Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 15: Đừng tưởng bở




Tang lễ của Hồ Hạnh Ni diễn ra vô cùng suôn sẻ, vì có người của Tiêu gia bảo vệ xuyên suốt nên không có ai đến phá đám. Hơn hết là ở đây còn có Chân Dực Nhiên, nhìn thấy anh trai cứ đắn đo về chuyện có nên quay về quân ngũ hay không cũng làm cho Chân Nam Nam thấy buồn cười, anh trai của cô từ nhỏ rất thích quân nhân, trước khi vào quân doanh còn hứa với cha mẹ sẽ cố gắng có hàm tước cao, sau đó sẽ để cha mẹ làm cha mẹ của thiếu tướng nữa kìa.

Bước đến chỗ của anh trai, Chân Nam Nam nói:

- Anh hai, nếu anh thích thì anh cứ quay về quân đội đi, cha có em lo là được rồi.

Nghe em gái nói như vậy thì Chân Dực Nhiên cũng rất an lòng, nhưng anh ấy vẫn lạnh nhạt tắt máy, sau đó nói:

- Anh đã nói sẽ ở lại đây chăm sóc cho em và cha, Nam Nam... Sau này em đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Chân Nam Nam biết rõ Chân Dực Nhiên là người có hơi khô khốc và cố chấp, lại không biết cách ăn nói, cũng vì thế mới bị người ta hãm hại ở trong quân doanh kia mà. Nghĩ tới nghĩ lui, Chân Nam Nam vẫn muốn giúp anh trai.

[...]

Buổi trưa hôm đó cô và Tiêu Trọng Triết đã cùng đi ăn với nhau, trong lúc ăn thì cô còn cố ý ngồi ở bên cạnh anh, muốn lấy lòng của anh. Và đương nhiên Tiêu Trọng Triết biết, nhưng anh chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, anh muốn xem cô lại muốn làm gì.

Quả nhiên không để anh thất vọng, sau khi ăn xong, lúc quay về xe thì Chân Nam Nam đã cố ý bảo tài xế đợi bên ngoài, cô trực tiếp leo lên người của Tiêu Trọng Triết, nói:

- Tiêu tổng, anh có thể giúp em một chuyện được không?

Ban đầu Tiêu Trọng Triết còn có hơi giật mình với hành động của cô, nhưng rồi sau đó anh cũng chỉ thờ ơ đặt tay lên eo, rồi lại nói:

- Em muốn dùng thân báo đáp sao?

Chân Nam Nam có hơi khựng lại, phải rồi... Mối quan hệ của họ là tình nhân, mà thứ nam nhân như Tiêu Trọng Triết cần còn không phải là "tình" sao? Mà đã làm tình nhân thì sao có thể bỏ qua việc ân ái chứ?

Tiêu Trọng Triết biết mình đã làm cho cô sợ rồi, anh cũng đưa tay xoa đầu của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói:



- Không đùa với em nữa, giờ thì nói đi, em muốn tôi giúp gì?

- Anh hai rất muốn làm quân nhân nhưng anh ấy không muốn quay về quân đội. Tiêu tổng, anh...

- Gọi lại.

- Hả? Gọi lại... Cái gì?

- Em nói xem?

Ánh mắt của Tiêu Trọng Triết bây giờ chính là kiểu đang yêu cầu mật khẩu nếu như "mật khẩu" không nghe lọt tai thì anh sẽ không giúp.

Lúc này Chân Nam Nam có hơi hoảng rồi, cô không biết phải dỗ nam nhân như thế nào, vì từ trước đến giờ cô còn chưa có bạn trai mà, sao mà biết đường dỗ ngọt chứ... Hơn nữa... Hơn nữa người ở trước mặt cô bây giờ chính là người cô thích nhiều năm đó, làm sao có thể gọi bừa được đây?

- Sao vậy? Không định gọi sao?

Chân Nam Nam có hơi ngượng ngùng, nhưng rồi sau đó cô cũng tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói:

- Trọng Triết... Xin anh đó...

Nghe được hai chữ "Trọng Triết" là anh đã rất hài lòng rồi, còn thêm ba chữ "Xin anh đó" nữa thì thứ gì chịu nổi. Lúc đó Tiêu Trọng Triết liền nâng mặt cô lên rồi hôn lên môi cô, nếu như là trước kia thì chắc cô sẽ hung hăng đẩy ra, nhưng hiện tại cô không thể đẩy, chỉ có thể tiếp nhận thôi.

Nụ hôn kéo dài được một lúc thì Tiêu Trọng Triết lại nói:

- Cảnh sát có được không? Tôi có quen biết với đồn cảnh sát Đế Đô, có thể sắp xếp được.

- Dạ được, cảm ơn Tiêu... Ý em là cảm ơn anh... Trọng Triết.

Tiêu Trọng Triết cũng nhẹ nhàng xoa đầu cô, lại hôn lên trán của cô một cái:



- Ngoan.

[...]

Ăn trưa xong thì họ cũng đi về công ty, đương nhiên Chân Nam Nam cũng không nghĩ rằng chuyện yêu cầu của Tiêu Trọng Triết lại đơn giản như vậy, lúc thành giao thì anh chỉ yêu cầu khi ở riêng hoặc ở gần người thân thì cứ gọi thẳng tên anh, sau đó hôn nhau thêm một chút là xong rồi.

Khi đó Chân Nam Nam còn thấy có gì đó không đúng, có lúc cô còn trộm nghĩ Tiêu Trọng Triết "không được" nữa mà, cơ mà một giây sau đó cô liền vỗ vỗ lên mặt mình... Ah! Đúng là điên rồi, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện đó chứ.

Vừa vào đến phòng thì Tiêu Trọng Triết đã đem Chân Nam Nam áp lên tường, còn nhíu mày nói:

- Cả đoạn đường em nghĩ cái gì trong đầu vậy? Sao lại lén nhìn tôi?

- Không có... Em không có nghĩ gì hết, anh nhìn nhầm rồi.

- Vậy sao? Hay em nghĩ là tôi "không được"?

- Sao anh biết... Ưm!

Tuy Chân Nam Nam che miệng rồi nhưng tiếc quá, anh nghe hết rồi.

- Giỏi lắm Chân Nam Nam, em lại dám nghĩ tôi như vậy sao? Nếu không phải em đang đến ngày thì tôi đã không bỏ qua cho em rồi.

Cô có hơi ngạc nhiên, hóa ra anh biết cô đang đến ngày.

Ủa? Hình như có gì đó là lạ... Sao anh biết cô đang tới ngày!