Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 323




Lạc Thanh Du cảm thấy rất phiền muộn.

Cô nghe được từ miệng của Chiến Hàn Lâm rằng trong lòng người nhà họ Chiến thì cô chỉ là một kẻ ngốc.

Một đứa ngu ngốc như cô muốn làm một chuyện kinh thiên động địa để làm mù đôi mắt chó bằng hợp kim của bọn họ.

Nhìn chiếc vòng chân trên giường, dưới đáy mắt cô hiện lên giọt lệ đây nhục nhã Cô không muốn ở lại nơi quỷ quái này một giây phút nào nữa.

Chiến Hàn Quân muốn giam cầm cô sao, năm mơ đi.

Lạc Thanh Du mở cửa sổ, sau đó ước tính khoảng cách giữa tầng hai và mặt đất, khoảng năm mét.

Lạc Thanh Du buộc dây xích sắt vào người, buộc đầu còn lại vào cửa sổ rồi trèo lên bức tường nhẫn nhụi như một người nhện.

Trong phòng khách ở tầng một.

Chiến Hàn Lâm bị Chiến Hàn Quân làm cho ngạc nhiên, đột nhiên anh ta cảm thấy trước mặt có một bóng đen khổng lồ vụt qua.

“Là người nhện sao?” Chiến Hàn Lâm nhìn Lạc Thanh Du đang đu trên vách kính mà kinh ngạc la lên.

Chiến Hàn Lâm đang quay lưng vào cửa kính, ôm vai đùa giỡn với Chiến Hàn Lâm, chợt nghe thấy hai chữ “người nhện”, sắc mặt liền đen lại.

Anh đột nhiên quay lại, nhìn thấy Lạc Thanh Du đang run rẩy đung đưa trong không trung, tim anh như muốn nhảy ra ngoài: “Chết tiệt”

Nha đầu ngốc này muốn chết sao?

Chiến Hàn Lâm vội vàng chạy tới, nhưng bức tường này không mở cửa sổ được. Qua lớp kính trong suốt, anh có thể nhìn thấy Lạc Thanh Du đang nở một nụ cười gian trá với anh.

“Lạc Thanh Du… Vậy mà cô dám…” Anh còn chưa kịp nói xong, Lạc Thanh Du tháo dây xích sắt quanh eo cô ra, nhảy xuống đất một cái, làm mặt quỷ với anh, sau đó quay người bỏ chạy.

Chiến Hàn Lâm ngẩn người.

“Đây là loại sinh vật kỳ lạ gì vậy? Wow, thật kích thích, vậy mà cô dám khiêu khích Diêm Vương ở thủ đô Hà Nội sao?”

Chiến Hàn Quân dùng hết sức đuổi theo: “Lạc Thanh Du, cô đứng lại đó!”

Chiến Hàn Lâm đuổi theo, cao hứng nói: “Sắp có kịch hay để xem rồi.”

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang đuổi theo, Lạc Thanh Du hoảng sợ chạy ra đường, chạy thẳng ra giữa đường, giang tay ra chặn các phương tiện đang đi qua.

Chiến Hàn Quân vô cùng lo sợ, dừng chân lại, không dám ép cô quá chặt vì sợ cô sẽ làm liều.

Chiến Hàn Lâm chạy đến, tò mò nhìn Chiến Hàn Lâm đang chạy đột nhiên dừng lại: “Anh, sao không đuổi theo nữa?”

Con ngươi của Chiến Hàn Lâm như muốn nhảy ra ngoài, phẫn nộ như một con sư tử.

Chiến Hàn Lâm nói: “Em giúp anh đuổi theo, nghề của em là truy đuổi người khác.

đấy? Nếu không đuổi theo kịp đối phương thì em không phải là Chiến Hàn Lâm nữa”

“Về đi” Chiến Hàn Lâm quát lên.

Bước chân của Chiến Hàn Lâm dừng lại trong không trung, một lúc sau mới hiểu được: “Anh, không phải chứ, anh đừng nói là anh đang lo lắng cho cô ấy nhé?”

Một chiếc xe thể thao lao tới, sau đó dừng lại trước mặt Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du mở cửa ra rồi ngồi vào trong, chiếc xe thể thao phi thật nhanh về phía trước.

Chiến Hàn Lâm nhìn cơ thể đáng trở nên lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân, anh ta bất giác lùi lại phía sau.

“Anh, đừng nóng giận, em đã nhớ biển số xe giúp anh rồi. Biển số của thủ đô Hà Nội, số 438… đi chết đi, chết tiệt, sao biển số này đê tiện như vậy chứ?”

“Kiểm tra ngay cho anh, chủ nhân của chiếc xe số 438” Giọng nói của Chiến Hàn Quân lạnh đến thấu xương.

Chiến Hàn Lâm lấy điện thoại di động ra, lập tức nhấn số.

Sau khi điều tra ra được, Chiến Hàn Lâm nuốt nước bọt, đưa điện thoại đến trước mặt Chiến Hàn Quân.

“Anh, chị dâu bỏ trốn cùng Bạch Hiểu Phong rồi sao?”

“Chỉ là trùng hợp thôi” Chiến Hàn Quân phiền muộn sửa lại lời nói của Chiến Hàn Lâm.