Một Lòng Một Dạ

Chương 6: Đừng ghét cô ấy




“Cô thật sự không suy nghĩ lại sao? Tôi sẽ tăng lương cho cô, và nếu cần, tôi còn có thể tuyển thêm trợ lý cho cô nữa!” Quang Hạo biểu tình nghiêm túc, sốt sắng hỏi Trình Hiểu Yên.

Trước lời đề nghị hấp dẫn của Quang Hạo, Trình Hiểu Yên mỉm cười lắc đầu “Tôi thành thật xin lỗi.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ kiên quyết của Trình Hiểu Yên, Quang Hạo thở dài ngả lưng vào ghế. Anh đưa tay xoa bóp mi tâm, thấp giọng thoả hiệp “Được rồi, nếu cô đã quyết định như vậy thì cũng không còn cách nào khác.”

Quang Hạo nói đoạn rồi dừng động tác, anh buông bàn tay đang xoa mi tâm xuống, nhìn thẳng vào Trình Hiểu Yên, chân thành nói “Nếu sau này có cần giúp đỡ gì, cứ đến tìm tôi. Cô biết là tôi rất quý cô phải không. Con đường sau này chúc cô luôn may mắn!”

Trình Hiểu Yên cúi đầu “Cảm ơn anh thời gian qua đã chiếu cố tôi, Quang tổng.”

Quang Hạo mỉm cười gật đầu. Lát sau, khi Trình Hiểu Yên chuẩn bị rời đi, anh đột ngột lên tiếng “Sau này cô đã có dự định gì chưa?”

Trình Hiểu Yên suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Tôi muốn thử sức làm quản lý quán rượu.”

Quang Hạo nhướng mày, anh vô cùng ngạc nhiên với câu trả lời của Trình Hiểu Yên “Bất ngờ thật đấy. Không ngờ quản lý Trình lại theo đuổi hình tượng cá tính như vậy. Tôi còn tưởng cô có hứng thú với diễn xuất.”

Trình Hiểu Yên cụp mắt mỉm cười, tuy quả thật cô rất thích diễn xuất và muốn được trở thành một diễn viên, nhưng bản thân cô cũng hiểu rõ, với xuất thân và bối cảnh nợ nần của mình, cô khó lòng mà đặt chân vào giới showbiz này được.

Vậy nên Trình Hiểu Yên trước giờ chỉ dừng lại ở việc có hứng thú chứ chưa từng nghĩ đến việc sẽ thực sự theo đuổi con đường diễn xuất.

Lát sau cô ngước lên nhìn Quang Hạo rồi nói về sở thích của bản thân một cách thoải mái, giống như đang trò chuyện với một người bạn “Tôi rất thích uống rượu.”

Nói rồi không đợi Quang Hạo kịp tiêu hoá thông tin, Trình Hiểu Yên xoay người rời đi.

Quang Hạo ngồi ở bàn làm việc tròn mắt nhìn theo bóng lưng Trình Hiểu Yên rời đi. Một lát sau anh thu lại sự ngạc nhiên, cong môi mỉm cười rồi tự lẩm bẩm “Cuối cùng cũng chịu kể về bản thân.”

Sau khi nộp đơn từ chức cho Quang Hạo, Trình Hiểu Yên cũng bắt đầu sắp xếp những công việc cần hoàn thành trước khi cô nghỉ, chuẩn bị bàn giao cho người mới.

Đang lúc kiểm tra lịch trình tuần này của Đường Nguyệt thì đương chủ xuất hiện, tiếng giày cao gót lanh lảnh từ phía xa càng lúc càng gần hơn, dựa theo âm thanh và nhịp độ, có thể thấy chủ nhân của chiếc giày đang rất gấp gáp và vội vàng.

Tiếng giày dừng trước cửa phòng làm việc của Trình Hiểu Yên, chưa đầy một giây sau cửa phòng đã bật mở, Đường Nguyệt vừa vào đã nổi đoá “Trình! Hiểu! Yên! Cô xin từ chức sao?”

Trình Hiểu Yên nhẹ nhàng đặt lịch trình trong tay xuống, cô đứng dậy gật đầu với Đường Nguyệt rồi đáp “Vâng, cô Đường.”



Đường Nguyệt tròn mắt há hốc miệng, biểu tình vô cùng sốc trước việc Trình Hiểu Yên từ chức. Cô ta khoanh tay trước ngực, cau mày hỏi “Tại sao chứ? Cô muốn tăng lương sao?”

Trình Hiểu Yên mỉm cười lắc đầu, từ tốn đáp “Không phải như vậy đâu.”

Đường Nguyệt dần trở nên mất kiên nhẫn, cô ta khó chịu cao giọng “Vậy thì tại sao chứ? Cô rõ ràng là vẫn hành xử giống như bình thường, không hề có biểu hiện của một người muốn nghỉ việc. Hơn nữa, chẳng phải cô rất cần công việc này sao? Để trả nợ…”

Nói đến đây Đường Nguyệt mới chợt nhận ra, cô nhíu mày nghi hoặc hỏi Trình Hiểu Yên “Lẽ nào… cô đã trả hết nợ rồi sao?”

Trình Hiểu Yên nãy giờ vẫn im lặng để Đường Nguyệt phát tiết, nghe cô ta hỏi vậy, cô gật nhẹ đầu thừa nhận.

Đường Nguyệt hừ lạnh “Thật là hết nói nổi. Đúng là đồ phản bội! Vừa trả dứt nợ liền lập tức nghỉ việc. Lẽ ra anh Hạo không nên trả lương cho cô cao như vậy!” Dứt lời Đường Nguyệt tức giận bỏ đi.

Trình Hiểu Yên ở lại trong phòng cũng không bộc lộ ra bất kì biểu cảm gì, cô ngồi xuống tiếp tục làm công việc đang dở.

Hai tuần cuối cùng trôi qua không suôn sẻ chút nào. Đường Nguyệt có vẻ như là rất giận chuyện Trình Hiểu Yên nghỉ việc nên cố tình gây khó dễ đủ đường.

Độ hách dịch của Đường Nguyệt trong hai tuần này cộng lại còn hơn cả 6 năm qua. Trình Hiểu Yên cũng không rõ vì sao Đường Nguyệt lại tức giận đến như vậy, rõ ràng là cũng có yêu thương gì nhau lắm đâu?

Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, sau hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sáng hôm nay Đường Nguyệt có một cảnh quay cho bộ phim mới và đã quay xong, buổi chiều còn một buổi chụp hình quảng cáo nữa là kết thúc.

Trình Hiểu Yên đang ngồi thảo luận cùng bên trang điểm và làm tóc về ý tưởng tạo hình của ngày hôm nay thì tiếng gõ cửa “cốc, cốc, cốc” vang lên cắt ngang cuộc thảo luận.

Mọi người theo bản năng đồng loại nhìn ra ngoài thì thấy Quang Hạo một thân vận comple xanh dương đậm, hai tay khoanh trước ngực, cả người tựa vào cửa.

Thấy vậy ai nấy vội gật đầu chào hỏi “Xin chào Quang tổng.”

Quang Hạo lịch sự gật đầu lại với mọi người rồi đưa ánh mắt về phía Trình Hiểu Yên “Quản lý Trình, có thời gian uống cùng tôi một ly cà phê không?”

Trình Hiểu Yên đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đáp lời “Tôi có khoảng 7 phút ạ.”

Quang Hạo nghe vậy thì phì cười “Vậy là đủ rồi. Chúng ta đi thôi.”

****



Dưới quán cà phê đối diện studio chụp hình, Trình Hiểu Yên và Quang Hạo đang ngồi ở một góc bàn trong quán, trên tay mỗi người cầm một ly cà phê.

Quang Hạo thong thả nhấp một ngụm rồi lên tiếng “Tôi nghe nói dạo gần đây Đường Nguyệt gây khó dễ rất nhiều cho quản lý Trình. Cô vất vả rồi. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”

“Không sao đâu ạ.” Trình Hiểu Yên cũng đưa ly cà phê lên môi nhấp một ngụm, thản nhiên đáp.

Quang Hạo lại nhấp thêm một ngụm, nhìn về phía xa xăm rồi thấp giọng kể “Đường Nguyệt ấy à, từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều, muốn thứ gì liền có được thứ đấy, nên tính tình rất kiêu kỳ, đỏng đảnh. Nhưng Đường Nguyệt tuyệt đối không phải là người có lòng dạ thâm hiểm, ngược lại thì cô ấy khá trẻ con, nghĩ gì nói đấy, thích gì làm đấy, không nghĩ đến tâm trạng của người khác.”

Nói đoạn Quang Hạo thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía Trình Hiểu Yên “Khi ở bên cạnh ai đó trong một quãng thời gian dài, Đường Nguyệt sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại rất cao. Có lẽ vì vậy mà khi quản lý Trình xin nghỉ việc, cô ấy đã rất tức giận và cho rằng cô phản bội lại cô ấy.”

Trình Hiểu Yên chăm chú lắng nghe, rốt cuộc cũng hiểu lý do Đường Nguyệt nổi giận với mình.

“Vậy nên tôi mong là quản lý Trình đừng ghét Đường Nguyệt. Cô có thể giận cô ấy nhưng cũng đừng giận lâu quá.” Quang Hạo mỉm cười, nói một cách chân thành.

Trình Hiểu Yên có chút bất ngờ khi lần đầu nhìn thấy một khía cạnh rất khác này của Quang Hạo.

Lát sau, cô bật cười đáp “Quang tổng không cần lo lắng, tôi không giận cô Đường, cũng không để chuyện đó trong lòng đâu. Cô ấy có đôi lúc quả thật rất đáng ghét nhưng tuyệt đối không phải là người xấu. Điều này, tôi đương nhiên có thể nhìn ra được.”

Quang Hạo nghe vậy thì thở phào một hơi “Quản lý Trình nghĩ được như vậy thì tốt quá. Tôi không muốn Đường Nguyệt sau này hối hận vì đã đối xử không tốt với cô, làm cô ghét cô ấy.”

Trình Hiểu Yên và Quang Hạo sau đó không nói gì nữa, chỉ im lặng uống cà phê. 7 phút vừa hết, Trình Hiểu Yên vội chào tạm biệt Quang Hạo rồi quay lại phòng thay đồ giúp Đường Nguyệt chuẩn bị.

Buổi chụp hình quảng cáo diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi kết thúc, Trình Hiểu Yên và Đường Nguyệt như thường lệ cùng ngồi lên xe về lại công ty. Nhưng có lẽ vì đây là lần cuối mà cảm giác có chút gì đó khan khác hơn so với thường ngày.

Quãng đường từ studio về lại công ty không quá xa, mười phút sau chiếc xe dừng lại ở trước cổng chính công ty Quang Đại.

Không khí bên trong xe im lặng như tờ. Trình Hiểu Yên và Đường Nguyệt vẫn ngồi ở trên xe, không ai chủ động bước xuống trước.

Lúc này, Trình Hiểu Yên bất chợt cất giọng phá vỡ sự bầu không khí im lặng đầy gượng gạo này “Cô Đường, cảm ơn cô 6 năm quá đã chiếu cố tôi. Sau này dù không làm quản lý cho cô nữa, tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ cô với tư cách là một người hâm mộ.”

Đường Nguyệt không đáp lời, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ như không quan tâm đến lời của Trình Hiểu Yên, nhưng chỉ có bản thân cô biết, trong lòng đang vô cùng hụt hẫng và trống trãi.