Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 111




Chiến Hàn Quân không may mảy để chút khiêu khích của Lạc Thanh Du vào mắt, ngược lại có chút bận tâm: Cái cô cá ướp muối không biết sống chết này vội vàng đi làm chúa cứu thế như vậy thì sau này ai tới chăm sóc Thanh Tùng của anh?

Nghĩ tới việc Thanh Tùng còn nhỏ mà có khả năng bị Lạc Thanh Du lạnh nhạt, trong lòng anh liền vô cùng bất an Ngày hôm nay, sau khi tan làm, Chiến Hàn Quân liền dẫn Quốc Việt tới Phong Vân

. Lạc Thanh Du mở cửa, thấy Chiến Hàn Quân, biểu cảm trên mặt thực sự là một lời khó nói hết Lúc sáng hai người còn cãi nhau om xòm, sao giờ anh còn có mặt mũi tới gặp cô? Chiến Hàn Quân vì con trai nên không thèm đếm xỉa, sĩ diện lập tức vò nát vứt cho chó ăn, cặp mắt hoa đào phóng điện hết công suất, rất có phong độ của quý ông cười với Lạc Thanh Du một tiếng: “Quốc Việt nhớ em trai, tôi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn bữa cơm, không có ý kiến gì chứ?” Lạc Thanh Du đứng ngẩn ra ở cửa.

Cái tên này cho là mình chỉ có hai đứa con trai? Không thèm quan tâm đến con gái một cách lộ liễu như vậy? Lạc Thanh Du phiền lòng vô cùng, Thanh Tùng đột nhiên chạy tới, nói: “Bố, đưa em gái đi cùng nhé?”

Trái tim của Chiến Hàn Quân có chút đập nhanh, nhìn đến Thanh An đứng ở một nơi hẻo lánh nhìn chằm chằm mình, anh không khỏi sững sờ, cô bé này có thù với anh sao? Vì cái gì mà cứ nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn như vậy? Chiến Hàn Quân vô thức muốn từ chối.

Có điều, anh không chống đỡ được với sự đáng yêu của Thanh Tùng, cười nói: “Nếu như người giám hộ của cô bé cho phép thì bố không ngại”

Bàn tay lấp trong tay áo của Lạc Thanh Du nắm chặt, hận không thể đánh cho cái tên không biết cái gì, vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của con gái này bay tới Thái Bình Dương.

Nhưng trước mặt con cái, Lạc Thanh Du vẫn biết tiết chế, cô đi tới trước mặt Thanh An, dịu dàng hỏi thăm cô bé: “Thanh An, con có muốn đi chơi với các anh không?”

Thanh An tội nghiệp gật đầu, thế nhưng một giây sau lại oán hận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, bỗng nhiên lắc đầu: “Con không đi.” Lạc Thanh Du nhẹ nhàng xoa đầu Thanh An, ôm cô bé vào lòng.

Thanh Tùng thấy em gái không đi, quay người chạy về phòng, nổi giận nói: “Em gái không đi thì con cũng không đi” Chiến Hàn Quân không ngờ Thanh Tùng và Thanh An lại có mối quan hệ tốt đến thế, như hình với bóng vậy thì không khỏi buồn bực xoa mi tâm.

Lạc Thanh Du ôm Thanh An tới trước mặt Chiến Hàn Quân, tức giận nối: “Thanh An nhà tôi và anh trai nó từ nhỏ tới lớn đều chưa từng.

tách ra. Anh làm như vậy làm rất tàn nhẫn với hai đứa, anh Quân, khuyên anh một câu, làm người phải có lòng thiện lương, nếu không sẽ gặp báo ứng”

Chiến Hàn Quân cả giận nói: “Tôi chỉ lấy lý do chính đáng mời con trai đi ăn tối với tôi thôi, cô lại biến tôi như yêu quái vậy, Lạc Thanh Du, cô cố ý bôi đen tôi trước mặt bọn nhỏ đúng không?”

Thanh Tùng thấy bố mẹ cãi vã, cậu bé bỗng nhiên nói xen vào: “Quốc Việt, hôm nay mẹ làm món sủi cảo nhân khoai tây mà anh thích ăn nhất đấy, anh có muốn ở lại cùng ăn không? Mẹ còn cố gắng vì anh mà làm thêm một phần!” Quốc Việt nhìn bố, cậu bé rất muốn được ở lại.

Chiến Hàn Quân có cảm giác bản thân đã không ăn trộm được gà lại còn mất thêm nằm thóc, vốn muốn đưa Thanh Tùng đi, không ngờ còn phải để lại Quốc Việt. Làm người kinh doanh như anh, đương nhiên không có khả năng làm chuyện lỗ vốn, dứt khoát mặt dày nói: “Lạc Thanh Du, cô không ngại cho hai bố con tôi ở lại, ăn mấy miếng sủi cảo rẻ tiền của cô chứ?” Lạc Thanh Du im lặng lắc đầu.

Cái tên này sao độc mồm thế không biết? “Thích ở thì ở, tùy anh.” Cô nói nhỏ một tiếng, liền quay người vào phòng bếp.

Đóng cửa phòng bếp lại, trái tim cô không hiểu sao nhảy loạn.

“Không có tiền đồ” Cô xấu hổ tự mắng mình.

Biết rõ rằng trong lòng anh không có cô, ở lại chỉ vì anh yêu con, nhưng mà không hiểu sao cô lại có một tia chờ mong.

Cô đang chờ đợi điều gì? Chờ anh buông xuống thành kiến với mình, cùng cô nối lại đoạn duyên phận đẹp đế kia à? Lạc Thanh Du vừa gói sủi cảo, vừa đoán mò.

Ngoài cửa, Thanh Tùng thân mật kéo tay bố, nói tốt cho mẹ: “Bố ơi, mặc dù sủi cảo mẹ làm dùng nguyên liệu đúng là không đáng bao nhiêu tiên, nhưng mà sau khi trải qua bàn tay chế biến của mẹ, bọn chúng liền biến thành món ăn ngon nhất trên đời. Người kinh doanh hắn là phải biết, giá trị của sản phẩm tương đương với giá cả nguyên liệu và giá trị của sức lao động đúng không? Sức lao động của mẹ là vô giá, vì bên trong tràn đầy tình yêu”

Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Thanh Tùng, học rộng tài cao thế này bảo anh không thích cũng khó.

Chiến Hàn Quân vỗ nhẹ vào gáy cậu bé, dịu dàng nói: “Ai bảo con? Triết học hay kinh tế học?”

Anh khẳng định không phải do Lạc Thanh Du dạy, Lạc Thanh Du xuất thân là người nghèo, có thể nằm vững kỹ thuật hacker đã khiến người ta mở rộng tâm mắt rồi, không có đủ sức mà có thực lực kinh tế và bộ não học bá.

Thanh Tùng ôm lấy cổ Chiến Hàn Quân, nói: “Mẹ ạ! Mẹ biết làm rất nhiều thứ… mẹ còn dạy cho chúng con kỹ thuật hacker, dạy chúng con vẽ tranh, dạy chúng con làm thơ… Mẹ vẽ còn đẹp hơn tranh giáo viên vẽ!”

Chiến Hàn Quân nghe vậy thì rất nghỉ ngờ, một Lạc Thanh Du như này anh chưa từng nghĩ tới, trong đầu anh chợt nhớ tới lúc sáng, ánh mắt khiêu khích của Lạc Thanh Du nhìn mình, tự tin đến vậy, chói mắt đến vậy.

Anh cho rằng cô năm mơ giữa ban ngày, chẳng lẽ cô đúng là giấu nghề? Thanh An đột nhiên đi tới, kéo tay Thanh Tùng, cảnh giác nhìn Chiến Hàn Quân, nói: “Anh ơi, chú ta xấu lắm, luôn bắt nạt mẹ, anh đừng nói với chú ta chuyện về mẹ…”

Chiến Hàn Quân ngẩn người! Cô nhóc này sao lại phòng bị anh như vậy? Vậy mà lại có thể phát hiện ra ý thù địch của anh với Lạc Thanh Du?

“Cháu tên gì?” Anh là người hay quên, đối với tên của Thanh An, cho dù là tên thật hay biệt danh, anh đều chọn lãng quên.

“Cháu sẽ không nói cho chú cháu tên Lạc Thanh An đâu.” Thanh An kiêu ngạo nói.

Chiến Hàn Quân bật cười.

Trước giờ anh không có nhìn kỹ cô bé này, dù sao cũng không phải con ruột của mình nên liền xem nhẹ cô bé. Hôm nay chăm chú quan sát, lại bất ngờ phát hiện, dáng dấp của đứa nhỏ này xinh đẹp có chút quá đáng.

Nếu như không phải con gái của Lạc Thanh Du thì đúng là khiến người khác ưa thích.