Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 324




Chiến Hàn Lâm cảm thán: “Sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ? Anh xem chị dâu sớm không chạy, muộn không chạy, lại chạy vào lúc này, còn không phải là đã hẹn với Bạch Hiểu Phong từ trước rồi sao. Hiểu Phong đến đây để đón cô ấy, anh nói xem phân tích của em có đúng không? “

Chiến Hàn Quân bất ngờ trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Nếu không muốn chết thì câm miệng lại đi”

Chiến Hàn Lâm bất mãn nói: “Thôi đừng nói nữa, chị dâu bỏ chạy rồi, anh còn có em mà, đừng lo lắng, những việc mất mặt này em nhất định sẽ không đồn ra ngoài đâu… nhưng anh phải trả Lâm Phương cho em mới được.”

Chiến Hàn Quân nhìn chiếc xe của Bạch Hiểu Phong đang biến mất trước mắt mình, mắt anh như hoa lên.

Chiếc xe thể thao của Bạch Hiểu Phong lao đi với tốc độ 120km/h, sau khi xác nhận không có người đuổi theo phía sau, anh mới dám đậu xe vào lề đường.

“Cậu Quân không đuổi theo, đây không phải là phong cách của anh ta” Bạch Hiểu Phong có chút kinh ngạc nói.

Lạc Thanh Du không đồng ý, cô trốn thoát khỏi tay anh ta cũng không phải lần một lần hai.

Nhìn cô nàng Lạc Thanh Du đã thay đổi thành một tomboy, Bạch Hiểu Phong bật cười “Tôi nhớ là cậu Quân thích những cô gái có mái tóc dài bồng bềnh. Cô cắt như thế này là cố ý làm anh ta chán ghét sao?”

‘Vẻ mặt của Lạc Thanh Du ngay lập tức trở nên buồn bã, ngay từ khi bị mẹ của Chiến Hàn Quân đuổi khỏi Hoa viên Nhật Lịch, cô đã biết rất rõ rằng: Cả đời này cô sẽ không bao giờ sống khiêm tốn vì người khác.

Cô muốn sống cho chính mình.Sống vì nhà họ Nghiêm.

*Không liên quan gì đến anh ta cả: Cô nói.

Bạch Hiểu Phong có chút ngạc nhiên: “Vậy sau này cô dự định như thế nào? Cô nên biết rằng nếu cô đắc tội với cậu Quân thì cô sẽ không làm được gì ở thủ đô này cả”

Lạc Thanh Du dùng ánh mắt đáng thương như cừu non nhìn anh ta: “Anh có tình nguyện thu nhận tôi không?”

Bạch Hiểu Phong cười nói: “Tôi thì không sao cả, nhưng cô có còn dám ở bên cạnh tôi không? Cô cũng biết đấy, chung quanh tôi là hổ sói hung dữ”

Lạc Thanh Du búng tay trước Bạch Hiểu Phong: “Anh hãy nhắm mắt lại, cho tôi thời gian ba phút, tôi sẽ làm cho anh xem một trò ảo thuật”

Bạch Hiểu Phong ngoan ngoãn nhằm mắt lại, ba phút sau mới mở mắt ra.

Lạc Thanh Du đã trở thành một bà lão.

lưng còng, khuôn mặt hắn lên dày đặc những nếp nhãn, nếu không có bộ quần áo thì anh hoàn toàn không nhận ra cô nữa rồi.

“Cô có thể hóa trang sao? Việc này cũng thật thần kỳ đấy” Bạch Hiếu Phong thốt lên.

“Không phải anh đang cần một trợ lý đáng tin cậy sao?” Lạc Thanh Du chỉ vào mũi của mình: “Anh thấy tôi có được không?

Bạch Hiểu Phong cười rạng rỡ: “Vậy thì cô có thể trở nên sexy hơn một chút được  không?”

Lạc Thanh Du liếc anh ta một cái: “Không ngờ một người nhã nhặn như anh Bạch cũng có mặt này?”

Bạch Hiểu Phong không những không xấu hổ mà còn tự hào: “Cô cũng biết đấy, khi nói chuyện làm ăn với đàn ông, vũ khí tốt nhất của phụ nữ chính là mê hoặc đàn ông để họ không để mắt đến nơi nào được nữa khiến họ không có tâm trí nào để đàm phán nữa, sau đó họ sẽ rất dễ rơi vào bẫy”

“Cũng có lý” Lạc Thanh Du bày ra biểu cảm đã tiếp thu.

Cô có rất nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng chưa bao giờ thực hành. Vì vậy cô vẫn sẵn sàng nghe lời dạy bảo của Bạch Hiểu Phong.

“Vậy nên, ngày mai đi làm nhớ ăn mặc gợi cảm một chút. Còn nữa, mái tóc ngắn này quá bắt mắt, cần phải xử lý một chút “Vậy thì… ngày mai gặp lại”

“Ngày mai gặp.”

Sau khi Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du tạm biệt nhau, họ trở về dinh thự của nhà họ Bạch Vừa mở cửa liền nhìn thấy Chiến Hàn Quân cao quý, kiêu ngạo như thần đang ngồi trên sô pha, hai chân dài của anh tùy ý khoanh lại, giữa đầu ngón tay có một điếu thuốc, vẻ mặt bất khả xâm phạm.

“Hiểu Phong, con đã về rồi à? Cậu Quân đã đợi con lâu lắm rồi” Bạch Thư Hoàng nói với con trai Một nụ cười gượng gạo và bất lực hiện lên trong đáy mắt Bạch Hiểu Phong. Anh cứ nghĩ anh đã chạy nhanh đến mức bỏ xa Chiến Hàn Quân, nhưng không ngờ người ta đã đến nhà cắm sào chờ nước rồi.

“Hành động của Cậu Quân đúng là không giống người thường” Bạch Hiểu Phong đi tới, thành khẩn khen ngợi.

Bạch Thư Hoàng đứng lên, nói: “Người trẻ tuổi các con cứ chậm rãi nói chuyện, bố sẽ không quấy rầy nữa”