Sau sự ra đi của Hồ Hạnh Ni không lâu thì Tiêu Trọng Triết cũng đã sắp xếp một bác sĩ tốt cho Chân Nhiếc, còn đưa Chân Dực Nhiên đến đồn cảnh sát Đế Đô để báo danh. Cuối cùng mới là sắp xếp lại nhà cho Chân Nam Nam.
Ban đầu cô còn tưởng rằng bản thân hạ thấp làm tình nhân của người khác thì phải biết cách "hầu hạ" từ nghĩa bóng đến nghĩa đen, nhưng có vẻ như làm tình nhân của Tiêu Trọng Triết không tệ lắm, chẳng những cô không cần làm gì mà anh còn chăm sóc ngược lại cho cô, bao nhiêu chỗ không hiểu ở công việc đều tận tâm hướng dẫn.
Cho đến bây giờ cũng đã qua được nửa tháng rồi, nỗi đau mất mẹ thì vẫn ở đó nhưng Chân Nam Nam không cho phép bản thân gục ngã, vì bây giờ cô chỉ còn lại cha và anh trai thôi, hai người đều đang cố gắng thì cô không có lý do nào buông xuôi.
Và cuối cùng ngày Cao Nam Thi xuất phát đi nước ngoài cũng đã đến, buổi chiều hôm đó Tiêu Trọng Triết đã đưa cô đến sân bay để tiễn bạn mình.
Hai người ôm chầm lấy nhau, Cao Nam Thi còn nói:
- Đợi tớ, chỉ ba năm thôi, sau đó tớ sẽ về với cậu.
- Được, khi đó Thi Thi phải đưa bạn trai về đó nha.
- Không thành vấn đề, mỹ nhân Cao Nam Thi này chắc chắn sẽ tìm được một người bạn trai tốt hơn Tiêu tổng nhà cậu.
Chân Nam Nam chỉ cười chứ không đáp, bạn trai gì chứ, cô và Tiêu Trọng Triết chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới, còn ở bên ngoài thì có thể xem là tình nhân chơi đùa muốn bỏ khi nào thì bỏ khi đó.
Đợi Cao Nam Thi đi vào bên trong rồi thì Tiêu Trọng Triết cũng nhìn cô, nói:
- Xong rồi chứ? Tôi đưa em đi ăn.
- Được.
[...]
Ban đầu Tiêu Trọng Triết không nói rõ bữa ăn lần này không chỉ có hai người họ, tất cả những thành viên khác của Tiêu gia cũng ở đây, thậm chí là cha mẹ của Trình Lưu Ly cũng xuất hiện luôn rồi.
Đột nhiên Chân Nam Nam cảm thấy tay chân có hơi run rẩy rồi.
Một bên là Tiêu gia, có Chủ tịch, có phu nhân, có Tổng Giám Đốc, các nhân vật lớn của Tiêu thị đều đã tập trung đủ, chỉ thiếu mỗi nhị thiếu thôi.
Một bên khác là Vũ gia, có Vũ tổng, phu nhân của Vũ gia đồng thời cũng là thiên kim Tiêu gia, còn có tiểu công chúa Vũ Tiệp Dao nữa chứ.
Ở một bên khác lại là Trình gia, có Trình tổng, phu nhân Trình tổng đồng thời cũng là bạn cực kỳ thân thiết với hai nhà còn lại, hơn hết chính là công chúa Trình Lưu Ly.
Bên khác lại là Dương Long Phi, Dương Thư Mẫn, Yến Dụ Văn và còn có một người lạ mà chưa gặp qua bao giờ.
Vốn dĩ lúc này Chân Nam Nam đã định đánh bài chuồng rồi, nhưng ai mà có ngờ Tiêu Trọng Triết lại trực tiếp giữ ở eo của cô, rồi kéo cô vào bên trong, chẳng những thế mà còn để cô ngồi bên cạnh mẹ anh nữa chứ.
Chân Nam Nam cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về mình, mẹ của anh cũng nhìn cô một lúc, sau đó lại nhẹ nhàng nói:
- Nam Nam đúng không? Con có đặc biệt thích món gì không? Hay là có dị ứng với cái gì không?
- A... Cháu dị ứng với đậu phộng thôi ạ.
- À, cái đó bác biết rồi.
Chân Nam Nam có ngạc nhiên... Biết rồi á? Nhưng rõ ràng cô chưa từng nói mà, ngay cả người bạn cùng bàn như Vũ Tiệp Dao mà cô còn chưa nói thì làm sao Phu nhân biết được chứ? Kì quái.
Lúc ngồi xuống rồi thì Tiêu Trọng Triết cũng giới thiệu lại một lượt cho cô biết, sau đó anh còn lấy một tấm ảnh gia đình ở trong máy của Vũ Tiệp Dao, chỉ tay vào một thanh niên, nói:
- Nó là Tiêu Minh Triết, hiện tại đang ở nước ngoài tiếp quản công ty ở bên đó, nếu như không có gì thay đổi thì hai, ba năm nữa nó cũng chưa về được.
Và cuối cùng thì cô cũng được khai sáng người ở bên cạnh Dương Thư Mẫn vừa rồi là ai rồi.
Cô ấy là Vu Tiết An, là con gái của Vu gia ở gần Vạn Thành, đồng thời cũng là bạn thân nhất của Dương Thư Mẫn, hiển nhiên cũng có thể xem Vu Tiết An là thanh mai trúc mã của Dương Long Phi rồi. Hai nhà Dương - Vu còn định sẽ để hai người họ đính hôn nữa kìa, chỉ là Vu Tiết An thẳng thắn nói bản thân không thích Dương Long Phi.
Ngừng một chút, Chân Nam Nam nhìn thấy ánh mắt của Vu Tiết An nhìn Tiêu Trọng Triết có vấn đề, nếu như đoán không sai thì người cô ấy thích chính là... Tiêu Trọng Triết?
Anh nhìn cô đang ngây ngốc liền nhẹ nhàng đưa tay lên trán của cô, sau đó lại nói:
- Sao vậy? Em không thích những món này sao?
- Không có, chỉ là đang suy nghĩ vài việc ở công ty thôi.
Tiêu Trọng Triết cũng không nghĩ nhiều, anh cũng gật đầu rồi lại tận tình "chăm sóc" cô. Chỉ có Lạc Vô Song nhìn ra, cô gái này là một người có rất nhiều tâm sự, hơn nữa còn tự mình kiềm nén.
Lạc Vô Song nhanh chóng gắp một ít thức ăn cho cô, nói:
- Ăn nhiều một chút, đừng ngại.