Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 22: Khó mà nghĩ tới




Trong lúc ngồi với nhau để nói chuyện thì Chân Nam Nam mới biết được một chuyện vô cùng hệ trọng, đó là trên dưới Tiêu gia ai cũng biết trong lòng của Tiêu Trọng Triết có một Bạch Nguyệt Quang, cũng biết rằng anh chỉ thề chết chung thủy, sẽ không có chuyện yêu người con gái khác, nên là từ trước đến nay Tiêu gia đều không ép buộc anh về chuyện hôn nhân đại sự.

Tiếp theo sau đó thì Chân Nam Nam lại biết thêm một tin, đó chính là hiện tại Tiêu Minh Triết đang ở Los Angeles, ủa trùng hợp thật đó, hiện tại Cao Nam Thi cũng đang ở đó, nếu như có thể thì cô rất muốn nhờ Tiêu gia chiếu cố Thi Thi nhà cô một chút.

Nhưng tin tiếp theo này mới khiến cho Chân Nam Nam sốc đến tận óc.

Bà nội của anh nhìn Tiêu Trọng Triết, sau đó lại nói:

- Đại ca và Nhị ca lúc nào cũng khiến cho bà nội lo lắng. Một đứa thì thích con gái người ta sáu năm không nói. Còn một đứa thì thích người ta nhưng lại bày vẻ mặt ghét bỏ. Không biết tới khi nào bà mới có thể bế cháu cố nữa.

Nếu nói như vậy có nghĩa là Tiêu Minh Triết cũng có người trong lòng rồi, nhưng người đó là ai mới được chứ? Tuy nhiên thì Tiêu Trọng Triết cũng chỉ biết nhún vai, chuyện riêng tư của em trai thì anh không biết. Lúc đó anh chỉ biết là Tiêu Minh Triết thích một sinh viên khoa y ở một ngôi trường khác, nhưng hình như là cô ấy không thích Tiêu Minh Triết lắm, ngay cả gặp mặt cũng không thèm gặp, lòng tự ái của thằng em nhà anh hơi lớn, nên dù có thích người ta tới đâu cũng bày ra dáng vẻ không ưa con người ta, thiếu điều là dẫn người đến bắt nạt thôi.

Cuối cùng sau đó người ta được đưa đến một huyện xa để thực tập, rồi thằng em của anh cũng bị đưa ra nước ngoài, từ đó nó mới trưởng thành hơn một chút.

Chân Nam Nam nghe qua cũng chỉ biết che miệng cười, hóa ra nội tình của Tiêu gia còn thú vị như vậy, bảo sao mà cô không thấy thú vị được chứ.

Đợi một chút, cô lại nghiêng đầu nói:

- Nhìn anh và em trai không giống nhau lắm.

- Lúc bé thì rất giống, giống đến mức cha mẹ phải đặt may quần áo thêu tên của hai đứa để phân biệt. Nhưng càng lớn thì càng khác, anh giống mẹ nhiều hơn, còn Minh Triết lại giống cha nhiều hơn.

Chân Nam Nam cảm thấy có chút cảm thán với gen di truyền của nhà này, nếu như mà Chủ tịch và Phu nhân sinh thêm một em gái nữa thì chắc sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều, chỉ đáng tiếc là không có thôi.

[…]

Ở lại nói chuyện với mọi người thêm một lúc thì Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết cũng đã xin phép cáo lui về công ty trước, ở trên đường về đi anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, sau đó còn hôn lên tay cô, nói:

- Anh đã chuyển cha sang một phòng chăm sóc đặc biệt rồi, hơn nữa anh cũng đã mời bác sĩ nổi tiếng về chuẩn đoán, tầm cuối tháng ông ấy sẽ sang. Nếu như ông ấy không thể chữa trị thì chắc phải mới bà ấy ra tay.

- Bà ấy? Là ai vậy?

- Mẹ chồng tương lai của em. Bà ấy trước kia có thể xem là một đại lão rất giỏi, tốt nghiệp từ khi còn trẻ, biết trung y, làm hacker, còn là sinh viên xuất sắc của học viện Zina… Hừm, còn gì nữa nhỉ? À, còn là tiểu đồ đệ được Lão tướng nhà họ Quân yêu thương hết mực, biết bắn cung, biết cưỡi ngựa, nấu ăn lại rất ngon. Nói chung thì cha anh cưới được mẹ anh là do ông ấy vớ được vàng, giữ được mẹ là chuyện ông ấy phải làm cả đời.

Chân Nam Nam há hốc, vốn dĩ cô chỉ biết được phu nhân rất giỏi, nhưng giỏi đến mức này thì đúng là nghịch thiên mà. Cơ mà sau khi cẩn thận suy xét lại thì cô cảm thấy cũng không quá ngạc nhiên nữa, để sinh được một thiên tài… À không, là hai thiên tài như Tiêu Trọng Triết và Tiêu Minh Triết thì cha mẹ chắc chắn phải rất xuất sắc. Nhưng xuất sắc đến mức đó thì cô lại phải há hốc rồi.

Dừng một chút, Tiêu Trọng Triết cũng đã kể lại sự tích mà mẹ phát hiện độc gia truyền của nhà anh, cuối cùng cũng là do bà ấy giúp Tiêu gia giữ lại mạng sống, nếu không thì e rằng bây giờ Tiêu gia đã tan đàn xẻ nghé rồi.

- Mẹ anh tuyệt vời nhỉ?

- Người ngoài có thể nói bà ấy rất tuyệt vời, có một gia đình rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng ít ai biết rằng quá khứ của bà ấy cũng rất khó khăn.

- Khó khăn sao? Em nghĩ một gia đình có thể liên hôn với Tiêu gia thì chắc không tồi đâu nhỉ?

Tiêu Trọng Triết chỉ cười, lại nói:

- Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng Lạc gia… Có vẻ như từ lâu rồi không còn ai nhắc đến Lạc gia nữa, họ hoàn toàn không xứng đáng có được một người con như mẹ.

Chân Nam Nam tuy không hiểu, nhưng cô cũng không muốn hiểu sâu, chuyện của người lớn đã qua rồi, tốt nhất là không nên chắc lại để tránh đau lòng.

Bất chợt, Tiêu Trọng Triết lại nói:

- Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?

Ủa? Cái gì???