Thời Mông gắng gượng lắm mới tiếp nhận được thông tin cũng đang tự hỏi bản thân.
Ý thức của cậu bị hất khỏi cơ thể, chia năm xẻ bảy, chốc lát không thể tìm về được, cậu chỉ dùng bản năng bảo vệ chính mình, túm lấy câu chữ trọng điểm.
“Hủy bỏ, hợp đồng.” Giọng nói run rẩy quá đỗi, Thời Mông máy móc lặp lại lần nữa, “Hủy bỏ hợp đồng, là có ý gì?”
Trầm mặc rất lâu, Phó Tuyên Liệu mới mở miệng: “Thời Mông, chúng ta…”
“Tiểu Mông về rồi à?” Lý Bích Hạm ở trong phòng chợt lên tiếng, “Vậy tốt quá, vào đây cùng bàn chuyện nào.”
Đi vào như thế nào, ngồi xuống ra sao, Thời Mông không nhớ nổi, cuộc trò chuyện của các bậc phụ huynh cậu cũng không hiểu, hoặc có lẽ là nghe lọt tai, nhưng lại không truyền tín hiệu đến não.
Vì có khách tới nhà, Lý Bích Hạm đổi sang một bộ váy khá trang trọng, Thời Tư Hủy cũng có mặt, hai mẹ con ngồi kề nhau, luôn mang theo nụ cười, như thể chỉ đang nói về một chuyện vặt vãnh không đau không ngứa.
Nửa sau quá trình, những từ rời rạc như “hợp tác như thường”, “chuyển nhượng cổ phần”, “không làm tổn thương tình cảm”, lần lượt rót vào ý thức đang thức tỉnh chậm chạp của Thời Mông, nhưng cậu kháng cự, cậu không muốn hiểu, chỉ cảm thấy rất ồn ào.
Điều duy nhất cậu quan tâm là rốt cuộc ban nãy Phó Tuyên Liệu muốn nói gì.
Chúng ta… Chúng ta bên nhau đi?Không có khả năng, nếu như muốn ở bên nhau, thì hủy bỏ hợp đồng làm gì.
Chúng ta chia tay đi?Càng nực cười hơn, chưa từng yêu nhau, sao lại chia tay được?
“Xem chúng ta này, ở đây bàn bạc cả buổi, mà vẫn chưa hỏi ý kiến bọn nhỏ.”
Có lẽ vì vấn đề đang nói rất vui, Lý Bích Hạm mỉm cười đá chủ đề sang chỗ khác, muốn kết thúc cuộc trò chuyện này ở đây.
Trong nhóm người lớn ở đây chỉ có Thời Hoài Diệc hơi do dự, trước mặt nhiều người như vậy không tiện nhiều lời, ông trao quyền phát biểu cho lớp con trẻ, hỏi Phó Tuyên Liệu: “Tiểu Phó à, chấm dứt hợp đồng, là con đề nghị à?”
Im lặng một lát, Thời Mông nghe thấy Phó Tuyên Liệu trả lời rằng: “Vâng.”
“Vậy cháu đã nói với Tiểu Mông chuyện này chưa?” “Vẫn chưa ạ.”
“Vậy…”
“Con không đồng ý.”
Một giọng nói run rẩy cắt ngang đối thoại của hai người, hiển nhiên Thời Mông không được di truyền tính thận trọng bình tĩnh của Thời Hoài Diệc, cậu xen miệng vào rất không đúng lúc.
Trong thời khắc quan trọng, cuối cùng thì Thời Mông cũng thu gom đầy đủ lí trí, cậu nhấc mắt nhìn người trong nhà, có thờ ơ lạnh nhạt, có cười trên nỗi đau của người khác, duy chỉ không có ai đứng ra giúp đỡ cậu.
Cuối cùng ánh mắt cậu rơi thẳng vào Phó Tuyên Liệu, Thời Mông nói: “Con không đồng ý chấm dứt hợp đồng.”
Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh tỉnh táo, thật ra Thời Mông chỉ đang cố lên dây cót tinh thần, cố gắng để chiến đấu một mình, không để người khác chê cười.
Lúc ngồi quanh bàn ăn quây quần ăn cơm, người trên bàn đều giữ im lặng, Thời Mông mới tranh thủ hít thở và thả lỏng thần kinh căng cứng.
Nhưng vừa nãy cậu đã dùng hết sức lực, bây giờ bàn tay cầm đũa đang run bần bật, mấy lần gắp thức ăn đều rơi cả xuống bàn, cậu bèn dùng tay nhặt, rồi lại lấy giấy ăn lau sạch tay.
Thời Mông không muốn để mọi người khinh rẻ mình, đành đeo lớp mặt nạ không ai có thể đập vỡ lên mặt, cậu nói với chính mình ——- Mày đang bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.
Cơm nước xong xuôi, khi người nhà họ Phó định xin phép ra về, cậu rất tự nhiên nói với Phó Tuyên Liệu: “Hôm nay là thứ bảy, anh không được về.”
Thời Tư Hủy đứng ra trách móc: “Tiểu Mông, đừng không hiểu chuyện như thế.”
Lý Bích Hạm tiếp lời: “Năm đó chính do con giở cái tính trẻ con ra, bướng bỉnh van xin bố con giúp con ký cái hợp đồng này, bốn năm đã trôi qua, con cũng nên trưởng thành rồi.”
“Con không phải trẻ con.” Thời Mông nói, “Hợp đồng chưa chấm dứt, Phó Tuyên Liệu không được đi đâu hết.”
Tình hình lại giằng co, Phó Khải Minh đen sì mặt, Tưởng Dung cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Quyền quyết định lại rơi vào tay Thời Hoài Diệc, ông không muốn mích lòng bên nào, cố nghĩ cách dàn xếp, nên bảo đêm nay Phó Tuyên Liệu tạm thời ở lại nhà họ Thời, để tiện tâm sự cho rõ ràng với Thời Mông.
“Kiểu gì cũng có cách giải quyết.” Thời Hoài Diệc vỗ vỗ vai Phó Tuyên Liệu, “Hai đứa cũng đã là người trưởng thành, đừng để bố mẹ phải chạy theo bận tâm.”
Phó Tuyên Liệu bị ép ở lại.
Đưa mắt nhìn xe của bố mẹ rời đi, anh đứng lặng dưới mái hiên rất lâu.
Đã từng có lúc, anh không muốn lên tầng đối diện với Thời Mông, vào rất nhiều tối thứ bảy, anh sẽ nhân cơ hội này kéo dài thời gian, rầy rà được lúc nào hay lúc ấy, bây giờ anh lại tìm được tâm trạng khi ấy.
Ròng rã một tuần lễ, trừ công việc ra anh chỉ nghĩ đến chuyện này, suy nghĩ xem nói với Thời Mông như thế nào.
Trải qua hơn bốn năm ở chung, anh có thể đoán trước được phản ứng của Thời Mông, nhưng chiều nay khi mở cửa đối diện với đôi mắt của Thời Mông, không hiểu sao anh lại mờ mịt luống cuống, như thể tất cả sự chuẩn bị đều vô dụng, hoàn toàn quên mất phải ứng xử như thế nào.
Trong cặp mắt trong suốt kia, có ngạc nhiên, có hoảng hốt, có cả lạc lõng và bi thương mà xưa giờ anh chưa từng thấy.
Hóa ra Thời Mông cũng biết đau thương, Phó Tuyên Liệu nghĩ, người tàn nhẫn độc ác như vậy mà cũng có một mặt yếu ớt bất lực, quả là một chuyện đáng cười biết bao.
Tuy anh nhếch môi, nhưng không cười.
Khi lên lầu, gặp dì giúp việc đang từ trong phòng khách đi ra, dì ấy cầm ki hốt rác, bên trong chứa một bó hoa hồng tàn tạ.
Phó Tuyên Liệu nhớ hoa này là do Thời Mông mang về, muốn tặng cho ai không cần nói cũng biết.
“Phó thiếu gia.”
Dì giúp việc hơn 50 tuổi đã gọi anh như vậy từ nhỏ, thấy anh ngẩn ra nhìn ki hốt rác, bèn dừng bước chân, nhìn theo ánh mắt anh, thở dài: “Tiếc quá, một bó hoa xinh đẹp bao nhiêu.”
Phó Tuyên Liệu nghe ra hàm ý trong lời của dì giúp việc.
Đã quên là năm nào, có lẽ là lúc bản hợp đồng nhục nhã kia vừa được kí kết, dì giúp việc quét dọn phòng xong đi ngang qua chỗ anh, thấy anh đang đứng dưới mái hiên, dì từng có một lời khuyên thấm thía: “Nhị thiếu gia chỉ không giỏi biểu đạt, dùng sai cách mà thôi, Phó thiếu gia đừng ngại đối xử tốt với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ đối xử với thiếu gia tốt gấp bội.”
Phó Tuyên Liệu không nhớ rõ tâm trạng lúc đó, nghĩ lại nếu như 50% là không tài nào hiểu nổi, thì nửa kia hẳn là giận dữ khôn nguôi.
Giờ ngẫm lại, ít ra dì giúp việc nói đúng một nửa, có điều một nửa còn lại, anh không muốn xác minh, cũng không cần thiết phải xác minh.
Lạnh nhất Tam cửu (*), Phong thành đã qua thời điểm lạnh nhất trong năm.
(*) Trung Quốc xưa có câu ngạn ngữ “Lạnh nhất Tam cửu”, “Nóng nhất Tam phục”.“Tam cửu” là chỉ chín ngày thứ 3 sau Lập đông (9 x 9 = 81 ngày gọi là cửu cửu), tức khoảng trung hoặc hạ tuần tháng giêng. “Tam phục” là chỉ Sơ phục (ngày Canh thứ ba sau ngày Hạ chí), “Trung phục” là ngày Canh thứ tư sau ngày Hạ chí và Mạt phục (ngày Canh thứ nhất sau ngày Lập thu) tức vào khoảng trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 8. (theo Kipkis)Mang theo một thân hơi lạnh đẩy cửa đi vào phòng, được hơi ấm dồi dào bao bọc, Phó Tuyên Liệu nhìn thấy Thời Mông ngồi ở mép giường, duỗi ngón tay đùa nghịch chú mèo thò đầu ra khỏi lồng.
Tóc Thời Mông rất ngắn, hình như vừa mới cắt không lâu. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu không ngẩng đầu lên, như thể đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, không có chuyện gì xảy ra cả.
An tĩnh đến mức khiến người ta nóng ruột.
Phó Tuyên Liệu bước tới, thuận miệng hỏi: “Mèo ở đâu ra đây?”
Vốn tưởng Thời Mông sẽ không trả lời, ai ngờ cậu lại hơi nhíu mày, như đang bất mãn vì bị quấy rầy, nhưng vẫn đáp: “Mẹ em nuôi.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãi trên đỉnh đầu chú mèo đen trắng, một lát sau, cậu nói tiếp: “Bà ấy muốn đi du lịch, nhờ em nuôi giúp.”
Không giống những người khác, sự bất thường của Thời Mông luôn lặng thinh, bởi vậy Phó Tuyên Liệu không thả lỏng cảnh giác, sau khi “ừm” một tiếng, anh đứng tại chỗ không xê dịch, tiếp tục thụ động chờ đợi.
Cũng không phải chờ quá lâu.
Ôm chú mèo mập kia ra, đặt lên đầu gối, rồi ngồi xuống giường, Thời Mông giới thiệu: “Nó tên là Mộc Mộc.”
Rất hiếm khi cậu nói liên tục trong một thời gian dài, dừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Mộc của Thời Mộc bỏ đi bộ thủy, mộc của mộc đầu.”
(*) Tên mèo là 木木
(mùmù), chữ 木
trong 木头
(mộc đầu, tức mảnh gỗ, mẩu gỗ) Tên Thời Mộc là 时沐
(shímù), chữ 沐
gồm bộ thủy (氵,氺
)và bộ mộc (木
)Thật ra rất ít khi cậu nhắc đến tên Thời Mộc, cho dù là bình tĩnh nói ra, nhưng trong đó luôn ẩn chứa những thứ kinh hãi.
Quả nhiên yên tĩnh chỉ là biểu hiện giả tạo, khoảnh khắc bão lũ quét qua, trời đã định trước không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng giờ phút này, bỗng Phó Tuyên Liệu có một cảm giác tựa như được giải thoát, cả người anh rỗng tênh.
Thở dài một hơi, Phó Tuyên Liệu vốn định nói rằng bên nhau vui vẻ, chia tay hòa bình, nghĩ đi nghĩ lại, hình như chữ “bên nhau” không liên quan gì với hai người, lời ra khỏi miệng lại thành: “Thời Mông, chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Rốt cuộc cũng nghe được hoàn chỉnh câu nói chưa kịp nghe hết lúc tối, Thời Mông lại ngây ra.
Cậu ngẩng lên nhìn Phó Tuyên Liệu, như đang xác nhận có phải lời này đúng là từ miệng anh nói ra hay không.
Sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu, trốn tránh, vuốt lông trên lưng mèo từng chút từng chút: “Vậy anh, thứ bảy tuần sau, còn tới nữa không?”
Phó Tuyên Liệu không nói lời nào.
Không thấy được đáp lại, Thời Mông có chút nóng nảy, không khống chế được lực tay, hô hấp gấp gáp. Chú mèo nằm trong ngực vừa làm quen với cậu nhận ra người ôm nó không đúng cho lắm, quẫy mạnh một cái, nhảy khỏi người cậu.
Trên tay trống rỗng, chỉ bắt được một sợi không khí không có trọng lượng, Thời Mông vội truy hỏi: “Vậy những thứ bảy sau này, anh còn tới đây không?”
Kim giây đồng hồ lặng lẽ nhích về phía trước, Phó Tuyên Liệu cũng dùng trầm mặc để thay thế câu trả lời.
Nỗi sợ hãi lửng lơ được dần dâng lên, Thời Mông đứng dậy, nhưng trái tim thì không ngừng chìm xuống.
“Thế, không đi, chúng ra không đi ra ngoài chơi nữa, chỉ ở trong nhà thôi.” Một lời nói đơn giản mà lắp bắp thành ba bốn đoạn, Thời Mông
dốc hết sức lực để biểu đạt, “Thứ bảy tuần sau, thứ bảy tuần sau nữa, anh vẫn tới đây, có được không?”
Phó Tuyên Liệu vẫn không nói lời nào.
Thời Mông không rõ vì sao, chuyện tới nỗi này rồi cậu mới bắt đầu hồi tưởng lại, bắt đầu đi tìm nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này không hề được đánh dấu, đâu thể muốn tìm là tìm được?
Rõ ràng mới chỉ mấy hôm trước, cậu và Phó Tuyên Liệu bên nhau rất vui cơ mà, họ hôn, họ ân ái, họ đi du lịch vào dịp nghỉ lễ như bao cặp tình nhân bình thường, Phó Tuyên Liệu còn tặng quà cho cậu.
Đúng rồi, quà!
Thời Mông sờ dây chuyền sapphire trên cổ tay trái, thình lình giật xuống: “Cái này không phải cho em, em không cần nữa.”
Cậu nắm được tay Phó Tuyên Liệu, nhét dây chuyền vào lòng bàn tay anh, vì muốn níu giữ, cũng vì muốn tự vệ: “Không phải tặng cho em, anh cầm đi đi, em không cần nữa đâu, em chỉ cần…”
Một chữ “anh” chưa kịp thốt ra, thân thể bị đẩy mạnh ra, lùi về hai bước ngã xuống giường.
Hành động khó hiểu của cậu khiến Phó Tuyên Liệu phát cáu, dù không thể phủ nhận rằng, anh bị ánh mắt Thời Mông làm bị phỏng, thậm chí có nháy mắt suy nghĩ của anh còn bị lung lạc.
May là lý trí chiếm thế thượng phong, lời hứa hẹn đã từng năm xưa trở thành ràng buộc ngăn anh tiếp tục chệch hướng, Phó Tuyên Liệu siết chặt nắm đấm, dùng cánh tay ngăn cái người đang dây dưa không ngừng lại: “Thời Mông, đừng điên rồ nữa.”
Mà trong nháy mắt bi đẩy ra, Thời Mông chợt nhớ lại, trong căn phòng tối tăm ở hội trường đấu giá, Phó Tuyên Liệu đã từng nói lời tương tự với cậu.
Đừng điên rồ nữa.Với cả ——
Không phải của cậu, thì mãi mãi sẽ không thuộc về cậu.Hóa ra là như thế.
Nhưng nếu không phải thuộc về em, vậy thì thuộc về ai đây?
Đồng hồ tích tắc kêu, thời không tác loạn quay về điểm xuất phát, 4 năm lẻ 5 tháng trước, hợp đồng giấy trắng mực đen, thỏa thuận hoang đường kệch cỡm —— Kịch một vai kết thúc rồi, tấm màn che năm ấy được kéo ra, bao kỳ vọng đẹp đẽ mà cậu gửi gắm, với Phó Tuyên Liệu mà nói, thì chỉ là sự bắt đầu của một cơn ác mộng mà thôi.
Hóa ra từ đầu đến cuối, anh ấy luôn chán ghét mình, căm hận mình, chưa từng thích mình.
Tơ máu giăng khắp đáy mắt, Thời Mông mở to hai mắt, nghiến chặt răng, dù nhẫn nhịn đến nỗi vẻ mặt dữ tợn, cậu cũng không cho phép mình rơi lệ.
“Nếu, nếu em là Thời Mộc, liệu…” Thời Mông khó khăn thở dốc, “Liệu…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thời Mông đã thấy giả thiết này chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Bấy giờ Phó Tuyên Liệu trả lời cậu: “Cậu là Thời Mông.”
Đúng vậy, cậu đã là Thời Mông rồi, đã đau rồi, đã thương tích đầy mình rồi.
Đã không còn ai thích nữa rồi.
Thời Mông chống cánh tay ngồi dậy, sau đó đứng lên.
Cậu đi tới đầu giường, nhập mật mã, mở ngăn kéo, lấy ra một chồng giấy A4.
Là hợp đồng bốn năm trước họ ký.
Phó Tuyên Liệu nhìn cậu, cho rằng cậu đã bị thuyết phục, đâu đó chút nuối tiếc khó tả chìm nghỉm trong sự nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng, bởi vậy anh bỏ qua sự trống trải kỳ quặc tới ngay sau đó.
Nhưng Thời Mông đi tới, lật một tờ trong bản hợp đồng mà anh nằm mơ cũng muốn tiêu hủy kia lên, chỉ vào mốc thời gian bên trên, sợ anh nhìn không rõ còn giơ lên trước mặt anh.
“Mười năm.” Thời Mông nói, “Phó Tuyên Liệu, chúng ta đã nói từ trước rồi.”
Đầu ngón tay cậu run rẩy dữ dội hơn, như thể ngay cả vài trang giấy mỏng manh cũng không cầm nổi, Thời Mông vẫn cố ép mình phải duy trì tỉnh táo, thậm chí còn nặn ra một nụ cười tự cho là vừa đẹp.
Cậu cười với Phó Tuyên Liệu, ý muốn nói cho đối phương biết “em không hề sợ hãi”, và cả “em rất ổn”.
Dù nhìn cậu lung lay như sắp đổ, một cơn gió thoảng qua cũng sẽ té ngã.
“Mười năm, 3650 ngày.” Chỉ vào thời hạn trên hợp đồng, Thời Mông mỉm cười, lạnh lùng tuyên bố, “Một ngày cũng không thể thiếu.”
Chẳng một ai nguyện ý cho Thời Mông một lời hứa hẹn, ngay cả một giao ước đơn giản mà cậu cũng phải dùng hết sức lực mới tranh thủ được.
Nên mắng cậu là tên điên cũng được, cười cậu khư khư cố chấp cũng được, cái khác cậu có thể không cần, chỉ có Phó Tuyên Liệu, thì cậu nhất định phải giữ cho bằng được.
Hết chương 20.