Một trận dập dềnh qua đi, Phó Tuyên Liệu lại tắm rửa thêm lần nữa, giật băng dán cá nhân trên tay ra, vết thương đã đóng vảy, không đau, chỉ là khó coi.
Quay về phòng ngủ nhìn thấy Thời Mông đang ngồi vẽ tranh ở đầu giường, bỗng Phó Tuyên Liệu ý thức được hơn 4 năm qua chính mình vẫn luôn đóng vai nhân vật bán thân, sửa soạn bản thân cho sạch sẽ tươm tất rồi đi đến giường ông chủ, bán đi đã đành lại còn phải đầu tư vào đáng kể.
Có lẽ vì quá đầu tư, ông chủ hài lòng với chất lượng phục vụ, nên mới tiếc không thả người.
Cho nên Phó Tuyên Liệu chỉ có thể đối xử tệ với cậu ta, tồi tệ thêm chút nữa, để cậu ta không còn gì để lưu luyến, để mình có thể bứt ra sớm, để tránh… Để tránh gì? Chẳng có gì quan trọng cả.
Phó Tuyên Liệu cắt đứt suy nghĩ của mình, không suy nghĩ nữa.
Khi vẽ tranh hẳn là lúc Thời Mông bình thường nhất, cậu mím môi, vẻ mặt chăm chú đến mức hơi nghiêm túc, tầm mắt rơi xuống giấy vẽ, nhẹ nhàng đưa theo chuyển động của ngòi bút.
Hình như cậu đang vẽ chân dung, dùng đường kẻ để định khung tỉ lệ nửa cơ thể người, xem ra không hài lòng với nét bút, vò nhăn ba tờ giấy vẽ, vẫn chỉ có phần đầu.
Phó Tuyên Liệu tò mò cậu đang vẽ gì, rảnh rỗi chán ngán nhìn một lát, một lát sau, Thời Mông chậm rãi dừng bút, quay đầu lại nói: “Anh nhìn cái gì?”
Nhớ lại lần trên xe tới resort, Thời Mông cũng tránh né hết sức có thể như thế, không cho người khác nhìn cậu vẽ tranh, Phó Tuyên Liệu cười nhạo: “Cậu nhất quyết bắt tôi ở đây, phòng thì lớn có từng này, cậu bảo tôi phải nhìn vào đâu?”
Nói xong, chú mèo cuộn tròn trong ổ mèo ở đầu giường “Meo” một tiếng, hai người cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Từ lúc tới nhà họ Thời chú mèo này không hề lên tiếng, đây là lần đầu tiên nó kêu. Hình như là biết được hai cặp mắt chú ý tới, chú mèo tròn vo đứng lên khỏi ổ, tứ chi chạm đất, sụp lưng xuống, biểu diễn một động tác duỗi người hết cỡ.
Mỗi khi nhìn thấy chú mèo hoa đen trắng tên là Mộc Mộc này, tâm tình Phó Tuyên Liệu luôn phức tạp. Nhưng mèo con thì có gì xấu xa gì chứ, cuối cùng vẫn không nhịn nổi khát vọng được vuốt mèo, Phó Tuyên Liệu vỗ vỗ tay, gọi: “Lại đây.”
Mộc Mộc duỗi lưng mỏi xong nhìn anh một cái, ngồi dậy rung lông, dựng thẳng đuôi lên ưu nhã đi tới chỗ giá vẽ, chọn vị trí thích hợp, nhún chân một cái, vững vàng ngồi vào lòng Thời Mông.
Giơ tay ra mà không nhận được gì, Phó Tuyên Liệu chửi thề một tiếng, nghĩ bụng thật sự không thể ở nơi này được nữa rồi.
Giao thừa năm nay là vào thứ sáu.
Trước đây nhà họ Phó từ nhỏ đến lớn thường ăn tết ở nước ngoài, hiếm khi về nước đông đủ nhưng cũng không có bầu không khí rộn ràng đón tết gì cả, ăn chung một bữa cơm rồi ai nấy về phòng mình nghỉ ngơi, ngày thường luôn bận rộn, cần nhất là không gian riêng tư.
Thế là mấy ngày cần đi lại xã giao nhất trong cả năm này trở thành thời gian để Phó Tuyên Liệu nghỉ ngơi lười biếng, bắt đầu từ hôm qua, hầu hết những cuộc gọi không ngừng đổ chuông đều bị anh từ chối, dù sao không nghe máy thì cũng biết quá nửa là gọi anh đi chơi bời nhậu nhẹt.
Ở lại công ty phát phúc lợi cho nhân viên xong, giải quyết nốt những công việc còn tồn đọng xong xuôi, đúng lúc thấy điện thoại của Cao Lạc Thành gọi anh đi uống rượu, nên Phó Tuyên Liệu chạy thẳng từ công ty tới.
Lần này không ở Hạc Đình, mà là một quán bar mới mở, trang trí theo phong cách văn nghệ, bên trong bật nhạc rock nhẹ, ánh đèn mập mờ mê ly, rất thích hợp để thư giãn và trò chuyện.
“Biết vì sao tôi không hẹn ông tới Hạc Đình không?” Vừa gặp mặt là Cao Lạc Thành bắn liên thanh, “Vì tên nhóc tên Từ Trí kia vẫn đang thương nhớ ông lắm đấy, lần nào tôi tới, cậu ta cũng bóng gió nghe ngóng tình hình của ông, ông xem cả ngày tôi bị một tên nhóc vây quanh hỏi han, ảnh hưởng không tốt chút nào, khéo người ta còn tưởng tôi cong.”
Phó Tuyên Liệu cười nói: “Vậy lần sau ông bảo với cậu ta là, Phó tổng cũng là kẻ bán thân mà thôi, không đáng để cậu ta thương nhớ đâu.”
Cao Lạc Thành nhìn nhìn sắc mặt anh, không chắc có phải anh đang nói đùa hay không: “Ông với mỹ nhân… à không, hợp đồng với Thời nhị thiếu gia thế nào rồi, sắp hủy rồi đúng không?”
“Ai mà biết được.” Phó Tuyên Liệu ngả ra sô pha, mấy hôm cuối năm bận rộn liên tục khiến anh cạn kiệt sức lực, “Vẫn chưa có kết quả, dù sao thì cũng phải qua Tết đã.”
Đang nói đến chuyện gặp Lý Bích Hạm hôm trước. Nói chung là không đến nỗi hỏng hẳn, Phó Tuyên Liệu bày tỏ muốn mau chóng hủy hợp đồng ràng buộc, hi vọng đối phương giúp một tay, Lý Bích Hạm cũng mập mờ đề nghị đôi chỗ cần anhh hỗ trợ.
Người phụ nữ có tuổi được bảo dưỡng cẩn thận, cười lên không thấy một nếp nhăn: “Mấy việc gia đình này không ra thể thống gì, khiến cháu chê cười rồi.” Giọng nói chậm rãi uyển chuyển, nội dung nói ra lại có chút
tàn nhẫn, “Số tài sản nhà họ Thời kia vốn nên thuộc về Mộc Mộc, bác làm mẹ nên tất nhiên phải cầm về cho nó.”
Lúc ấy không cảm thấy thế nào, bây giờ nghĩ lại, Phó Tuyên Liệu mới phát hiện mình đang cảm thấy bi ai thay Thời Mông.
Một ngôi nhà to lớn, tráng lệ là thế, cha mẹ khỏe mạnh là thế, nhưng không biết ai sẽ là người đâm một dao vào sau lưng cậu, để sau một đêm cậu mất sạch không còn gì cả.
Nhưng thật ra cũng đến nỗi khủng khiếp như thế, Thời Mông biết vẽ, thoáng nghe ngóng cũng biết tác phẩm của cậu rất được hoan nghênh, giả sử không có cổ phần của nhà họ Thời thì cậu vẫn có thể sống tốt dựa vào chính mình.
Nghĩ thông suốt điều này xong Phó Tuyên Liệu lại cảm thấy mình rỗi hơi, chuyện của mình còn chưa lo xong đã đi lo thay cậu ta, đã vậy còn gác lại lời đề nghị của Lý Bích Hạm trên bàn đàm phám, anh nói sẽ cân nhắc lại cho kỹ.
Phó Tuyên Liệu tự nhủ với bản thân rằng chuyện này không liên quan đến Thời Mông, mà là vì ngại mặt mũi của Thời Hoài Diệc, dù sao thì mấy năm nay anh cũng được người ta nâng đỡ không ít, mặt ngoài là dùng một bản hợp đồng để trói buộc, trên thực tế lại là giúp anh đứng vững ở Phong thành, đồng ý hợp tác với hai mẹ con Lý Bích Hạm mặc dù không tổn hại đến lợi ích của nhà họ Thời, nhưng suy cho cùng vẫn là làm trái ý Thời Hoài Diệc.
Nói đến ý của Thời Hoài Diệc… Đầu lông mày Phó Tuyên Liệu nhíu nhíu, rơi vào một quãng suy nghĩ khác.
Cho rằng mỗi người có một góc nhìn khác nhau, anh hỏi Cao Lạc Thành: “Một người làm cha đột nhiên đối xử tốt với một đứa con trai đã từng coi như không tồn tại, nguyên nhân do đâu?”
Cao Lạc Thành uống chút rượu, nhưng tư duy không hề bị cản trở: “Lương tâm trỗi dậy, tình cha bùng nổ, hoặc không thì cảm thấy ngày giờ của mình không còn nhiều, hi vọng con trai mình phụng dưỡng chăm sóc trước lúc lâm chung.”
Phó Tuyên Liệu “hừ” một tiếng: “Đừng nói lung tung.”
Nói thì nói vậy nhưng vấn đề này hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết, Cao Lạc Thành ôm đầu nghĩ cả buổi, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Vậy chỉ có thể là đột nhiên phát hiện ra đứa con đó là con ruột, cảm thấy có lỗi với nó, đại loại thế, trên TV toàn phim kiểu thế còn gì?”
Bình thường tên Cao Lạc Thành này miệng lưỡi dẻo quẹo, say vào rồi thì càng nói nhăng nói cuội, cái gì cũng nói được.
Trên đường lái xe đưa hắn về, Phó Tuyên Liệu không nhịn nổi hắn cứ liên tha liên thiên, ném bịch khăn giấy ra ghế sau, ai ngờ tên dở hơi này bị nện vào đầu thế mà không chịu im mồm, lại còn vò khăn giấy khóc sụt sùi.
“Tuyết, tôi đối xử với em tốt đến vậy, nhưng sao em không cho tôi làm người đàn ông của em?”
Phó Tuyên Liệu nghe mà rởn gai ốc, nhịn không được phải chọc ngoáy: “Vẫn chưa theo đuổi được à?”
Cao Lạc Thành ai oán đáp: “Dạ, cô ấy chê con có tình sử phong phú, nói con không tuân thủ đạo đức đàn ông.”
Phó Tuyên Liệu cười thành tiếng: “Ông với cô ấy đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Tôi… sau này tôi không lêu lổng chơi bời nữa.” “Ông nói thế chính ông nghe xem có tin được không?” “Tin chớ, sao lại không tin, ai cũng sẽ thay đổi mà.”
Nói nhảm vài ba câu vô nghĩa nữa, qua ngã rẽ phía trước là đến Hạc Đình, vốn không định dừng lại, ánh mắt chợt lia qua, nhìn thấy người đứng ở cổng.
Cao cao gầy gầy, mặc áo lông màu trắng, đội mũ nên không nhìn rõ mặt. Phó Tuyên Liệu đang định nhìn lại cho kỹ thì có chiếc ô tô rẽ phải chạy ngang qua, ngăn trở tầm nhìn, vừa hay đèn xanh nhảy, nên anh quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Đưa Cao Lạc Thành về nhà xong, lúc quay về đường Trường Ninh, một người ở cổng Hạc Đình biến thành hai người.
Người mới tới kia thì không biết, còn người ban nãy nhìn không kịp thì rõ rành rành, là Thời Mông, bảo sao quen mắt vậy.
Hình như hai người đó đang nói chuyện, lại dường như không quen biết nhau, vì Thời Mông tránh sang bên cạnh rất vội, co rụt bả vai, ánh mắt cũng không dám đối diện với người kia.
Nhận ra bây giờ đã qua 0 giờ, đã là thứ bảy, Phó Tuyên Liệu nheo mắt, nhấn chân ga nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Rẽ sang một con đường khác, tốc độ xe dần dần chậm lại.
Rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu, thứ đầu tiên Phó Tuyên Liệu nhớ tới trước nhất đó là Thời Mông cực kỳ sợ người lạ, khi còn bé cứ có người lạ đến nhà là trốn xuống gầm bàn.
Đập mạnh xuống vô lăng một cái, Phó Tuyên Liệu vừa mắng mình hèn hạ vừa đi tới ngã tư phía trước để quay xe.
Đến khi xe dừng ở Hạc Đình, mở cửa xuống xe, hai người biến thành ba người, tình cảnh càng thêm lúng túng.
Phát hiện ra Phó Tuyên Liệu đầu tiên là nhân viên phục vụ của Hạc Đình, hơi quen quen, Phó Tuyên Liệu chỉ nhớ người này họ Từ.
Thoạt đầu Từ Trí hơi sửng sốt, sau đó chạy chầm chậm tới, khuôn mặt nói đỏ là đỏ: “Phó tổng, sao ngài lại đến đây muộn thế này?”
Phó Tuyên Liệu không rảnh để đối đáp, anh đi thẳng về phía trước, dừng ở trước mặt hai người kia, Từ Trí lại vội vàng đuổi theo, chủ động nói rõ tình huống: “Hai vị khách này cãi vã ngoài cổng, quản lý bảo em ra xem thử.”
Nói rồi ánh mắt liếc qua liếc lại đánh giá Phó Tuyên Liệu và Thời Mông, xem rốt cuộc là hai người này là anh tình tôi nguyện hay là bằng mặt không bằng lòng.
Mấy hôm trước nghe mấy đồng nghiệp rỗi rãi buôn dưa lê, nghe bảo giao hẹn giữa Phó thiếu gia với nhà họ Thời sắp hủy bỏ rồi, tuy Từ Trí không biết nội dung cụ thể của bản hợp đồng, nhưng chắc hẳn có liên quan đến vị nhị thiếu gia họ Thời này, nói không chừng giờ phút này là thời cơ tốt để cậu ta thượng vị.
Nhưng mà không để Từ Trí nhìn ra điều gì, người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt kia mở miệng chào hỏi trước: “Học trưởng Phó, sao anh lại ở đây?”
Phó Tuyên Liệu bị tiếng học trưởng này làm cho sững người, đánh giá người kia một chút, nhíu mày, vẫn không nhớ ra được là ai.
“Em là Trương Hạo đây, kém anh một khóa, chúng ta học vẽ tranh với nhau mấy ngày, ngay ở phòng vẽ của tòa tổng hợp trường cấp ba số 3, anh còn nhớ không?”
Được nhắc lại như thế, cuối cùng Phó Tuyên Liệu cũng có một chút ấn tượng: “À, thì ra là vậy.”
Thái độ cũng không quá thân thiện, hiển nhiên là không có ý trò chuyện nhiều.
Trương Hạo ngượng ngùng nhìn theo ánh mắt của Phó Tuyên Liệu, nhìn sang người đang đứng đối diện mình, lúc này mới nói tiếp đến việc cự nự nãy giờ.
“Học trưởng Phó anh phân xử giúp em, người này chẳng phải là Thời Mộc à, lúc đó học vẽ có mấy người, cuối cùng chỉ còn cậu ấy trụ lại, vẽ rất đẹp.” Trương Hạo chỉ vào Thời Mông, “Đi trên đường lớn mà tình cờ gặp được bạn cũ khó khăn biết bao, thế mà cậu ấy còn không chịu thừa nhận!”
Nghe thấy tên họ Thời Mộc từ miệng một người không quen thân, Phó Tuyên Liệu bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Thời Mông, trong mắt nhiều thêm một sự chế giễu.
“Ồ? Để tôi nhìn xem nào.” Phó Tuyên Liệu nghiêng người về phía trước, ra vẻ quan sát, “Cậu cảm thấy cậu là?”
Vấn đề này rơi vào tai người khác thật sự là khó hiểu, nhưng đúng là Thời Mông đang suy tư về nó.
Rất lâu sau, cậu ngước mắt lên đối mặt với Phó Tuyên Liệu, quẳng vấn đề về: “Anh hi vọng em thật sự là?”
Đến lúc quay về xe, Trương Hạo vẫn cố đi theo lôi kéo làm quen.
“Hóa ra học trưởng Phó là khách quen của Hạc Đình, vậy sau này em sẽ thường xuyên ghé chơi, nói không chừng có thể gặp nhau thêm.”
Từ Trí cũng đi theo, xấu hổ ngượng nghịu nói cho Phó Tuyên Liệu biết dịp Tết Hạc Đình vẫn kinh doanh bình thường, hàm ý trong lời nói không cần nghĩ cũng biết.
Trương Hạo đánh giá cậu trai xinh đẹp ngoài xe và chàng trai càng xinh đẹp hơn ở trong xe, nhanh chóng loại bỏ suy đoán lúc trước, quy luôn hai người này thành một loại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: “Vậy học trưởng có việc bận thì cứ đi trước, rảnh thì gọi qua số điện thoại trên danh thiếp của em, uống rượu hay chơi mạt chược đều được, 24 giờ gọi là đến liền.”
Phó Tuyên Liệu “ừm” một tiếng cho có, cũng không biết là đang đáp lời a.
Khi khởi động xe, thình lình anh nhớ ra gì đó, hất cằm về phía Thời Mông ngồi ở ghế phụ, nói với Trương Hạo đứng bên ngoài: “Còn người
này nữa, lúc đó nhớ lưu lại.”
Sau đó không đợi Trương Hạo đáp lại, anh đóng cửa sổ lại lái xe đi.
Sau khi rời đường Trường Ninh, không còn nhìn thấy Hạc Đình từ trong kính chiếu hậu, Phó Tuyên Liệu mới bắt đầu hối hận vì vài phút trước ma xui quỷ khiến dẫn Thời Mông lên xe.
Phiền muộn trong lòng khiến Phó Tuyên Liệu khô nóng khó chịu, anh vươn tay muốn chỉnh thấp nhiệt độ điều hòa, không biết nửa đường nhớ ra gì đó lại dừng động tác, lúc thu tay lại sắc mặt hết sức khó coi, như nuốt sống hai cân thuốc nổ, nhưng tịt ngòi trong bụng không bùng nổ được.
“Đi đâu?” Anh cộc cằn hỏi.
Thời Mông nghĩ nghĩ: “Anh đi đâu thì em đi đó.”
“Hóa ra là đến tìm tôi thật?” Phó Tuyên Liệu vừa bực mình vừa buồn cười, “Canh chuẩn 0 giờ thứ bảy?”
Thời Mông gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Hôm nay không chỉ là thứ bảy, mà còn là mùng Một đầu năm mới.” Nói rồi, cậu quay lại nhìn người ngồi ở ghế lái, “Chúc mừng năm mới.”
Rất lâu rất lâu về sau, khi Phó Tuyên Liệu nhớ về mùa xuân năm nay, bức tranh đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu chính là màn trời màu đen lam, ánh đèn loang loáng lúc sáng lúc tối, và dáng vẻ Thời Mông nhìn anh.
Trong màu lam đậm u tối có một cụm trắng bông, gần như là trắng đến yếu ớt, nụ cười cũng nhạt nhòa, nhạt đến mức dường như vung tay lên là có thể xóa cậu khỏi bức tranh này.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng anh chợt dâng lên một nỗi sợ hãi bởi sắp mất đi, còn sợ hãi gấp vạn lần so với lúc nhận được bức ảnh bên bờ vực rơi xuống mà cậu gửi để đe dọa.
Nhưng cảm giác này thiếu nguồn cơn, lại quá mức ngắn ngủi, ngắn đến nỗi anh không kịp cảm nhận nó, tựa như pháo hoa bung tỏa trên bầu trời xa xôi, sau khoảnh khắc tỏa sáng là mất tích không còn tăm hơi.
Mà lúc này, hình ảnh chân thực chạy qua đáy mắt rồi được đại não phản hồi lại, chỉ có một suy nghĩ duy nhất —— Bọn họ không hề giống nhau.
Thời Mông không giống bất luận kẻ nào, thậm chí còn không giống với dáng vẻ cố hữu trong ấn tượng xưa giờ của Phó Tuyên Liệu.
Về phần ban đầu cậu mang dáng vẻ gì, không thể gọi tên, càng không thể nói rõ ra.
Phó Tuyên Liệu dời ánh mắt đi như trốn chạy, đáp lại một câu “Chúc mừng năm mới”, sau đó chỉnh âm lượng radio trong xe to hơn, để tiếng ca che đi tiếng vang đáng lẽ không nên xuất hiện trong lồng ngực.
Giọng nam ung dung trong trẻo hát ——
Cô đơn cũng dần tan để lại hơi tàn Hóa ra rung động là như vậy (*)Bỗng tiếng ca dừng lại, bị người lái xe đổi sang bài khác ——
Tôi khuyên em nên sớm quay về Em nói em không muốn trở lạiChỉ xin tôi ôm em (*)Thật ra Thời Mông không hiểu bài hát tiếng Quảng Đông cho lắm.
Cậu duỗi người trong khoảng lặng ấm áp hiếm có này, vết máu vẫn ứ đọng trên vai cấn vào chỗ dựa lưng, đau âm ỉ, nhưng cậu vẫn lặng lẽ dịch dịch về phía ghế lái.
Sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ qua lớp kính, nghĩ ngợi mông lung, à lại một năm nữa trôi qua rồi.
Hết chương 23.