Sau khi chào hỏi qua cha thì Chân Nam Nam cũng đã đem Lam Hiểu đến đồn cảnh sát, dưới sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa đến từ vụ trí Lam Hiểu.
Cô ấy kéo tay của cô, nói:
- Nam Nam, em đưa chị đến đây làm gì vậy? Em muốn báo án gì sao?
Chân Nam Nam nhìn thấy Lam Hiểu khẩn trương liền bật cười, sau đó liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô ấy, nói:
- Không có, chị đợi em một chút là được.
Sau đó Chân Nam Nam cũng đi vào bên trong, Lam Hiểu ở bên ngoài này vô cùng rối bời, cô ấy không biết có nên báo cho thằng bạn ở nhà biết tin không nhỉ, liệu rằng Chân Nam Nam có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng tới lúc Lam Hiểu định gọi điện thì Chân Nam Nam đã bước ra, đi theo bên cạnh cô là một đồng chí cảnh sát rất cao lớn, mặt mũi cũng rất sáng sủa đẹp trai, nhưng nhìn một lúc thì Lam Hiểu thấy có hơi quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải.
- Nam Nam… Đây là sao vậy?
Đừng nói Lam Hiểu không hiểu gì, đến cả Chân Dực Nhiên cũng phải ngơ ra dưới sự bày trò của em gái. Nhưng rồi sau đó cô lại nói:
- Em đã xin đồn trưởng giúp anh nghỉ nửa ngày rồi, bây giờ anh phải hộ tống em và chị Lam Hiểu đi ăn.
- Chân Nam Nam, rốt cuộc cái đầu nghịch ngợm như em lại bày ra trò gì nữa vậy?
Nói xong Chân Dực Nhiên còn chỉ tay lên trán của Chân Nam Nam đầy thân mật. Lam Hiểu chết lặng, cô ấy tới giờ vẫn chưa biết mối quan hệ của hai người là gì, nhưng liệu Tiêu tổng nhà cô ấy có bị cắm sừng không nhỉ?
Bất chợt Lam Hiểu liền lắc đầu, không đâu, Chân Nam Nam không phải loại người như vậy đâu mà.
Tuy Lam Hiểu vẫn còn đang nghi ngờ nhân sinh, nhưng tại sao Chân Nam Nam lại ném củ khoai nóng này cho cô ấy thế?
Hiện tại Chân Nam Nam đã viện cớ đi gọi món, bỏ lại không gian đầy ngượng ngùng cho Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu, hai người đã ngượng nên cũng không dám nhìn mặt nhau. Cho tới khi Chân Dực Nhiên ho khan một tiếng, nói:
- Nghe Nam Nam nói cô là đồng nghiệp rất thân thiết với em ấy. Cảm ơn cô vì đã chiếu cố Nam Nam nhà tôi.
- À… Không có gì…
Dừng một chút, Lam Hiểu vì để bảo vệ tình yêu của Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết thì liền nhìn Chân Dực Nhiên, nói:
- Nhưng đồng chí cảnh sát này, anh có biết Nam Nam đã có bạn trai rồi không?
Chân Dực Nhiên có hơi ngơ ra, không phải là anh ấy ngơ ra vì chuyện “Chân Nam Nam có bạn trai”, mà là ngơ ngác vì sao cô gái trước mặt này lại hỏi anh một câu ngớ ngẩn như thế? Anh ấy là anh trai của cô, hiển nhiên là biết mối quan hệ của cô và tên nhóc Tiêu Trọng Triết kia không bình thường rồi.
- Biết chứ.
- Vậy anh và Nam Nam… Có lẽ đừng nên thân thiết quá, sếp Tiêu của tôi là bình giấm lớn rất hay ghen, lỡ như cậu ta hiểu lầm thì Nam Nam sẽ…
- Khoan, khoan đã… Ý của cô là gì?
Lam Hiểu nhìn một chút, sau đó xác định xung quanh không có ai thì mới nói nhỏ đủ hai người nghe.
- Anh đừng nên tiếp cận Nam Nam, không có kết quả đâu, bạn trai của cô ấy là Tiêu tổng của Tiêu thị đó, không muốn chết thì nên cách xa cô ấy một chút.
Ban đầu Chân Dực Nhiên còn cho rằng người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh à, nhưng sau đó anh ấy liền bật cười, cười đến mức văng luôn hình tượng xuống mương, sau đó lại đưa tay lau nước mắt vì cười quá nhiều, nói:
- Ý của cô là… Tôi đang theo đuổi Nam Nam?
Lam Hiểu ngây dại ra, sau đó còn thật thà gật đầu.
Cái gật đầu của cô ấy khiến cho Chân Dực Nhiên càng cười lớn hơn. Vốn dĩ anh ấy nghĩ rằng người bạn của Nam Nam đều biết anh là anh trai của cô rồi chứ, ở đâu còn sót lại một cô gái ngáo ngơ không biết chuyện này vậy nhỉ? Đúng là thú vị thật đó.
- Tiểu thư, tôi xin giới thiệu lại một lần nữa. Tôi họ Chân, tên là Dực Nhiên, hiện tại hai mươi tám tuổi, là cảnh sát của đồn cảnh sát Đế Đô.
- Tôi biết rồi, anh họ Chân, anh là cảnh sát, anh ở… Ủa khoan đã… Anh họ gì cơ?
- Họ Chân, Chân Dực Nhiên là tên tôi, cha tôi là Chân Nhiếc, mẹ tôi là Hồ Hạnh Ni. Vậy cô nói xem… Tôi và Nam Nam là mối quan hệ gì?
Gương mặt của Lam Hiểu có chút đỏ lên vì xấu hổ, ôi trời đất ơi, mất mặt chết mất thôi… Vừa rồi cô ấy còn cho rằng anh trai em gái nhà người ta đang cắm sừng sếp nhà mình nữa chứ.
Đợi tới khi Chân Nam Nam quay lại thì đã nhìn thấy Lam Hiểu cúi đầu, cô còn tưởng rằng anh trai nhà mình bắt nạt người ta, liền lên giọng nói:
- Anh hai, không được bắt nạt chị Hiểu Hiểu.
- Anh không có, đúng không… Tiểu thư?
Lam Hiểu càng nghe càng muối mặt, cuối cùng cô ấy cũng phải kéo kéo áo của Chân Nam Nam rồi gật đầu.
Nhưng Chân Nam Nam thấy có gì đó không đúng lắm…
Đúng không?