Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 225




Khi anh đưa tay ra kéo bức tranh sơn dầu, Lạc Thanh Du đột nhiên xoay người. Cô dùng cả cơ thể của mình để năm sấp lên trên bàn vẽ, hai tay đè chặt lên bức tranh sơn dầu.

Cô nhất định không được để cho anh nhìn thấy bức tranh vẽ này.

“Cô vẽ cái thứ gì xấu xa mà người khác không được nhìn vậy?”

Chiến Hàn Quân ngồi xổm trước mặt cô, hỏi với vẻ nghi ngờ, Lạc Thanh Du ngẩng đầu lên nhìn anh, chột dạ nói: “Kỹ năng vẽ tranh của tôi còn vụng về, vẫn nên đừng để làm bẩn mắt của cậu Quân”

Nhưng Chiến Hàn Quân đột nhiên vươn tay ra bế cả người Lạc Thanh Du lên, cô sợ hãi đến trăng bệch cả mặt, bảo vệ gắt gao bức tranh trong lòng mình.

Cô càng bảo vệ nó, anh càng tò mò về nội dung trong bức tranh này.

“Buông nó ra” Nhìn thấy cô sống chết ôm lấy bức tranh như vậy, anh không nhịn được mà buồn cười.

Anh đột nhiên lật người cô, để cô ngửa mặt lên trời.

Anh đùa giỡn chậm rãi cúi người xuống, khi đôi môi của anh sắp dán lên cô, cô càng trở nên căng thẳng hơn.

Vào lúc này, bàn tay của anh đột nhiên rút bàn vẽ ở trong lòng cô ra. Anh đặt cô xuống dưới đất rồi kéo tấm vải trắng ra với tốc độ nhanh như chớp.

Trên bàn vẽ, trong tờ giấy vẽ màu trắng đang khắc họa một người đàn ông không có mặt. Anh ta mặc một cái áo phông màu trắng, mái tóc đen bồng bênh, trên ngón tay thon dài đeo một chiếc nhân hình cỏ bốn lá.

Mặc dù không vẽ ngũ quan gương mặt của anh ta, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra đây chính là mình hồi còn niên thiếu.

Anh ở trong bức tranh trông rất sống động.

Năng lực của họa sĩ có thể nói là dày công tôi luyện.

Điều càng khiến cho Chiến Hàn Quân kinh ngạc hơn chính là rố ràng bức họa này chính là nét bút của Linh Trang.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du, cô đang nhìn anh với vẻ thấp thỏm không yên.

Cơn sóng trong lòng anh cuộn trào mãnh liệt, không còn sót lại những nghỉ ngờ mệt mỏi nữa Hóa ra cô thật sự là Linh Trang. . Kiếm Hiệp Hay

Là Linh Trang của anh.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa “Vẽ được đấy” Anh cố kìm nén sự vui sướng trong lòng mình xuống mà khen ngợi cô.

Lạc Thanh Du lén thở phào một hơi, may mà anh không nhận ra.

“Anh quá khen rồi” Lạc Thanh Du lấy lại bàn vẽ, nhanh chóng che bức tranh của mình đi.

Chiến Hàn Quân hỏi: “Tại sao cô không vẽ mặt? Lẽ nào anh ta trông xấu xí như vậy sao?”

Chiến Hàn Quân hồi còn trẻ mãi mãi là ánh năng chói chang trong lòng Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du không nghe lọt tai người khác nói Chiến Hàn Quân không tốt dù chỉ một chút, vì vậy cô lập tức giận hờn nói: “Không phải anh ấy xấu xí mà là quá đẹp, bút của tôi không vẽ ra được một phần mười điểm tốt của anh Nụ cười của Chiến Hàn Quân lập tức cứng đờ lại.

Khi anh còn trẻ, cô luôn đuổi theo phía sau anh mà gọi từng tiếng “Anh Quân ơi”, cô cũng chưa bao giờ che giấu bản thân mình thích anh.

Nói toạc ra cô yêu rất bướng bỉnh, không tim không phổi.

Ngược lại anh lớn tuổi hơn cô cho nên anh biết ngượng ngùng xấu hổ. Mỗi một lần anh bị cô trêu chọc đến mặt đỏ tía tai, nhưng anh chỉ có thể giả vờ rời đi.

Cô không hiểu anh cũng sẽ xấu hổ, mỗi một lần ấy đều buồn bã như mất mát mà nói: “Anh Quân, tại sao anh không để ý đến người ta?

Đồ ngốc!

Trong lòng anh luôn gọi cô như vậy.

“Lạc Thanh Du, cô thật sự muốn chuyển ra ngoài sao?”

Khi biết cô chính là Linh Trang thân yêu của mình, anh không có lý gì mà vứt bỏ cô một lần nữa.

Lạc Thanh Du chua chát nói: “Ông cụ nói đúng, sớm muộn gì anh cũng sẽ lập gia đình.

Vì vậy tôi cứ sống chiếm chỗ ở nơi này không được thích hợp cho lắm”

Lạc Thanh Du thu dọn hành lý xong, sau đó rút tay kéo của hành lý ra.

Nhưng tay của Chiến Hàn Quân đột nhiên nắm lấy tay của cô. Lạc Thanh Du muốn rút tay ra, nhưng anh hết lần này đến lần khác.

dùng sức nắm chặt, bàn tay to lớn của anh giống như gông cùm xiềng xích trên tay cô.

“Sau khi cô dọn ra ngoài, các con nhớ cô thì phải làm sao?” Trong đôi mắt ma mị của anh lóe lên ánh sáng tinh ranh.

Lạc Thanh Du nói mà không hề nghĩ ngợi gì: “Nếu như cậu Quân không ngại thì có thể đưa Quốc Việt đến đây bất cứ lúc nào.