Đêm khuya, một giá vẽ dựng ở đầu giường, ánh đèn nhợt nhạt rọi xuống trang giấy.
Bóng người thon gầy đứng trước giá vẽ, tiếng xoàn xoạt của bút than ma sát trên trang giấy bị tiếng gió bên ngoài che lấp, cửa sổ đang mở, gió
lạnh đối chọi với hơi ấm trong phòng, cái này lên cái kia xuống, đạt thành sự thống nhất vi diệu.
Sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới sự bình tĩnh, Phó Tuyên Liệu vừa đứng lên, Thời Mông đã quay phắt lại nhìn anh, như cai ngục trông coi phạm nhân, bá đạo đến mức thản nhiên.
“Đi tắm, không được à?” Phó Tuyên Liệu cười lạnh, “Hay cậu cho phép tôi không tắm rửa đã được lên lên giường cậu?”
Thời Mông thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về giấy vẽ: “Anh tắm đi.”
Phó Tuyên Liệu liền đi vào nhà tắm, đóng cửa lại mở đèn lên, anh thu lại nụ cười, vươn tay nhéo nhéo đầu lông mày, cơn mệt mỏi ào lên như thủy triều.
Xế chiều hôm nay cố ý tới nhà họ Thời sớm, chính là vì muốn tránh Thời Mông, bàn chuyện trước cho xong. Ai ngờ Thời Mông lại về sớm hơn thường ngày, chạm trán thẳng.
Nghĩ lại ánh mắt mờ mịt lúc đó của Thời Mông, sự bực bội cố kìm nén trong lòng có xu thế ngóc đầu lên lại, Phó Tuyên Liệu đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước dội qua đỉnh đầu, cuốn trôi những phiền não vô dụng, anh bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Nữ chủ nhân nhà họ Thời Lý Bích Hạm rõ ràng là muốn hủy hợp đồng ngay lập tức, dù gì thì lúc trước bà ta còn muốn lôi kéo nhà họ Phó, muốn đoạt lại cổ phần trong tay Thời Mông, nên tất nhiên là không muốn nhìn thấy anh và Thời Mông bên nhau.
Về phần Thời Hoài Diệc, lập trường của ông trung lập, năm đó ông giúp Thời Mông ký bản hợp đồng này chủ yếu là để kìm hãm nhà họ Phó, bây giờ bố anh đã bày tỏ đủ thành ý, đảm bảo rằng lợi nhuận từ việc hợp tác luôn thuộc về nhà họ Thời, cũng giao hết quyền quyết định cho nhà họ Thời, từ góc độ thương nhân mà cân nhắc, thì Thời Hoài Diệc cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì bản hợp đồng này.
Nếu từ góc độ thân tình… Phó Tuyên Liệu không rõ, bởi, với địa vị khi đó của nhà họ Thời, không cần ký bản hợp đồng này thì triển vọng đã vô cùng sáng sủa. Ngược lại, với nhà họ Phó, nếu lúc đó bất hạnh không được nhà họ Thời trợ giúp, thì gần như không thể nào vượt qua giai đoạn khó khăn.
Suy ra, nguyên nhân thúc đẩy Thời Hoài Diệc quyết định hợp đồng hẳn là có liên quan đến Thời Mông. Còn rốt cuộc tình yêu trong đó chiếm mấy phần, thì trời mới biết.
Dựa theo sự quan sát và trí nhớ của Phó Tuyên Liệu, lúc Thời Mông mới tới nhà họ Thời, Thời Hoài Diệc cũng không để ý đến đứa con riêng được nuôi bên ngoài này, đón cậu về nhà cũng chỉ để cậu được ăn no mặc ấm, cái khác thì một câu quan tâm cũng muốn nói nhiều.
Thay đổi bắt đầu từ bốn năm trước, gần như trùng khớp với thời gian ký hợp đồng, từ lúc đó thái độ của Thời Hoài Diệc với Thời Mông trở nên tốt hơn rất nhiều, không chỉ quan tâm cuộc sống của cậu, mà còn chủ động sắp xếp việc học tập cho cậu, riêng chuyện quay về trường học đào tạo chuyên sâu, Phó Tuyên Liệu đã nghe ông nhắc tới mấy lần.
Nếu như bởi vì chỉ còn một đứa con trai, nên chuyển hết tình cảm sang Thời Mông, thì còn hiểu được, nếu xuất phát từ lòng áy náy, cảm thấy lúc trước bạc đãi đứa con trai nhỏ, thì sự thay đổi vào lúc này không khỏi quá đột ngột.
Hai chục năm trước không muốn đối xử tốt với cậu, đợi lớn đến 20 tuổi, tự dưng lương tâm trỗi dậy?
Hiển nhiên là không hợp lý.
Bởi vậy tuy Phó Tuyên Liệu không xác định được xác suất thành công từ chỗ Thời Hoài Diệc là bao nhiêu, nhưng hi vọng duy nhất hiện tại là gửi gắm nhờ vả bề trên gây sức ép.
Nhưng cũng không phải là không nghĩ tới chuyện thuyết phục Thời Mông buông tay.
Tắm xong quay trở lại phòng ngủ, Phó Tuyên Liệu nâng mắt lên là nhìn thấy hợp đồng đặt bên cạnh giá vẽ, bên trên còn đè viên đá sapphire.
Có điều vừa mới liếc qua, Thời Mông đã cảnh giác đè chặt tay, nhìn anh chằm chằm như đang bảo vệ đồ ăn. Cũng không lâu lắm, bản hợp đồng kia đã bị bỏ vào ngăn kéo có khóa mật mã ở tủ đầu giường, người ngoài muốn chạm vào một chút cũng không thể.
Phó Tuyên Liệu lại tự giễu cười một tiếng, bởi vì ý nghĩ ngây thơ quá đáng của mình.
Hôm nay đã xác định chỉ có thể ở lại đây, anh liền không giãy dụa nữa, tìm một tư thế thoải mái, nằm xuống chiếc giường anh từng ngủ lại rất nhiều lần mỗi tối thứ bảy.
Không bao lâu sau, nguồn sáng ở đầu giường tối đi, cửa sổ đóng lại, tiếng bước chân lại gần, một người khác bò lên giường.
Khi bị một cánh tay nhỏ gầy vòng qua siết chặt lấy eo, một cảm giác bất lực vô vàn chậm rãi dâng lên, khiến Phó Tuyên Liệu cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hoang đường.
Anh hỏi: “Có thấy vô nghĩa không?”
Thời Mông không nói lời nào, chỉ ôm chặt anh. “Tôi không thể thích cậu.”
Thời Mông vẫn không nói gì, chỉ có hơi thở phía sau lưng bỗng hao đi một nhịp.
Cảnh tượng này lặp lại một cách kì diệu, giống hai tiếng trước, có điều khi đó là anh lặng im không nói, còn Thời Mông thì cuồng loạn.
Phó Tuyên Liệu cũng như thể sa vào một nỗi cố chấp nào đó, không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, anh nói tiếp: “Tôi thích Thời Mộc, cậu biết mà, tôi vẫn luôn thích em ấy.”
“Tôi đã đáp ứng, rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em ấy.” “Thời Mông, buông tha cho tôi đi.”
Khoảnh khắc hai chữ “buông tha” được thốt ra khỏi miệng, rốt cuộc thì người ôm anh cũng có phản ứng.
Cánh tay vòng qua lưng anh lại siết chặt một lần nữa, Thời Mông hung hăng nói: “Mơ tưởng.”
Cậu như một cỗ máy không biết cái gì gọi là nản lòng thoái chí, cậu mới vừa học được cách đối xử dịu dàng với mọi người, cậu muốn thử chịu thua nhún nhường một lần, nhưng lại bị mưa lạnh hiện thực xối cho ướt đẫm, cậu không thể không giơ tấm khiên lên, vũ trang bản thân kín kẽ đến mức không thứ gì công phá được.
“Anh đừng có mơ.” Thời Mông lặp lại, “Anh là của em, không cho phép anh đi đâu hết.”
Lặp đi lặp lại chỉ có hai câu này.
Phó Tuyên Liệu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không muốn nói lý với một kẻ điên nữa.
Hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Tuyên Liệu đã thức giấc.
Xoay người, nhìn thấy một cái đầu xù lông với hai lỗ tai nhọn, anh sửng sốt một phen, mãi mới nhớ ra đó là mèo hôm qua Thời Mông mang về.
Thời Mông đã dậy, hoặc cũng có thể là cả đêm không ngủ.
Cậu rất gầy, xương sống lưng nhô lên một hàng dưới đồ ngủ mỏng manh, nhìn mà giật mình. Đổ đồ ăn cho mèo ra, xoay người lại, Phó Tuyên Liệu nhìn thấy gương mặt xám trắng cùng bờ môi không chút màu máu của cậu, đôi mắt từng sáng long lanh cũng biến thành ảm đạm tăm tối, như thể trong vòng một đêm bị rút cạn sức sống, chỉ để lại một thân xác lạnh băng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Phó Tuyên Liệu đã cảm thấy nực cười vì mình nảy sinh chút cảm xúc có thể gọi là đau lòng như bị ma ám này, vì Thời Mông thấy anh dậy, vội vã bỏ đồ ăn cho mèo trong tay xuống, sau đó nhanh chân đi tới đầu giường, dùng thân thể che chắn ngăn kéo có mật mã của mình.
Chân cậu bị trật vẫn chưa khỏi hẳn, đi đường còn hơi cà nhắc, thậm chí động tác mà nhanh là có chút buồn cười.
Phó Tuyên Liệu bèn hừ lạnh, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không lấy trộm.”
Nếu xé nát là có thể hủy bỏ được mục đích của hợp đồng, thì anh cần gì phải xuất hiện ở đây?
Nghe vậy Thời Mông run lên một cái, dường như cũng phát hiện cách bảo vệ này chỉ phí công, cậu lặng lẽ rũ tầm mắt xuống, nhìn về phía chú mèo đang đâm đầu vào thau đồ ăn.
Chủ nhật không nằm trong phạm vi quy định của hợp đồng, Phó Tuyên Liệu đánh răng rửa mặt xong là muốn đi.
Thời Mông theo xuống dưới lầu, mèo chui qua khe cửa theo cậu ra ngoài, cậu quay lại ôm mèo trên bậc thang lên, nhanh chân đuổi kịp.
Biết rõ có người đi theo sau lưng, Phó Tuyên Liệu không quay đầu lại.
Lên xe đóng cửa một mạch lưu loát, lúc lùi xe ra, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Thời Mông ôm mèo đứng ở cổng, anh không chút lưu luyến dời tầm mắt đi, hung hăng nhấn ga chạy ra ngoài.
Phó Tuyên Liệu tới Hạc Đình.
Chẳng mấy khi Cao Lạc Thành không có mặt, hắn bảo anh cứ lên lầu qua điện thoại, hôm nay quản lý sẽ sắp xếp cho anh.
Nói xong không quên trêu chọc: “Xảy ra chuyện gì thế hả lão Phó, bị người đẹp lạnh lùng nhà ông đạp xuống giường hay là đuổi ra khỏi cửa rồi?”
“Hôm nay là chủ nhật.” Phó Tuyên Liệu nói.
“Chính là chủ nhật nên mới lạ, đáng lý tối thứ bảy củi khô lửa bốc thì sáng chủ nhật phải ôm ấp triền miên với nhau trong chăn chứ…”
“Tôi với cậu ta sắp chia tay rồi.” Phó Tuyên Liệu cắt ngang, “Hôm qua tới là vì chuyện hủy bỏ hợp đồng.”
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Cao Lạc Thành thu lại giọng điệu cà lơ phất phơ, thử thăm dò: “Thật đấy à?”
Nhớ lại tuần trước ở resort, anh cũng hỏi Cao Lạc Thành câu tương tự, Phó Tuyên Liệu học theo: “Có lần nào không phải thật?”
“Thế nhưng rõ ràng là… Ủa không đúng…” Cao Lạc Thành không nghĩ ra, “Tuần trước hai người vẫn tốt đẹp mà, nào là anh hùng cứu mỹ nhân, nào là tín vật đính ước, sợi dây chuyền của tôi Giang Tuyết vẫn chưa chịu nhận kia kìa, nhìn hai đứa ông mà đố kỵ muốn chết.”
Có lẽ lần đầu tiên nghe thấy người dùng “tín vật đính ước” để hình dung sợi dây chuyền sapphire kia, bừng tỉnh trong giây lát, Phó Tuyên Liệu nhớ lại tối hôm qua Thời Mông liều mạng muốn trả sợi dây chuyền cho anh, nói cái gì mà “Không phải của em”, và cả “đừng”.
Là đồ của cậu ta thì cậu ta không muốn, không phải của cậu ta thì bất chấp tất cả cố giằng lấy, Phó Tuyên Liệu nhếch khóe môi, nghĩ thầm, Thời Mông nào phải đồ điên, rõ ràng là đồ ngốc mới đúng.
Tiếng cười lạnh này rơi vào tai Cao Lạc Thành khiến hắn cũng hơi rùng mình, vội nói: “Xảy ra chuyện gì thế, cậu ấy làm gì ông, hay ông làm gì cậu ấy rồi? Hai người cứ suốt ngày ầm ĩ tranh chấp, khiến tôi theo đuổi Giang Tuyết cũng rén bỏ mẹ.”
Ngay cả người đứng nhìn cũng cảm thấy ồn ào phiền phức, Phó Tuyên Liệu thở dài.
“Không có gì, sẽ kết thúc sớm thôi.” Anh trả lời Cao Lạc Thành, “Dù sao thì, vốn dĩ không nên bắt đầu.”
Bên này tỉnh táo lại, lên kế hoạch giải quyết dứt điểm, bên kia Thời Mông đã điên lại ngốc thì bắt đầu lo lắng thứ bảy tuần sau phải làm sao.
Cậu đã hình thành thói quen chờ mong ngày thứ bảy, mỗi một ô SAT trên tờ lịch đều được cậu lấy bút đỏ khoanh tròn lại, có vài ô còn được đánh dấu đặc biệt.
Từ giờ đến tết Âm lịch còn hai tuần, cậu vốn định sắp xếp một tuần đi nghe nhạc kịch, một tuần tới ngoại ô hái dâu tây.
Có rất ít người biết Phó Tuyên Liệu hảo ngọt, bánh ngọt hoa quả anh càng ưa thích, nên Thời Mông chọn vườn dâu tây này từ list các địa điểm hẹn hò mà Giang Tuyết gửi cho cậu, xếp vào kế hoạch.
Cậu đã gọi điện thoại đặt trước với chủ vườn, Phó Tuyên Liệu không thích ầm ĩ, nên cậu đã bao trọn, đến lúc đó chỉ có cậu và Phó Tuyên Liệu, hai người.
Ngay cả đến lúc đó phải mặc đồ gì cậu cũng đã nghĩ kỹ, vẫn là chiếc áo lông màu trắng kia, lần trước vừa trở về từ resort là hôm sau mang đi giặt luôn, tính toán thời gian thì giờ đã có thể đi lấy. Cậu biết Phó Tuyên Liệu thích nhìn cậu mặc như thế, vì Phó Tuyên Liệu hỏi bộ quần áo này từ đâu tới, anh còn khen đẹp.
Thời Mông đi qua đi lại trong phòng, một hồi lục lọi thứ này thứ kia, một hồi lại nhìn điện thoại, cuối cùng cũng vuốt xuôi được nỗi bồn chồn trong lòng.
Mấy người nhìn xem, tôi hiểu Phó Tuyên Liệu đến vậy, trên thế giới này còn ai hiểu anh ấy hơn tôi đây?
Không có ai cả, chỉ có tôi.
Sau khi tự hỏi tự trả lời, Thời Mông thở ra một hơi, cõi lòng xao động cũng thoáng lặng xuống.
Năm ngày sau đó, Thời Mông cứ tự thôi miên bao lần, tự an ủi bản thân rằng thứ bảy này nhất định Phó Tuyên Liệu sẽ tới.
Bức tranh trước mặt được phác thảo với những đường nguệch ngoạc trong tâm trạng lo lắng, sắc thái rối tung, mở ảo như trường phái ấn tượng (*), chẳng biết có giá trị nghệ thuật gì, nhưng Giang Tuyết nhìn ảnh chụp mà Thời Mông gửi tới lại luôn mồm khen đẹp.
(*) Ấn tượng (tiếng Pháp: Impressionnisme; tiếng Anh: Impressionism) là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỷ 19.Trường phái ấn tượng đánh dấu một bước tiến quan trọng của hội họa. Cái tên “ấn tượng” do các nhà phê bình gọi theo một bức tranh nổi tiếng của Claude Monet: Impression, soleil levant (Ấn tượng mặt trời mọc). “Đây là bút pháp mà trước kia em chưa từng thử.” Qua cuộc gọi video, Giang Tuyết khó nén nỗi kích động, vui hớn hở: “Chị cảm thấy bức tranh này sẽ mở ra con đường nghệ thuật mới cho em, đợi đó, để chị đi liên hệ một triển lãm lớn, bức tranh này phải được muôn người chú ý, lấy một mốc giá cao ngất để nở mày nở mặt.”
Nghe cô mặc sức tưởng tượng, nhưng Thời Mông không nhấc được tinh thần lên: “Em cảm thấy không ổn.” Cậu gỡ bức tranh tràn ngập vẻ sợ hãi và đau thương xuống khỏi giá, xé thành hai nửa ngay trước mặt Giang Tuyết, “Không ổn, vẽ lại một lần nữa.”
Tuy không phải lần đầu tiên thấy cậu xé tranh, nhưng Giang Tuyết vẫn bị tư thế dứt khoát không chút do dự của cậu làm cho ngừng tim nửa nhịp..
“Cưng à, cưng thẳng tay xé nát giấc mộng vươn tới đỉnh cao của chị như thế đấy hả,” Cô vỗ ngực thở dài, xoay mặt lại bày ra vẻ hung ác, “Bức tiếp theo nhất định phải đẹp hơn bức này, chắp vá lại giấc mơ cho chị, nghe rõ chửa?”
Thời Mông không ừ không hử, đặt điện thoại lên giá vẽ trống, cầm một cuốn sách bên cạnh giở xem.
Là sách có liên quan đến xử lý ánh sáng và chân dung, đã được lật ra vài trang. Giang Tuyết thấy vậy hỏi: “Vẫn đang đọc? Muốn vẽ ai đó hả?”
Thời Mông hé môi muốn nói gì đó, cái tên lên đến môi lại không thể phát thành tiếng.
Cuối cùng cậu chỉ lắc đầu, không biết là chưa nghĩ ra, hay là chưa nắm chắc, tóm lại là tạm thời chưa vẽ được.
Chuyện của cậu và Phó Tuyên Liệu, Giang Tuyết có nghe đôi chút từ chỗ Cao Lạc Thành, không dám nói nhiều.
Sợ cậu để tâm vào những chuyện vụn vặt, Giang Tuyết cố gắng lái chủ đề sang những thứ thoải mái, ví dụ như “Không thì chị tìm cho cưng mấy người, trùm bao tải đập cho tên họ Phó kia môt trận”, hoặc “Hay là bảo bố em thêm một điều khoản vào hợp đồng, nếu vi phạm thì phải bồi thường cho anh ta biết mùi”.
Thời Mông lại không cười nổi, cậu không muốn tổn thương Phó Tuyên Liệu, cũng không cần nhiều tiền đến vậy.
Cậu chỉ mong Phó Tuyên Liệu có thể như trước, thứ bảy mỗi tuần đi tới gặp cậu, dù hai người chỉ ở trong nhà, không làm gì cả.
Từ rất lâu trước đây Giang Tuyết đã biết Thời Mông cố chấp thế nào, mặc kệ sự thật rành rành trước mắt hay nói đạo lý cũng không thể lay động được cậu, cô chỉ có thể quan tâm sát sao và bầu bạn cùng.
“Ngày mai nếu anh ta…”
Hai chữ “không đến” Giang Tuyết không nói ra miệng, cô đổi sang giọng nhẹ nhàng: “Thì em gọi điện cho chị nhé, muốn đi đâu thì chị đi với em, dù em có muốn leo núi Everst, chị đây cũng sẽ đi theo em.”
Thời Mông gật đầu, rồi lại từ tốn nói: “Không leo đâu, lạnh lắm.” Với lại nơi đó không có Phó Tuyên Liệu.
Nơi không có Phó Tuyên Liệu, thì càng lạnh hơn.
(Hạ)
Trước khi cúp máy, Giang Tuyết không nhịn được lại lắm miệng đôi câu: “Cái gì nhỉ, sau này giả sử có không hài lòng thì cũng đừng xé tranh nữa, nhà mới của chị đang sửa sang, cần mấy bức tranh. Đã tồn tại tức là có duyên, tác phẩm mà em cảm thấy không đẹp nhưng biết đâu nó sẽ phát huy tác dụng ở chỗ khác.”
Thời Mông đồng ý.
Lúc ấy không cảm thấy gì, ai ngờ hôm sau, câu nói này lại thành sợi dây thừng cứu viện cuối cùng của Thời Mông, vào giây phút tín ngưỡng cậu bảo vệ bao năm qua đứng bên bờ sụp đổ, nó đã cho cậu một cách để đảo ngược tình thế.
Thứ bảy áp chót của năm cũ, Thời Mông dậy sớm, kéo rèm cửa ra, mở rộng cửa sổ, vừa vẽ vừa ngóng ra ngoài, điện thoại cũng đặt ở chỗ gần mình nhất.
Đúng 9 giờ cậu gửi tin nhắn cho dãy số 001, hỏi hôm nay lúc nào Phó Tuyên Liệu đến, bên kia mãi không trả lời.
Nghĩ có lẽ cuối tuần tăng ca bận rộn, Thời Mông đợi đến 3 giờ chiều, lại gửi một tin nhắn nữa, hỏi tối nay anh có muốn ăn gì không.
Hôm nay dì giúp việc mua cá, Thời Mông xuống bếp nhắc dì đừng cho cay.
“Món cá ngon thì cũng không nhất thiết phải cay.” Tuy dì giúp việc gật đầu, nhưng vẻ mặt lại hơi do dự, “Nhưng hôm nay Phó thiếu gia sẽ đến chứ?”
“Sẽ.” Thời Mông đáp, “Anh ấy không nói là không tới.”
Thế giới của Thời Mông rất đơn giản, không phải đen thì là trắng, phàm là hứa hẹn thì ắt sẽ thực hiện, Phó Tuyên Liệu không nói không đến, thì tức là sẽ đến.
Giữa bọn họ còn 5 năm lẻ 7 tháng, thời gian còn nhiều như vậy, Phó Tuyên Liệu không nói lời chán ghét, vậy một ngày nào đó sẽ biến thành yêu thích mà đúng không.
Sau khi bịa ra một chuỗi logic hoàn chỉnh, Thời Mông ổn định lại tâm trí, không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, mà là đứng dưới cửa sổ tiếp tục chờ.
Cậu đã quá quen với sự chờ đợi, năm đó cũng vì cậu chờ đến cùng, mới được Phó Tuyên Liệu đỡ lấy dưới gốc cây thông ở cổng trường.
Và cũng vì cậu không thiếu kiên nhẫn, nên có thể đợi chờ lâu nhường ấy, đạt được ước định gặp nhau vào mỗi thứ bảy.
Nhìn xem, thật ra thế giới này rất công bằng, chỉ là bỏ thời gian ra là cũng sẽ gặt hái được thành quả.
Thế nhưng, theo thời gian trôi đi, dường như chuỗi logic hoàn mỹ này bị đục thủng một lỗ, Thời Mông đứng ngồi không yên, trơ mắt nhìn cái lỗ càng lúc càng rách to, dự cảm đen sì như mực không ngừng ngọ nguậy chui ra từ miệng lỗ.
Dự cảm bất thường này dần dần thành hình khi kim đồng hồ nhích qua số 5, tới gần số 6.
Trước khi nó biến thành một thứ có hình dáng cụ thể, Thời Mông cầm điện thoại lên, gọi vào số 001.
Lần thứ nhất không ai nhận, lần thứ hai cũng không, mãi đến lần thứ ba, trong loa mới truyền đến âm thanh khác ngoài chuỗi tút tút tút, và sau đó là tiếng người bạn họ Cao của Phó Tuyên Liệu – Cao Lạc Thành.
“Lão Phó không có ở đây.” Hiển nhiên là Cao Lạc Thành không giỏi bịa chuyện, nói bừa một câu, “Có chuyện gì thì đợi ổng về… À không, để tôi chuyển lời giúp cậu.”
Thời Mông không cần chuyển lời, cậu chỉ có một yêu cầu: “Bảo Phó Tuyên Liệu nghe máy giúp tôi.”
Tiếng ồn ào trong điện ngoại ngừng lại, vì micro đã bị tay che đi, trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một lần nữa âm thanh vang lên, Thời Mông ngồi thẳng người, bất giác cả người phấn khởi hẳn.
Cậu chờ không nổi, gọi: “Phó Tuyên Liệu.”
Có thể xác nhận người ở đầu dây bên kia là Phó Tuyên Liệu chỉ nhờ một hơi thở, đó là bí mật nhỏ mà chỉ mình Thời Mông biết.
Đáng tiếc Phó Tuyên Liệu không có hứng thú với thiên phú này của cậu, giọng anh trộn lẫn sự mất kiên nhẫn đến cùng cực: “Tìm tôi làm gì?”
Thời Mông không có thói quen vòng vo, nói thẳng ý của mình: “Hôm nay là thứ bảy.”
“Thứ bảy thì sao?”
“Đáng lẽ anh phải tới đây.” “Tới đâu?”
“Nhà em.”
Phó Tuyên Liệu cười một tiếng: “Thời Mông, có phải cậu đã quên rồi không, chúng ta đã hủy bỏ giao ước rồi.”
Một câu đánh trúng nỗi đau, cái tay trống bên kia nắm lấy rèm cửa, siết chặt, Thời Mông nói: “Chưa hủy bỏ, hợp đồng vẫn còn hiệu lực.”
Với điều này, Phó Tuyên Liệu chỉ cảm thấy bực bội. Tuần này anh đã gọi cho Thời Hoài Diệc vài cuộc, hi vọng có thể thương lượng với ông, kết quả là nếu ông ta không bận, thì cũng là có việc đột xuất, dùng dằng đến tận thứ bảy cũng không thể tìm được cơ hội.
“Đã và đang thảo luận rồi.” Phó Tuyên Liệu chỉ có thể nói, “Chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Đối đáp thế này vốn không có vấn đề gì, nhưng anh đã quên mạch não của Thời Mông khác với người thường, đã thế còn cố chấp cực độ.
“Mặc kệ sớm hay muộn, bây giờ vẫn chưa hủy bỏ.” Thời Mông thẳng thừng, “Thứ bảy, anh nhất định phải tới đây.”
Phó Tuyên Liệu hận nhất là bị ra lệnh suýt chút nữa thì quăng điện thoại đi.
Có điều dù chưa cần phải hủy hợp đồng, dù Thời Mông có năng lực mạnh cỡ nào, thì cũng phải tuân thủ luật pháp, chẳng lẽ cậu ta lại dám lấy dây thừng trói anh lại, lôi từ Hạc Đình đến nhà họ Thời?
Thế là anh lại bình tĩnh lại, thảnh thơi nói vào điện thoại: “Nếu tôi không đến thì sao?”
Tôi cứ không đến đó đấy, cậu có thể làm gì tôi?
Phó Tuyên Liệu cho rằng Thời Mông sẽ vò đầu bứt tai, sẽ tức giận đùng đùng, không ngờ đầu dây bên kia rụp một tiếng, cúp máy.
Đang lúc Phó Tuyên Liệu ngẩn người nhìn giao diện trò chuyện, điện thoại rung lên, Thời Mông gửi qua một tấm hình.
Ôm suy nghĩ “Để tôi xem cậu bày trò gì” để bấm mở, nháy mắt thấy rõ tấm ảnh, hai mắt Phó Tuyên Liệu trợn to, đứng phắt dậy.
Sau đó chỉ kịp nói câu “Có việc đi trước” với Cao Lạc Thành, rồi sải bước xông ra ngoài.
Một đường đạp ga phóng nhanh, chỉ mất nửa tiếng đã chạy đến biệt thự nhà họ Thời.
Mặt trời xuống núi, trời đã tối đen, lúc bấm chuông vào nhà, dì giúp việc ra mở cửa kinh ngạc: “Ôi sao Phó thiếu gia lại tới đây, lão gia và phu nhân đều không có ở nhà…”
Phó Tuyên Liệu không rảnh để nghe, sau khi vào nhà, anh chạy thẳng lên cầu thang, ba bậc một bước, xông thẳng lên trên.
Lúc xô cửa phòng vẽ tranh ra, hô hấp dồn dập quá mức của anh đụng phải gió lạnh, nóng lạnh khắc nhau khiến anh ho khan không ngừng, tóc cũng bị thổi loạn, nhìn qua có chút chật vật.
Nhưng Phó Tuyên Liệu không để ý những thứ này, vì cảnh tượng trước mắt quá mức kinh dị, đập vào mắt khiến ai nhìn cũng sợ vỡ mật, đây là phản ứng khi bị kích thích đột ngột, khiến từ đầu ngón tay đến tim anh đều run rẩy điên cuồng.
—— Ngay phía trước vị trí của anh, chỗ không đến ba mét, Thời Mông mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, ôm một bức tranh cao cỡ nửa người ngồi trên bệ cửa sổ, bức tranh lồng kính và nửa cơ thể cậu treo bên ngoài cửa sổ, đỉnh đầu có một chút ánh đèn mờ ảo, phía sau lưng là bóng tối vô biên vô tận.
Gió lạnh chen lấn xồ vào phòng, hất góc áo rộng của Thời Mông lên, cảm giác bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị gió thổi bay mất, tung lên không trung, rồi lại quẳng thật mạnh xuống, thịt nát xương tan.
Nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, Thời Mông nhìn về phía người đứng ngoài cửa vẫn đang thở dốc, lộ ra nụ cười đầu tiên trong những ngày qua.
Lựa chọn của cậu là đúng.
Rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, cậu cười nói với Phó Tuyên Liệu: “Anh đến rồi.”
Trái tim nhảy thình thịch dồn dập, thậm chí Phó Tuyên Liệu không phân rõ nỗi sợ hãi kinh khủng này, đến cùng là bắt nguồn từ sự sợ hãi bức tranh kia bị phá hủy, hay là lo Thời Mông ngã xuống.
Tình huống nguy cấp, không có thời gian để anh suy nghĩ kĩ, Phó Tuyên Liệu sải tới quát lên: “Cậu điên rồi à? Mau xuống đây!”
Có lẽ chữ “điên” kia nhắc nhở Thời Mông, hứng gió lạnh hồi lâu cậu mới nhớ ra vì sao mình lại ngồi ở đây.
Cậu chìa bức tranh tên 《 Diễm 》kia ra ngoài cửa sổ vài gang tay, cảm thấy chơi rất vui, chính cậu cũng nhích ra phía ngoài thêm nửa cánh tay.
Sau đó như khám phá ra chuyện kích thích mới mẻ gì đó, cậu quay đầu lại nhìn Phó Tuyên Liệu, mang theo một sọt tò mò, ngây ngốc dạn dĩ mà hỏi: “Có phải anh muốn đẩy em xuống lắm không?”
Phó Tuyên Liệu chỉ cảm thấy tim chìm xuống, bước chân cũng chôn tại chỗ.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Thời Mông lại cười lặng lẽ.
Gió buốt thổi tỉnh cả người, giờ phút này cậu như lâm vào cảnh giới trì độn thường ngày, mượn đôi tuệ nhãn, linh hồn thoát ly đến giữa không trung, đong đưa bay trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.
Cậu có thể nhìn thấy tất cả suy nghĩ âm u tà ác trong lòng Phó Tuyên Liệu, đã nảy sinh, bị đè nén, nấp trong xó xỉnh… Tất cả đều được phóng to ra vô số lần, thấy rõ mồn một.
Đáng tiếc quá muộn rồi, một mình cậu đã dẫm lên một dây cáp, phía trước là dốc núi chật hẹp, sau lưng đen sì xòe tay ra không thấy rõ năm ngón, không có đường lui, chỉ có thể bò về phía trước.
Ở chỗ này, nước mắt và yếu đuối là vô dụng nhất, dịu dàng và chờ đợi không đổi được bất kì chút thương hại nào đâu.
Cho nên khi biến trở lại thành người thường, da thịt phàm thai, cậu chỉ có thể mặc vào áo giáp mà lúc trước gỡ xuống, rồi lại trùm thêm một lớp gai cứng rắn ra bên ngoài.
Nụ cười nơi khóe môi mất đi nhiệt độ, rồi dần bị gánh nặng đè cho bằng phẳng. Thời Mông lạnh lẽo nhìn Phó Tuyên Liệu trong gió, không thèm quan tâm bất cứ thứ gì, cậu nói cho anh biết: “Thế nhưng, nếu anh đẩy em xuống… Thì bức tranh này cũng không còn nữa.”
Hết chương 21.