỉ dùng một câu đã đóng đinh tôi tại chỗ:

“Giữa hai người có vấn đề.”

Giọng điệu cậu thờ ơ, tôi không thể đoán ra ý đồ của cậu ta.

“Nhưng mà em cũng không quan tâm lắm.” Cậu ta đưa tay cho tôi, “Em đưa chị bệnh viện sẽ nhanh hơn, chị không phải đang chạy đua với thời gian để hoàn thành công việc sao? Bây giờ chậm trễ, về sau muốn bù lại phải mất gấp đôi thời gian.”

Tôi sửng sốt trong ba giây, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu ta.

Hàn Tranh nói đúng, cho dù có ý định lợi dụng vết thương để thao túng Kỳ Huy, tôi cũng không thể “đặt xe trước ngựa”, để vết thương làm chậm công việc của mình.

Tôi đã nghĩ Hàn Tranh sẽ dìu mình, nhưng cậu ta nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, không nói một lời, bế bổng tôi lên.

Đầu tôi bị ép áp vào ngực cậu ta, tim cậu ta đập thình thịch, mỗi nhịp đều rất mạnh.

Không ngờ trông cậu ta gầy yếu như vậy mà đủ sức bế tôi theo kiểu công chúa.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Động tác của Hàn Tranh rất nhanh. Không đến một tiếng, mắt cá chân bị bong gân của tôi đã được xử lý, bác sĩ cũng kê thêm cho tôi một ít đường glucozo. Kết quả chụp CT cũng không có gì nghiêm trọng.

Đã khá muộn, nhưng Hàn Tranh không hề mệt mỏi.

Cậu ta vừa chậm rãi sắp xếp các loại biên lai viện phí từ lớn đến nhỏ, vừa nói: “Chị có thể gọi anh ta đến đón.”

“Cái gì?”

“Gọi bạn trai của chị đến đón chị về. Bạn gái ngã bị thương, nhưng sau khi cô ấy tự đi xử lý vết thương xong, mình mới đến. Thấy bạn gái hiểu chuyện như vậy, anh ta sẽ càng cảm thấy áy náy—— Đàn chị, chị nghĩ vậy đúng không?”

“Đàn chị, không cần lo lắng em tiết lộ điều gì, coi như chị giúp em gặp người hướng dẫn, em đưa chị phần quà cảm ơn đi.”

Có lẽ đầu óc tôi thật sự cùn rồi, tôi suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được, Hàn Tranh đã nhìn thấu ý đồ của tôi.

Tôi vắt óc nghĩ cách gài bẫy Kỳ Huy, nhưng chàng trai trước mặt chỉ cần dựa vào đôi ba lời, đã đoán được toàn bộ sự việc.

Là đồng loại, không cần nói nhiều đã hiểu nhau.

Tôi mỉm cười: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì chị cũng không cần khách sáo với em nữa.”

Đã quá nửa đêm, cuộc gọi của Kỳ Huy cũng đến như dự kiến. Trong điện thoại, giọng điệu của anh ấy rất vui vẻ.

“Anh vừa về, nhưng mà Tiểu Y nói vẫn muốn đi tiếp…”

Tôi ngắt lời đúng lúc: “Anh có uống rượu không? Nếu uống rượu rồi thì coi như em chưa hỏi gì.”

“Nghiên Nghiên, em sao thế?”

Tôi ho nhẹ, giọng nói khàn khàn, “Em không cẩn thận bị ngã, vừa mới đi cấp cứu. Nếu anh đã uống rượu thì đừng lái xe, để em tự gọi xe về trường học.”

Giọng điệu Kỳ Huy lập tức trở nên nghiêm túc: “Tại sao không gọi cho anh, để anh đưa em đi bác sĩ. Em đứng im ở đấy, anh sẽ qua ngay bây giờ.”

Tôi cúp điện thoại, Hàn Tranh uể oải đứng lên: “Vậy em đi trước đây. Đàn chị ngủ ngon.”

Tôi cảm ơn cậu ta một lần nữa.

Nửa giờ sau, Kỳ Huy xuất hiện ở cửa.

Sự lo lắng và không đành lòng của anh không thể nào giả được.

Anh chính là người như vậy, dạt dào tình cảm, mềm yếu.

Kỳ Huy nghiêm túc xem qua hồ sơ bệnh án của tôi, sau đó cẩn thận dìu tôi đi về phía cổng.

“Em bị thương mà không nói với anh.”

“An Nghiên, hãy để anh được chăm lo cho em, có được không? Em cứ hiểu chuyện như vậy, anh rất đau lòng.”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không phải em không biết phân biệt nặng nhẹ. Em chỉ bị ngã thôi, còn sinh nhật của Tiểu Y một năm mới có một lần. Bạn bè anh đều đi, sao anh có thể bỏ được.”

Cơ bắp cánh tay Kỳ Huy căng cứng, anh dừng lại, bất mãn nói: “Vậy hai mươi năm nay, em mới bị ngã lần này.”

“Thôi, được rồi, anh nói nhiều quá.”

“Không, An Nghiên, anh muốn giải thích rõ ràng với em, Tiểu Y quan trọng, nhưng em ấy tuyệt đối không thể quan trọng bằng em. Từ nay về sau, em có việc gì, nhất định phải gọi cho anh hiểu chưa?”

“Bạn gái anh so với trời còn quan trọng hơn.”

Kỳ Huy còn đang lải nhải điều gì đó, nhưng tôi đã quá mệt mỏi, không muốn nghe nữa.

Ánh mắt tôi rơi vào chàng trai ở cửa phòng bảo vệ phía xa xa.

Đèn đường hiu hắt chiếu lên người, phác họa dáng vẻ lạnh lùng, cứng rắn của cậu ta.

Hàn Tranh nửa cúi đầu, ném thuốc lá trong tay vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt xa xăm, như người ngoài cuộc đang xem diễn kịch.

Tôi khẽ gật đầu với cậu ta.

Thế là Hàn Tranh làm động tác chiến thắng với tôi, sau đó quay đầu biến mất trong đêm tối mịt mùng.