Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 112




Không bao lâu sau, Lạc Thanh Du bày sủi cảo ra bàn.

Trên bàn ăn hình chữ nhật nho nhỏ bày đầy chén đĩa hình động vật dễ thương, giống như vườn bách thú vậy, hình thù kỳ quái, màu sắc sặc sỡ.

Chiến Hàn Quân nhìn bàn ăn trước mặt, anh cũng phải dùng bộ đồ ăn ngây thơ như vậy à? Bọn nhỏ cầm chén đĩa hoan hô một tiếng, sau đó dùng dao nĩa gõ vào chén đĩa.

“Có sủi cảo nhân thịt và cà rốt con thích ăn nhất này!” Thanh Tùng hò reo.

“Có sủi cảo nhân cải trắng của em nữa” Tiếng hô lảnh lót của Thanh An vang lên” *Còn có cả sủi cảo nhân khoai tây yêu thích của anh này” Quốc Việt lạnh lùng nói.

Chiến Hàn Quân nhìn bàn ăn sủi cảo đầy phong phú, xuyên qua lớp vỏ mỏng bên ngoài, dường như bọn nhỏ có thể nhìn thấu nhân bánh bên trong, bắt đầu ầm ï đoán.

Lúc Lạc Thanh Du bưng đĩa sủi cảo cuối cùng tới, Quốc Việt vốn đang ngồi sát cạnh Chiến Hàn Quân bỗng nhiên rời chỗ ngồi, chạy tới trước mặt Lạc Thanh Du, lôi kéo tay mẹ, đấy cô đến trước mặt Chiến Hàn Quân, nói: “Mẹ ơi, ngồi đây!”

Thanh Tùng hoan hô: “Tốt quá rồi, bố mẹ ngồi cạnh nhau, gia đình của chúng ta đoàn viên” Một câu nói trong lúc vô tình của Thanh Tùng lại làm cho biểu cảm của Chiến Hàn Quân trở nên nghiêm túc.

Đoàn viên có lẽ chỉ là ước mơ của bọn nhỏ chứ không phải của Chiến Hàn Quân Lạc Thanh Du không khỏi thở dài, trong lòng anh bài xích cô, sao mà cô không biết? Cô ngồi cạnh anh chỉ là thành toàn cho nguyện vọng nho nhỏ của mấy đứa thôi.

Cơ thể cô theo bản năng chếch ra khỏi người Chiến Hàn Quân, cố gắng để anh không cảm thấy mất tự nhiên.

“Bố ơi, ăn sủi cảo thôi.” Thanh Tùng nhiệt Tình gắp một miếng sủi cảo bỏ vào trong bát của anh.

Chiến Hàn Quân cố găng gắp lên bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhai.

Vỏ ngoài mềm mềm, hương thịt lan tỏa, mùi vị lưu lại trong khoảng miệng. Đây là món sủi cảo ngon nhất mà anh được ăn từ khi sinh ra tới giờ.

Chiến Hàn Quân có chút kinh ngạc, tay nghề của Lạc Thanh Du đúng tuyệt, có thể biến những món ăn tầm thường thành món đặc biệt ngon.

Rõ ràng chỉ muốn khách sáo qua loa với bọn nhỏ, cuối cùng lại ăn thêm hai ba miếng Thanh Tùng nhìn qua bố mình, đột nhiên trong mắt như lóe sáng, nhếch miệng cười hỏi: ‘Bố, bố có nghe chuyện nhà vua dùng rất nhiều vàng để báo đáp một bữa cơm của dân thường không?”

Miếng sủi cảo trong miệng Chiến Hàn Quân suýt thì nghẹn lại, anh ngước nhìn Thanh Tùng.

Chẳng phải chỉ ăn một bữa sủi cảo của Lạc Thanh Du thôi sao, thế mà bánh bao nhỏ này lại thừa dịp châm lửa ăn cướp.

“Rồi” Chiến Hàn Quân gật đầu, lại tiếp tục ăn sủi cảo, anh ngược lại muốn xem cậu nhóc này có thể nói ra thứ đạo lý gì.

Thậm chỉ anh còn lấy lòng tiểu nhân suy đoán, có phải Thanh Tùng đã được Lạc Thanh Du nhắc trước.

Ai ngờ lúc Thanh Tùng đang muốn bàn luận, Lạc Thanh Du lập tức lên tiếng dạy bảo cậu bé: “Lúc ăn không được nói chuyện.” Thanh Tùng bĩu môi, thở dài.

Mẹ hiền quá nên mới toàn bị bố bắt nạt.

Quốc Việt nhìn Thanh Tùng đang uất ức, đặt đũa xuống, dùng khăn giấy ưu nhã lau miệng, chững chạc tuyên bố: “Con ăn xong rồi” Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân cùng gật đầu.

Quốc Việt là đứa nhỏ trầm tĩnh ít nói, sao.

hôm nay lại cao giọng tuyên bố mình ăn xong rồi như vậy? Nào ngờ câu nói kế tiếp của Quốc Việt khiến hai người lớn suýt chút thì rớt con mắt ra ngoài, thì ra cậu nhóc nói mình ăn xong rồi † là vì có thể nói chuyện: “Bố, nhà vua ăn bữa là trả ơn, hôm nay chúng ta đã ăn sủi cảo do mẹ làm rồi thì cũng phải bắt chước nhà vua, báo đáp mẹ”

Động tác dùng cơm của Chiến Hàn Quân liền khựng lại, nhìn vẻ mặt như phát sáng của Thanh Tùng và Quốc Việt, lập tức hiểu ra, anh bị hai đứa con mình liên thủ bán đi rồi.

Nháy mắt Chiến Hàn Quân liền không có cảm giác muốn ăn nữa, anh nghiêng đầu nhìn Lạc Thanh Du, trong mắt có một tia mỉa mai.

“Đề nghị của bọn nhỏ không tệ! Hôm nay tôi cũng sẽ bắt chước nhà vua báo đáp bữa cơm này. Ngày mai tôi sẽ mang tiền tới.” Vàng đổi ra cũng mấy trăm triệu thôi.

Ở Hà Nội đắt đỏ này cũng có thể cải thiện đời sống sinh hoạt của Lạc Thanh Du, nhưng không thay đổi được vận may cuộc đời cô.

Thanh Tùng và Quốc Việt đều thở dài, bố có tiền như vậy nhưng keo kiệt với mẹ quá.

Lạc Thanh Du nghe tuyên bố của Chiến Hàn Quân thì cực kỳ tức giận, không khách khí nói: ‘Anh Quân khách sáo quá, sủi cảo này.

chúng ta ăn không hết, còn lại cho chó ăn cũng rất đáng tiếc.” Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nháy mắt tối đi, đây là đang măng anh ăn đồ.

cho chó sao? Lạc Thanh Du thấy tốt thì nhận, bưng đĩa không chạy trốn vào trong phòng bếp.

Động tác của Thanh An lề mề, chỉ còn lại một mình cô bé chậm rãi ăn vài miếng sủi cảo trong đĩa.

Chiến Hàn Quân bị Lạc Thanh Du sỉ nhục, tâm trạng không vui, thấy Thanh An lề mề thì nhíu chặt mày.

Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân, dường như cảm nhận được sự chán ghét của anh, đột nhiên trừng mắt nhìn lại.

Động tác trợn trắng mắt của cô bé rất đáng sợ, con ngươi màu đen bị che giấu hoàn toàn, chỉ lộ ra một màu trắng xóa, với lại cô bé hơi cúi đầu, trông thật giống một nữ quý.

Chiến Hàn Quân giật mình, mặt quỷ này của Thanh An rất quen thuộc trong trí nhớ của anh, bởi vì khi còn bé Linh Trang cũng rất hay làm.

Anh bỗng nhiên vươn tay nhéo mặt cô bé, hỏi: “Ai dạy cháu?” Thanh An né tránh bàn tay của anh, thờ ơ với anh.

Chiến Hàn Quân bị lạnh nhạt, lông mày cau lại.

Bất tri bất giác bên ngoài sắc trời đã tối Chiến Hàn Quân nâng cổ tay nhìn đông hồ mấy lần, cũng ngước mắt mấy lần nhìn Thanh Tùng, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Anh thật sự muốn đưa Thanh Tùng về biệt thự, ngay mai là cuối tuần, vừa hay anh có thời gian rảnh, anh muốn ở bên con trai. Dù sao năm năm thiếu thốn tình cha, cũng cần thời gian bù đắp.

Anh do dự hồi lâu, cuối cùng đi vào bếp.

Lạc Thanh Du nhìn vẻ mặt ngập ngừng của anh, nhớ tới anh là một người đàn ông kiêu ngạo không để ai vào mắt, lại có thể vì con trai mà lộ ra vẻ mặt này, trong lòng cũng có chút rung động.