Một Phát Vào Huyệt

Chương 6




Tống Minh Dật mấy ngày nay mặt mày hồng hào, giống như chuyện vui sắp xảy ra, không ít đồng nghiệp đùa giỡn với hắn, “Bác sĩ Tống, trúng số độc đắc hay gì? Nhìn thấy ông cười như hoa hướng dương mỗi ngày, hận không thể để cả thế giới biết vậy. “

“Có vậy sao?” Tống Minh Dật gãi gãi đầu, vẻ mặt không biết gì hết.

“Anh nên soi gương đi.” Y tá đi ngang qua trêu ghẹo Tống Minh Dật, “Chẳng lẽ bác sĩ Tống có bạn gái? “

“Không có bạn gái.” “

Tống Minh Dật nói xong câu này, lại lẩm bẩm trong lòng, nhưng bạn trai thì sắp có.

Các đồng nghiệp trong bệnh viện cuối cùng cũng không biết Tống Minh Dật rốt cuộc gặp được chuyện gì tốt.

Đồng dạng mặt mày hồng hào còn có Lăng Bái Ngôn, thư ký phát hiện tổng giám đốc từ trước đến nay luôn nghiêm túc nhưng gần đây khóe môi lại mang theo nụ cười như có như không, nhìn đến mức vẻ mặt xuân tâm của cô nàng nhộn nhạo, thậm chí còn cảm xúc trào dâng chia sẻ cùng các đồng nghiệp khác, “Ú tà, tui nói cho mấy bà nghe, vừa rồi tui đưa tài liệu cho Lăng tổng, ổng vậy mà lại nở nụ cười với tui! Mỉm cười với tui! Tui muốn xỉu luôn cho rồi! “

Một trong những đồng nghiệp suy đoán, “Bà nói gần đây có phải là Lăng tổng có bạn gái không?” “

“Có thể lắm, bà nói coi Lăng tổng lớn lên đẹp như vậy, thân là con gái tui còn hổ thẹn không bằng, bạn gái của ổng chắc đẹp lắm hén? Thư ký vẫn còn đắm chìm trong hình ảnh Lăng Bái Ngôn nhếch môi cười nhạt với cô vừa rồi.

Một đồng nghiệp khác bất thình lình lại tạt một gáo nước, “Ah… Có khi nào là bạn trai không? “

“Bạn trai?” Lời nói của đồng nghiệp giống như một lời cảnh tỉnh người trong mộng, trong mắt thư ký bốc lên hình trái tim, “Nếu vậy thì tui nghĩ rằng tổng giám đốc của chúng ta chắc chắn là nằm dưới.” “

Đồng nghiệp vẻ mặt mông lung, vừa rồi thư ký còn giống như một thiếu nữ mới biết yêu, chỉ chốc lát sau liền biến sắc.

“Mấy bà nói coi, bạn trai của Lăng tổng trông như thế nào? Tui cũng biết với diện mạo này của Lăng tổng, tìm bạn gái quả thật là lỗ. “. ngôn tình hoàn

Tục ngữ nói ba người đàn bà thành một cái chợ, khi một đám người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một người đàn ông lạ làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, “Cho hỏi văn phòng của Lăng tổng là ở đây sao?” “

Thư ký là một người chuẩn nhan khống, vừa thấy vóc người người đến đẹp trai tiêu sái, nhất thời bị vong nhập, chạy tới nịnh, “Xin chào, tôi là thư ký của Lăng tổng, xin hỏi ngài có hẹn trước không? “

Tống Minh Dật lắc đầu, hắn tới đây chính là muốn tạo một bất ngờ cho Lăng Bái Ngôn, nếu đặt lịch hẹn trước thì còn gì là bất ngờ.

“Không, có thể phiền cô báo cho Lăng tổng không, tên tôi là Tống Minh Dật. “

“Được, không thành vấn đề, vậy ngài ngồi một chút đi, có cần trà hay cà phê gì không?”

“Không, cảm ơn cô.”

Thư ký nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được tiếng đáp ứng của Lăng Bái ngôn liền đẩy cửa đi vào, “Lăng tổng, bên ngoài có một tiên sinh tên Tống Minh Dật tìm anh, nhưng anh ta không có hẹn trước, anh xem… “

“Hãy để anh ta vào.”

Lăng Bái Ngôn trả lời quá nhanh, ngay cả thư ký nhất thời cũng không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng ở cửa, cho đến khi Lăng Bái Ngôn nhịn không được mà thúc giục, “Sao còn không đi? “

“Tống tiên sinh, Lăng tổng mời ngài vào. “

Tống Minh Dật vừa vào văn phòng, thư ký y như một loa phường bắt đầu truyền tin đồn, “Tui nói cho mấy người nghe, vừa rồi tui đi vào nói với Lăng tổng bên ngoài có một người đàn ông tìm anh, ánh mắt của Lăng tổng, giọng nói kia, sắp dịu dàng đến mức bóp ra nước. “

Đồng nghiệp trợn trắng mắt, búng tay một cái, “Tui nói mà, là bạn trai không sai đâu được.”

Tống Minh Dật vừa vào cửa, liền thấy gương mặt căng thẳng của Lăng Bái Ngôn, nghiêm túc ngồi tại chỗ, nhưng đôi tai đỏ bừng vẫn bán đứng sự khẩn trương trong lòng y.

“Tôi vừa kết thúc cuộc họp, liền thuận đường đến thăm em một chút.”

Lăng Bái Ngôn xoắn xuýt gật gật đầu, chỉ vào ghế sofa bên cạnh, “Anh ngồi một lát đi. “

“Ừ, em đang bận, tôi không làm phiền em.”

Tống Minh Dật quả thật giống như lời nói, không quấy rầy công việc của Lăng Bái Ngôn, nhưng đôi mắt nhìn thẳng vào y thì chính là cái loại ấy ấy, bộ dáng giống như muốn nuốt sống Lăng Bái Ngôn.

Lăng Bái Ngôn không ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của người đàn ông, chỉ có thể giả vờ chuyên tâm xử lý văn kiện, thực chất nửa chữ cũng không xem được, trái tim từ thời khắc Tống Minh Dật bước vào đã đập loạn lên.

Hai người ngồi trong văn phòng khoảng hai mươi phút mà không nói một lời, cuối cùng vẫn là Lăng Bái Ngôn nhịn không được phá vỡ bầu không khí lúng túng ái muội, “Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì?”

“Em không nhìn tôi, làm sao mà em biết tôi nhìn chằm chằm vào em?”

Lăng Bái Ngôn bị Tống Minh Dật nói một câu vòng về, y có hơi ngượng mà đóng văn kiện lại, “Anh tới tìm em mà không có chuyện gì sao? “

Lần này đến lượt Tống Minh Dật nở nụ cười, “Tôi đến tìm em nhất định phải có việc à? “

Nhất thời trong lòng Lăng Bái Ngôn nổ tung, không có việc gì thì anh ngồi ở đây chỉ vì thưởng thức em sao? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lăng Bái Ngôn cũng không biết nói như thế nào, dù sao cũng là Tống Minh Dật có lý.

Hiện tại y cũng không biết nên hình dung quan hệ với Tống Minh Dật như thế nào, nếu nói là người yêu thì cho tới bây giờ Tống Minh Dật chưa từng nói thích y, nếu nói là bạn chịch thì ai đó ngày nào cũng theo hầu hạ bạn chịch cả, cho nên trong lòng Lăng Bái Ngôn cũng rất phiền muộn.

Thấy Lăng Bái Ngôn không nói gì, Tống Minh Dật còn tưởng rằng y giận, cười đứng dậy đi tới bên cạnh y, thân mật nhéo nhéo hai má trắng nõn của hắn, “Giận rồi sao? “

“Anh đừng véo mặt của em.” Lăng Bái Ngôn cảm thấy Tống Minh Dật như đang dỗ dành đứa bé ba tuổi, “Em không có giận. “

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Tống Minh Dật, ngay cả Lăng Bái Ngôn cáu kỉnh cũng đáng yêu vô cùng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi vì tức giận mà mím chặt, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, chỉ là hôn môi với Tống Minh Dật thôi mà Lăng Bái Ngôn đã cảm thấy khí lực trong thân thể không hiểu sao bị rút đi một nửa.

Văn phòng của Lăng Bái Ngôn có cửa sổ sát đất, nhưng cửa sổ sát đất này có một đặc điểm, đó là người bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy người bên ngoài rất rõ.

Lúc trước Lăng Bái Ngôn chọn cửa sổ này là muốn giám sát những nhân viên hở cái lại lười biếng, không ngờ bây giờ lại trở thành lá chắn để y và Tống Minh Dật vụng trộm.

Lăng Bái Ngôn cả người vô lực mặc cho Tống Minh Dật ôm đến bàn làm việc, ngón tay linh hoạt của nam nhân đã cởi thắt lưng bên hông y ra, quần cũng bị tuột đến mắt cá chân.

Tống Minh Dật một bên trở tay khống chế Lăng Bái Ngôn làm nụ hôn này sâu hơn, tay kia thì lấy cây bút máy màu đen trên bàn, dọc theo khe mông mềm mại tìm được huyệt khẩu khép kín rồi đâm mạnh vào.

Lăng Bái Ngôn đang bị hôn nhất thời hai mắt mở to, hai chân đạp loạn, trong miệng phát ra âm thanh ừm a. Không giống với tính khí nóng bỏng tráng kiện, bút máy dài nhỏ lạnh như băng, tạo thành sự tương phản cực lớn với hành lang nhiệt độ cao, Lăng Bái Ngôn không biết nên nói là khó chịu hay sảng khoái, hai tay y run rẩy nắm lấy cổ áo Tống Minh Dật, khóe môi chảy ra nướt bọt không kịp nuốt, trong mắt hoa đào hẹp dài ứa đầy nước mắt.

Tống Minh Dật thoáng buông đôi môi đỏ mọng của Lăng Bái Ngôn ra, còn chưa đợi Lăng Bái Ngôn phát ra tiếng rên rỉ, lại một cơn triền miên liều mình, bút máy trong tay hắn không ngừng đâm rút, chỉ chốc lát sau dịch ruột tự động tiết ra liền dính đầy tay hắn, tốc độ cắm bút cũng càng ngày càng nhanh, khi bút không kịp vào hết cả cây, thì Lăng Bái Ngôn cũng sảng khoái bắn ra.

“Chỉ với một cây bút ** em đã bắn?” “

Tống Minh Dật ngay từ đầu chỉ muốn chơi trò gì tình thú chút, không ngờ từ sau khi thân thể Lăng Bái Ngôn bị khai phá, liền trở nên vô cùng nhạy cảm, tùy tiện cắm vài cái là có thể d*m thủy tràn ngập cũng không nói, hôm nay vậy mà chỉ với một cây bút đã có thể ** y đến bắn ra. Tuy những thứ này đều là do hắn ban cho, nhưng trong lòng Tống Minh Dật ít nhiều gì thì cũng có chút không thoải mái.

Cũng không đợi Lăng Bái Ngôn phản bác, Tống Minh Dật trực tiếp cắm tính khí cứng ngắc của mình vào lút cán, không cho Lăng Bái Ngôn bất kỳ thời gian trì hoãn nào.

Lăng Bái Ngôn chết lặng bụm đôi môi đỏ của mình lại, vừa rồi thiếu chút nữa đã kêu lên, tuy rằng hiệu quả cách âm của văn phòng không tệ, nhưng khó tránh khỏi việc lo là bị người khác nghe thấy.