Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 25: Mãi mãi là anh hùng




Vì ngày hôm sau là cuối tuần nên cả công ty đều được nghỉ, ngoại trừ Tiêu Trọng Triết phải đi tìm Phong Đạt thôi.

Theo như kế hoạch thì hôm nay cô sẽ đến đồn cảnh sát để tìm anh trai, dù sao thì cũng đã gần một tuần Chân Dực Nhiên không về nhà rồi mà.

Và hiển nhiên, người đi bên cạnh cô chính là… Lam Hiểu!

Không sai đâu, cô chính là muốn chị gái Lam Hiểu này chị dâu của mình, một cô gái vừa tài giỏi, lại xinh đẹp, trừ khi anh trai của cô không phải đàn ông, nếu không thì chắc chắn phải thích chị ấy!

Nhưng trước khi đến đồn cảnh sát đề tìm anh trai thì Chân Nam Nam phải đến bệnh viện xem tình hình của cha mình đã, ban đầu Lam Hiểu cũng chỉ đơn giản là được cô em gái này hẹn đi có việc, chỉ là không ngờ cô lại đưa cô ấy đến bệnh viện, nơi mà cha của cô đang nằm ở đây.

Bước vào bên trong, Lam Hiểu có hơi giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông đã lớn tuổi đang nằm trên giường bệnh, xung quanh không ít các loại máy móc có hình thù kì lạ, đến đây Chân Nam Nam cũng mang theo một ít hoa, cắm vào bình hoa rồi lại vui vẻ nói:

- Cha, con lại đến rồi đây, hôm nay cha đã khỏe hơn chưa.

Vốn dĩ Lam Hiểu còn nghĩ cha của chỉ là bị liệt toàn thân chứ vẫn có thể mở mắt, vì thế cho nên Chân Nam Nam mới trò chuyện được chứ. Nhưng sau khi trải qua một thời gian thì Lam Hiểu vẫn không thấy ông ấy có động tĩnh gì, cô ấy mới nhìn Chân Nam Nam, nói:

- Bác ấy… Không mở mắt mà…

- Đúng vậy, bác sĩ nói rằng ông ấy nghe được, nhưng lại không thể mở mắt được. Có lẽ là vì có một bóng ma tâm lý đang đè lên vai của ông ấy.

Dừng một chút, Chân Nam Nam lại kể rằng trước kia Chân Nhiếc - cha của cô là một lính cứu hỏa rất tốt bụng.

Vào một ngày cách đây mười năm, ông ấy cứu một người thanh niên đang muốn tự tử trong một căn chung cư lớn, người thanh niên đó vừa nhìn thấy lính cứu hỏa liền châm lửa tự thiêu, với trách nhiệm của một người đội trưởng, cha của cô đã không quản nguy hiểm mà ôm lấy người thanh niên nó cùng nhảy xuống và dập lửa.

Cuối cùng cha cô đã bị tai nạn nghiêm trọng, xương tay, xương chân đều bị gãy nát, hoàn toàn biến thành một người tàn phế, nhưng còn nam thanh niên kia không chỉ không biết ơn mà còn mắng cha cô là kẻ nhiều chuyện, chỉ lo chuyện bao đồng mới thành ra cớ sự này, còn nói cha cô là đáng đời.

Khi đó anh trai của cô còn định đánh tên đó nhưng đã được mẹ ngăn cản lại, bà ấy còn khuyên bảo cô và anh trai không nên nghĩ nhiều.

Nhưng rồi sau đó vài tháng, anh ta lại bắt đầu muốn nhảy lầu tự tử, chỉ vì một chút danh tiếng ở trên mạng, nghe nói là chơi trò thử thách cái gì đó để tìm kiếm lượt xem. Ha, hóa ra cha cô vì cứi một kẻ ngu mới thành ra như vậy, cuối cùng thì họ cũng chỉ quy tai nạn của cha cô là tai nạn nghề nghiệp.

Cứ như vậy, ông ấy đã nằm yên được mười năm rồi.

Lam Hiểu nghe xong liền chỉ biết lắc đầu, cô ấy có nghe qua mấy thanh niên liều lĩnh ở trên mạng, chỉ vì một chút phấn khích mà tự mình hại mình, có kẻ còn chết không toàn thây nữa.

- Sau đó anh trai của em thay đổi quyết định thi vào trường quân sự, khi đó mẹ em đã phản đối rất nhiều, bà ấy sợ rằng con trai sẽ giống với chồng mình. Nhưng anh trai nhất quyết phải thi, anh ấy muốn lấy lại công bằng cho cha… Nhưng cuối cùng, sau mười năm ở trường quân sự, anh ấy vẫn chỉ là một hạt cát trên sa mạc, bị những kẻ có tiền khinh khi.

Lam Hiểu cũng thấy xót xa, nhưng đương nhiên nếu như cha cô chỉ nằm yên mười năm thì gia đình sẽ không nỗ lực như vậy rồi, vào một ngày cách đây sáu năm, mẹ cô nói rằng cha cô đã mở mắt rồi.

Khi đó Chân Nam Nam cũng bỏ hết việc học và công việc để chạy về nhà, tìm bừa công việc nào đó ở quên nhà để giúp đỡ cha mẹ. Nhưng cho tới khi mẹ biết mẹ bị bệnh, cha lại một lần nữa nhắm mắt, tới đây cũng đã năm năm rồi, ông ấy vẫn chưa mở mắt lại.

Hỏi bác sĩ thì họ nói rằng ông ấy đang tự trách, không dám đối diện với sự thật, nhưng trong mắt của Chân Nam Nam hay Chân Dực Nhiên thì cha của họ vẫn là một vị anh hùng.

- Vậy cái ngày bác gái mất thì sao?

- Hôm đó em cũng ngất nên không biết, chỉ là sau đó em nghe Thi Thi nói lại, thì cha em đã rơi nước mắt khi biết tin mẹ mất. Lúc còn sống tình cảm của họ rất tốt, ở nhà em mẹ là xếp thứ nhất, em và anh trai chỉ xếp thứ hai thôi.

Lam Hiểu bật cười, thật sự là một người chồng thương vợ, một người cha thương con.

Sau đó Chân Nam Nam lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cha mình, mỉm cười nhẹ, nói:

- Cha, đối với con… Cha mãi mãi là anh hùng. Con yêu cha!