Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 21: Không giống tưởng tượng




Đến buổi sáng thì Chân Nam Nam cũng đã dậy rất muộn, tới khi cô chợt nhớ đến những chuyện đã xảy ra thì cũng hết sức hoảng hốt, cô bật dậy nhanh chóng nhưng nhìn xung quanh lại không thấy ai cả, có nghĩa là Tiêu Trọng Triết đã đi đâu rồi.

Cô nhìn xung quanh căn phòng một chút, vì hôm qua cô không chú ý, nhưng bây giờ nhìn lại thì cô đã thấy ở bên trên một góc tường có những bức ảnh của cô, nhưng những tấm ảnh đó đều là chụp lén mà thôi, không cần nói cũng biết người chụp lén là ai.

Sau khi cô bước xuống giường cũng nhìn qua tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú, cầm lên xem thì là lời nhắn của Tiêu Trọng Triết.

[Nam Nam, sáng nay anh có cuộc họp nên phải đi trước, sau khi em tỉnh dậy thì cứ xuống nhà ăn sáng với mẹ. Quần áo mới anh đã chuẩn bị ở bên trong phòng tắm rồi, đợi chút nữa anh về, yêu em.]

Đọc xong bức thư mà Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, cô không nghĩ một người như Tiêu Trọng Triết lại có thể viết ra hai chữ “yêu em” này, thật sự là có chút kì lạ đó. Nhưng bất chợt hình ảnh đêm qua lại chạy qua đầu cô, nó giống như một cuốn băng cassette đang được bật lại, bỗng chốc gương mặt của Chân Nam Nam lại đỏ lên… Hôm qua… Hôm qua cô đã nói cái gì vậy chứ?

[…]

Sau khi chuẩn bị xong thì Chân Nam Nam cũng đi xuống nhà, vừa thấy cô thì Dương Thư Mẫn và Vũ Tiệp Dao đã vẫy tay với cô, sau đó còn nói:

- Chị dâu, xuống đây ăn sáng đi, để em bảo nhà bếp hâm lại cho chị.

Chân Nam Nam cũng đi xuống nhà, nhưng trước khi vào ăn sáng thì cô vẫn phải chào hỏi phu nhân đã. Lúc Lạc Vô Song nhìn thấy cô thì cũng chỉ mỉm cười, lại nói:

- Con ăn sáng trước đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát.

- Dạ? Xuất phát ấy ạ?

- Ừ. Trọng Triết chưa nói gì với con sao?

Chân Nam Nam ngơ ngác… Nói gì… Là nói gì cơ?

Cuối cùng Chân Nam Nam cũng đã được khai sáng khi Lạc Vô Song nói rằng chút nữa sẽ đưa cô về lại Tiêu phủ, ở đây muốn nói là nhà tổ của Tiêu gia đó!

Nhưng… Nhưng… Nhưng cô về đó làm gì cơ?

- Phu nhân, ngài có hiểu lầm gì không ạ? Sao lại đưa con về đó…?

- Hiểu lầm gì cơ? Con và Trọng Triết cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, Tiêu gia sẽ không bạc đãi con đâu. Với cả con cũng không cần lo, chuyện hai đứa như thế nào… Mẹ biết hết rồi.

Nói xong thì Lạc Vô Song cũng chỉ nói thêm vài câu rồi nhanh chóng để Chân Nam Nam vào dùng bữa, trong lúc ăn mà cô không khỏi ngơ ngác.

Cứ như vậy, không biết bằng một thế lực nào đó, cuối cùng Chân Nam Nam cũng đến được Tiêu phủ Đế Đô.

Nhìn qua một chút, trong lòng của Chân Nam Nam có hơi hồi hợp, đồng thời cũng có chút lo sợ, nhưng rồi lúc này Tiêu Trọng Triết cũng đã đến rồi, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, nhẹ giọng nói:

- Em ngủ ngon chứ?

- Sao anh lại đưa em đến đây?

- Tại sao? Em nói xem là tại sao?

Chân Nam Nam không hiểu nhìn anh, nhưng rồi Tiêu Trọng Triết cũng chỉ cười mà không nói, đưa cô đi vào bên trong, nếu như là tất cả trên dưới Tiêu gia thì nơi này chắc chắn rất đông đúc, nhưng vì hôm nay chỉ có gia đình của anh thôi nên cũng không gọi là quá đông.

Nhìn thấy ông nội của anh - Tiêu Thái Cẩn và bà nội của anh - Hồng Tú Vy đang ngồi ở đó thì cô càng khẩn trương hơn.

Trước kia cô nghe nói Tiêu lão gia gia là một người rất khó tính, hơn nữa mối hôn sự của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng bắt đầu từ hôn ước, vốn dĩ là gia đình môn đăng hộ đối. Nhưng còn khoảng cách giữa Tiêu Trọng Triết và Chân Nam Nam thì khỏi phải nói, nó bỏ xa chắc cũng cả chục con phố ấy chứ, liệu ống ấy có làm khó cô không nhỉ?

Tuy nhiên, bao nhiêu sự lo lắng cho cô đều bị bà nội đánh tan, bà ấy nhẹ nhàng bước đến nhìn cô, rồi lại gật đầu, nói:

- Quả nhiên là rất xinh đẹp, người cũng mĩ miều, ấy vậy là lại có thể khiến Đại ca nhà chúng ta xiêu lòng. Cháu đúng là rất giỏi đó, khiến cháu trai của bà thương nhớ sáu năm trời, rất tốt, bà nội rất thích.

Lúc đầu Chân Nam Nam lo sợ Tiêu gia khó tính sẽ không chấp nhận cô, nhưng hình như cô nghĩ hơi nhiều rồi, Tiêu gia này giống y hệt như lời của chị Lam Hiểu nói, rất hòa thuận và chỉ xem trọng tình cảm chứ không xem trong địa vị.

Cơ mà… Đại ca? Đại ca là ai vậy?

Chân Nam Nam nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi bà gọi Đại ca… Là ai vậy?

- Là anh.

- Hả? Anh… Anh là Đại ca?

Anh cũng gật đầu, sau đó anh nói rằng vì anh Tiêu Minh Triết là song sinh, nên để dễ phân biệt nên đã đặt biệt danh.

Dường như từ sau khi anh sáu tuổi thì cũng không còn ai gọi anh là Đại ca ngoài ông bà nội nữa.

Chân Nam Nam bật cười, cái biệt danh này có hơi đáng yêu rồi không?