Một Đời An Nghiên

Chương 5




7.

Bởi vì lần tôi bị ngã này, Kỳ Huy rất nghe lời tôi, hầu như ngày nào cũng ở bên tôi, cố gắng làm tôi vui bằng nhiều cách khác nhau. Nếu không phải tôi khéo léo thuyết phục, chỉ sợ ngay cả cuối tuần anh ấy cũng không muốn về nhà.

Nhưng mục đích của tôi còn hơn thế nữa.

Nhân cơ hội này, tôi tiện thể đi các khoa khác khám luôn, chẳng hạn như chất lượng giấc ngủ không tốt, dạ dày khó chịu, bệnh lớn bệnh nhỏ đều kiểm tra hết một lượt.

Một vị thầy thuốc đông y rất giỏi, sau khi bắt mạch, vẻ mặt nghiêm túc.

Bác sĩ dùng lời lẽ dễ hiểu, đơn giản, giải thích cho tôi một lúc lâu, những triệu chứng nào sẽ xảy ra do thức khuya, ăn uống không điều độ, suy nghĩ quá nhiều.

“Cô gái nhỏ, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà cậy mạnh, thân thể cần phải chăm sóc thật tốt.”

“Bạn trai cũng nên quan tâm cô ấy hơn.”

Lấy thuốc xong, Kỳ Huy có chút lo lắng.



Anh ấy cẩn thận thuyết phục tôi: “Nghiên Nghiên, anh biết em là một cô gái rất chăm chỉ, biết cố gắng. Nhưng anh chỉ muốn nói, thật ra em không cần phải liều mạng như vậy…”

“Hở?”

“Em, em có thể nghỉ ngơi, anh sẽ mãi mãi ở phía sau em. Anh là đàn ông, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tôi ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Kỳ Huy cho rằng tôi đang tức giận nên vội vàng dỗ dành tôi: “Anh không nói là em không thể làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, anh chỉ muốn nói… em có anh, có thể yên tâm dựa vào anh. Em nhìn xem, mặc dù gia đình anh không quá giàu, nhưng để gánh vác chi tiêu của hai chúng ta, vẫn dư sức…”

Với nguồn tài chính của cha mẹ Kỳ Huy cũng như mức độ yêu thương mà họ dành cho anh ấy, chỉ sợ nói” dư sức” vẫn là khiêm tốn.

Tôi lắc đầu, chân thành nói: “Cũng bởi vì gia đình anh rất tốt nên em mới càng liều mạng như vậy.”

“Nghiên Nghiên?”

“Anh cho rằng em không biết mệt, không cần nghỉ ngơi à? Thế nhưng em… em không dám.”

“Bởi vì em không tự tin.”

Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt Kỳ Huy.

Theo góc nhìn của anh ấy, tôi mãi mãi nghiêm túc, năng động, bất khả chiến bại và không bao giờ chịu thua.

Nhưng lần này, tôi muốn thẳng thắn nói với anh ấy, những năm qua tôi đã phải chịu đựng rất nhiều.

Rất nhiều cách đối nhân xử thế, tôi đều học được từ Kỳ Huy.



Anh ấy rất thành thạo, dễ dàng xử lí mọi chuyện khiến tôi trở nên vụng về như một đứa trẻ. Đôi khi tôi sẽ tự nhẩm trong lòng những đạo lí đối nhân xử thế này, sau đó ngày ngày lặp đi lặp lại thuộc lòng, rồi ứng dụng vào cuộc sống của mình.

Lần đầu tiên chúng tôi đi du lịch cùng nhau tiêu hết 5000 tệ, tôi kiên trì AA. Sau khi trở về, tình cờ điện thoại tôi cũng bị hỏng, khiến tôi phải chi trả thêm một khoản tiền nữa. Tôi đã ăn mì gói hai tuần liên tục trước khi nhận được tiền lương từ việc đi làm bán thời gian.

Trong thời gian ôn thi nghiên cứu sinh, mặt tôi chi chít mụn, bạn cùng phòng giới thiệu mỹ phẩm đắt tiền, nhưng tôi không mua được, chỉ có thể mỗi ngày trời tối đều chạy một vòng quanh sân vận động bởi vì tôi cảm thấy tập thể dục ra mồ hôi, không cần tốn tiền.

Mãi đến khi tôi thi đậu nghiên cứu sinh đại học B, tôi mới lấy hết can đảm đến thăm cha mẹ Kỳ Huy. Tôi như con cáo nhỏ mượn oai hùm, sau khi khoác lên mình cái mác nghiên cứu sinh Đại học B, tôi mới dám gặp người.

Nhưng trúng tuyển vào Đại học B không có nghĩa cuộc đời của tôi sẽ suôn sẻ.

Bạn học tôi có những người xuất thân từ gia đình giàu có, biết cách tiêu tiền để cải thiện các mối quan hệ. Tôi thiếu tiền, không đủ khả năng mời khách, phải tìm một lối đi riêng — tôi sẽ kiên nhẫn giải đáp, giúp đỡ các đàn em. Sống như vậy, tôi có thể “ngang hàng” với các đàn chị bạch phú mỹ.

Ngay cả đến việc ra nước ngoài học tiến sĩ, tôi cũng không giống như Doãn Tiểu Y, người có thể tùy tiện chi ra mấy trăm vạn học phí, tôi chỉ có thể dựa vào học bổng của nhà trường. Thậm chí vì học bổng, tôi có thể chọn những trường xếp hạng thấp hơn.

Tôi quá nhạy cảm, tự ti, dù bên ngoài trông có vẻ thoải mái, tự do nhưng trong lòng tôi vẫn luôn bất an.

Nguồn gốc của sự bất an là vì tôi sợ, một người sinh ra ở trấn nhỏ như tôi không xứng với Kỳ Huy, người lớn lên trong một gia đình thượng lưu.

Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ khi yếu đuối sẽ càng khiến người khác thương xót.

Kết quả của việc tôi cho anh thấy hết lòng mình, đúng như tôi mong đợi.

Hai mắt Kỳ Huy đỏ lên.

“Nghiên Nghiên, đừng nghĩ như vậy, em đã rất ưu tú, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy em không xứng với anh.”

“Sau này… Anh sẽ yêu em nhiều hơn trước, để em yên tâm hơn, được không?”

Tôi tin anh ấy đang nói những lời thật lòng.

Trong tính cách của Kỳ Huy, có một mặt rất chân thành, giản dị. Nếu anh ấy tin tưởng một người, anh ấy sẽ thành thật với họ, không hề phòng bị.

Tôi nín khóc mỉm cười, lấy ngón tay gãi nhẹ mũi anh ấy, “Đồ ngốc, anh đối với em rất tốt rồi, anh còn muốn yêu em thế nào nữa?”

Kỳ Huy không trả lời.

Trong mắt ánh lên một ánh sáng nhanh chóng và kiên quyết.

Tôi có thể mơ hồ đoán được suy nghĩ trong anh, đây cũng là kết quả của sự chỉ dẫn tận tình của tôi.

Tôi và anh đã yêu nhau gần năm năm. Bước chuyển tiếp trong mối quan hệ, là một nhu cầu tất yếu, như nước chảy thành sông.

Trên thực tế, nếu Doãn Tiểu Y không xuất hiện, tôi sẽ không phải tìm mọi cách để có được lời hứa hẹn của Kỳ Huy.

Nhưng ở thời điểm thích hợp, đẩy nhẹ anh ấy một cái, cũng không phải là chuyện xấu, tôi đoán vậy.