Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 17: Bạch Nguyệt Quang VS Tiểu Hồ Ly (1)




Nếu như chỉ nói đến hai chữ "đừng ngại" thì sẽ không có chuyện để nói, sau đó Lạc Vô Song còn cười nói:

- Đều là người một nhà cả mà. Hơn nữa mọi người ăn xong sẽ về Tiêu gia chơi một chút, con cũng đi cùng đi, bác có chuyện muốn nói với con.

Tới rồi, tới rồi, tới rồi, vốn dĩ nội tâm của Chân Nam Nam có hơi chột dạ rồi. Có khi nào Lạc Vô Song biết cô và Tiêu Trọng Triết có mối quan hệ tình nhân nên chuẩn bị cảnh cáo cô không?

Nhưng mà hình như cũng không đúng lắm, nếu như bà ấy muốn cảnh cáo cô thì đâu cần phải tiếp đãi nồng hậu như vậy chứ? Cả buổi ăn bà ấy luôn gắp thức ăn cho cô, chẳng những vậy mà còn nhìn Tiêu Trọng Triết rồi mắng anh quá vô tâm, y hệt như cha anh vậy.

Tiêu Uẩn nằm không cũng trúng đạn, nhưng ông ấy không dám tức giận, lại nhỏ nhẹ lấy một ít nước cho vợ rồi lại nói:

- Được rồi, được rồi, là anh sai rồi, chuyện nó cũ như Trái Đất rồi mà sao em cứ nhắc mãi thế?

Nhìn dáng vẻ nhận lỗi của Tiêu tổng thì Chân Nam Nam cảm thấy không khí của Tiêu gia rất tốt, so với những gia đình hào môn khác thì hình như tốt hơn rất nhiều.

Cho đến khi mọi người đều ra xe để chuẩn bị quay lại Tiêu gia thì Vu Tiết An mới đi tới chỗ của anh, lại nhỏ giọng nói:

- Anh Trọng Triết, em có thể ngồi cùng xe với anh không ạ?

Tiêu Trọng Triết chỉ nhìn cô ta, dáng vẻ muốn câu dẫn đàn ông rõ ràng như thế mà, có muốn không biết cũng không được.

Nhưng sau đó anh lại nhìn Vu Tiết An, lạnh nhạt nói:

- Biết lái xe không?

- Em... Em không biết.



Tới đây Chân Nam Nam cảm thấy rất buồn nôn, trời ơi xem cái điệu bộ chảy nước kia kìa, đúng thật sự là rất mệt mỏi luôn đấy.

Nhưng sau khi Vu Tiết An yểu điệu thục nữ xong thì Tiêu Trọng Triết lại nhíu mày, nói:

- Không biết thì đi cùng Thư Mẫn đi. Tôi không chở người phụ nữ khác.

- Vậy... Vậy Nam Nam thì phải làm sao, cô ấy cũng đâu có xe?

Đến đây Chân Nam Nam đang định nói gì đó, nhưng lại bị Tiêu Trọng Triết chặn lại, anh ôm lấy eo của cô, kéo sát cô lại, rồi nhìn Vu Tiết An, nói:

- Mối quan hệ của tôi và Nam Nam không giống cô. Hơn nữa... Nam Nam cũng không phải "người phụ nữ khác", hiểu chưa?

Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng chủ động mở cửa ở bên ghế phụ cho Chân Nam Nam, tuy là thấy có hơi tội lỗi một chút, nhưng cô cũng đành chịu, kim chủ đã mở miệng bảo cô lên xe rồi thì làm sao cô có thể từ chối đây.

Hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng chẳng nể mặt mũi gì Vu gia, anh trực tiếp lái xe đi, bỏ lại Vu Tiết An đứng chết trân ở đó.

Khi Dương Thư Mẫn nhìn thấy thì cũng chỉ biết lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của bạn mình, nói:

- Từ bỏ đi, chị dâu là Bạch Nguyệt Quang của anh ấy, bây giờ họ cũng chỉ là diễn cảnh kim chủ và món hàng thôi... Vĩnh viễn cậu sẽ không có được anh ấy đâu.

- Tại sao chứ... Rõ ràng tớ thích anh ấy trước mà.

- Cũng chưa chắc. Cậu chỉ mới biết anh Trọng Triết có một, hai năm gần đây thôi. Nhưng anh Trọng Triết đã thích chị dâu sáu năm rồi, còn chị dâu... Tớ nhìn ra được chị ấy cũng có tình cảm với anh Trọng Triết. Hai người họ lưỡng tính tương duyệt, chỉ là không ai nói với ai thôi.

Vu Tiết An nhìn Dương Thư Mẫn, nhưng rồi sau đó cũng chỉ biết thở dài, vốn dĩ Dương Thư Mẫn còn nghĩ rằng cô bạn của mình thông suốt rồi, nên cũng đưa cô ấy đến Tiêu gia, nhưng ai mà có ngờ ẩn sau vẻ mặt thất vọng kia lại chính là một âm mưu khác càng lớn gan hơn.

Con mồi mà Vu Tiết An nhắm đến, đâu dễ gì mà bỏ qua chứ.



[...]

Về đến Tiêu gia thì mọi người cũng đã chuẩn bị xong cho tăng hai, những người lớn thì ở bên trong phòng khách, còn những người trẻ thì chọn địa điểm ở bên ngoài, vừa chơi vừa uống rượu.

Nhưng có vẻ như Tiêu Trọng Triết rất bảo vệ cô, bao nhiêu lần Chân Nam Nam phải uống đều bị anh giành mất rồi uống hết. Tới lần cuối cùng, Vu Tiết An đã nâng ly với anh, nói:

- Anh Trọng Triết, vừa rồi em rất xin lỗi, em không biết anh và chị dâu có mối quan hệ như vậy... Em...

- Ừ.

Không để Vu Tiết An nói nhiều, anh nhận lấy ly rượu trên tay của cô ta rồi uống một hơi cạn sạch, nhìn thấy anh đã uống hết thì Vu Tiết An mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến đây Tiêu Trọng Triết liền đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:

- Tôi về phòng thay áo đã, chờ tôi một chút.

- Có cần em dìu anh không?

- Không cần... Nhưng nếu chút nữa tôi gọi thì em nhớ phải đến đấy.

Gương mặt của cô liền đỏ lên đầy ngại ngùng, biểu hiện của cô càng khiến cho Vu Tiết An thấy không vui, nữ nhân không biết xấu hổ, lại ở trước mặt cô ta câu dẫn anh Trọng Triết.

Nhưng tiếc quá, cho dù thế nào thì vị trí Tiêu thiếu phu nhân, vẫn là của cô ta thôi!