Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 224




“Lạc Thanh Du, cháu có bằng lòng tái hôn với Hàn Quân không?” Ông cụ hỏi thẳng.

Lạc Thanh Du tròn mắt ngạc nhiên, cô gãi tai không dám tin vào những gì vừa nghe được, tưởng đâu tai mình sinh ra ảo giác, nghe nhầm chăng?

Vị trí con dâu nhà họ Chiến mà cô từng mong ước lại rơi up xuống đầu một cách bất ngờ như thế này ư?

Nếu như là trước đây, chắc chắn cô sẽ mừng rỡ nhảy cảng lên.

Nhưng hiện tại, cô lại chẳng thể nào vui mừng cho nổi.

Bởi cuộc hôn nhân của cô và Chiến Hàn Quân bảy năm trước đây đã thất bại thảm hại Trong cuộc hôn nhân ấy, cô từng tự ti, từng đau khổ, từng giày vò.

Nhưng hết thảy những yêu thương nồng nhiệt của cô cuối cùng đã bị sự lạnh nhạt vô tình của anh đánh gục.

Quãng thời gian đó, ngay đến việc đổ bệnh với cô cũng là xa xỉ, bởi sau khi cô ngã bệnh, anh xa cách, lạnh lùng sẽ khiến cô đau khổ tột cùng.

“Không bằng lòng ạ” Lạc Thanh Du nghẹn giọng nói nhỏ.

Vốn tưởng răng cô sẽ hân hoan đồng ý, nào ngờ cô lại từ chối anh?

Chẳng phải cưới anh làm chồng là ước mơ của cô bấy lâu hay sao?

Chiến Hàn Quân giận tím mặt.

Ông cụ quay sang nhìn Chiến Hàn Quân đang hậm hực, nghĩ mà băn khoăn, cháu trai của ông thuộc dạng hiếm có khó tìm, thế mà lại bị Lạc Thanh Du chê bôi, quả thực là chuyện ngoài dự tính.

“Hàn Quân, cháu biết phải làm thế nào rồi chứ?” Ông cụ đứng dậy, mặt hằm hằm cất lời căn dặn Chiến Hàn Quân: “Cháu còn trẻ, đường đời còn dài, đừng tự hủy hoại tương lai của mình vì một người phụ nữ”

Rồi lại quay sang nói với Lạc Thanh Du bằng giọng nghiêm nghị: “Nếu như cháu không có lòng muốn tái hôn với Hàn Quân thì nên giữ một khoảng cách với nó”

Nói dứt lời, ông cụ phẩy tay bỏ đi Lực lượng bảo vệ nghiêm ngặt được giải tán nhanh chóng, trả lại sự yên bình thường nhật cho căn biệt thự.

Lạc Thanh Du trở về tầng hai, thu dọn hành lý.

Ông cụ nói rất đúng, việc cô ở lại nơi này mà không có lấy một danh phận là vô lý. Một ngày nào đó trong tương lai, rồi căn biệt thự sẽ cần phải có một bà chủ.

Chiến Hàn Quân đi theo phía sau, tựa thân hình cao ráo lên thành cửa, hai tay đút vào trong túi. Nhìn bề ngoài trông có vẻ thờ ơ nhưng thực chất trong thâm tâm đang cuộn sóng, anh nói: “Lạc Thanh Du, tại sao lại không bằng lòng tái hôn?”

Lạc Thanh Du ngẩn người ra nhìn anh, tại sao lại không bằng lòng ư? Bởi vì anh hoàn toàn chẳng yêu thương gì cô.

Mọi cuộc hôn nhân không dựa trên nền tảng tình yêu đến cuối cùng đều không thoát khỏi cảnh tan đàn xẻ nghé.

“Ngài Quân ạ, tuy rằng tôi ngốc nghếch, nhưng không đến mức chôn thân hai lần trong một cái hố” Ánh mắt Lạc Thanh Du nhìn anh lóng lánh lạ thường, tựa vì sao sáng trong đêm thâu.

Cô vội vàng thu dọn hành lý, chẳng may may đoái hoài đến sắc mặt não nề của Chiến Hàn Quân.

Bất thình lình, anh lao tới như một mũi tên, ép chặt cô lên tấm bảng vẽ. “Cho dù là vì con thì cô cũng không đồng ý tái hôn sao?”

Lạc Thanh Du đáp: “Tôi yêu con tôi. Nhưng sẽ không bao giờ đày đọa bản thân mình vì các con. Cuộc đời của tôi không nên sống vì người khác, vì đó là sai lâm to lớn nhất”

Giống như bảy năm trước, cô nao nức khi lấy anh làm chồng, thế nhưng lại bị anh làm tổn thương trầm trọng.

Sự cương quyết của cô khiến anh vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội. Anh bỗng thả cô ra, Lạc Thanh Du mất thăng bằng ngã nhào lên tấm bảng vẽ.

Bảng vẽ đổ xuống đất, mảnh vải trảng che tấm bản vẽ hé ra một góc.

Lạc Thanh Du ngã ra sàn, phản ứng đầu tiên của cô không phải là kiểm tra xem cánh tay mình có bị trầy xước hay không mà là hốt hoảng che tấm bảng vẽ đi.

Vì trên bản vẽ là bức tranh cô vẽ anh của thời niên thiếu.

Ban đầu, Chiến Hàn Quân tập trung nhìn vào cánh tay cô, nhưng sau khi thấy cô cuống quýt che giấu bức tranh thì ánh mắt anh đã chuyển sang tấm bảng vẽ.