Tranh thủ lúc gió yếu bớt, Phó Tuyên Liệu bước nhanh lên phía trước, kéo cánh tay Thời Mông về, hai tay quàng lấy eo của cậu, nhấc cậu khỏi bệ cửa sổ, khiêng thẳng vào trong phòng.
Động tác của anh không hề dịu dàng, Thời Mông bị quăng ngã lên giường ngơ ra mấy giây, tỉnh táo lại là vội bổ nhào sang bức tranh đã được lồng kính bên cạnh, ôm thật chặt chỉ sợ nó bị cướp đi.
Phó Tuyên Liệu cũng trèo lên giường, đè Thời Mông lại, bẻ vai buộc cậu phải buông tay: “Chẳng phải cậu rất lợi hại à, sẽ hủy diệt những thứ mình ghét đấy à, còn giữ bức tranh này làm gì? Hả?”
Anh thở rất gấp, giọng vừa khàn vừa hung, hiển nhiên là đã bị chọc giận, không biết nương tay là gì.
Xương bả vai bị siết rất đau, phát ra tiếng cạch cạch như bị trẹo, Thời Mông không hề sợ hãi, dùng sức lực toàn thân để che chắn bức tranh kia: “Đây là, tranh của em.” Cậu nghiến răng, nói đứt quãng, “Của em, là của em… Tranh của em.”
Phó Tuyên Liệu nôn nóng đến đỏ quạch mắt: “Tôi bỏ ra 10 triệu, tôi cho cậu 10 triệu, cậu đưa nó cho tôi.”
Trong lúc giãy dụa, Thời Mông nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong mắt Phó Tuyên Liệu có thêm một tầng lạnh lẽo.
“Em không bán.” Trong cơn đau đớn, cậu nhếch khóe môi lên, nụ cười đắc ý nhưng tái nhợt, “Đừng nói là 10 triệu, dù anh có đưa 100 triệu, 1 tỉ, em cũng không bán.”
(*) 10 triệu RMB = khoảng 35 tỉ 800 triệu VNDKhông ai nhượng bộ, kết quả chính là đôi bên cùng thiệt.
Vì bảo vệ bức tranh, Thời Mông liều chết duy trì một tư thế, bả vai và cổ bị bóp thành từng vệt xanh tím. Phó Tuyên Liệu càng chật vật, vừa nãy ôm Thời Mông từ bệ cửa sổ xuống bị khung kính của bức tranh quệt vào mặt, trong lúc tranh đoạt lại bị góc nhọn làm tay bị thương, bây giờ từ thái dương đến gò má đã sưng lên một mảng, vết thương trên tay còn đang rướm máu, nhìn vô cùng dữ tợn.
Tuy trước kia cũng thường xuyên như thế này, có điều chỉ ở mức độ nhẹ, cắn đôi cái siết vài bận, thậm chí có thể xếp vào dạng tán tỉnh ve vãn nhau trước khi ân ái. Lần này thì thật sự ác liệt, áp suất trong phòng cực
thấp, hô hấp của hai người nặng nề xen lẫn vào nhau, như thể có thể nhào lên đánh đấm bất cứ lúc nào.
Sau cùng, Phó Tuyên Liệu cảm thấy chán chường, xoay người xuống giường trước.
Thở đều trở lại, mới có sức đi tìm giày của mình không biết đã đá bay từ lúc nào.
Đi vòng đến bên kia giường, Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông vẫn cố chấp ôm bức họa kia không nhúc nhích, nhớ ban nãy cậu chỉ toàn “của em của em”, anh cười lạnh: “Cũng đúng, bỏ ra 10 triệu rồi cơ mà, từ góc độ pháp luật mà nói thì giờ bức tranh này đúng là của cậu.”
Thời Mông không lên tiếng, Phó Tuyên Liệu nhìn ngón tay bám lấy khung kính bức tranh của cậu khẽ nhúc nhích, Phó Tuyên Liệu nhịn không được, nói: “Cậu hận Thời Mộc như thế, sao không dứt khoát hủy bức tranh này đi?”
Thời Mông ngồi phắt dậy, trợn tròn mắt nhìn anh: “Đây là tranh của em!”
“Được được được, của cậu, của cậu tất, được chưa?”
Không muốn tranh luận với một người không tỉnh táo, Phó Tuyên Liệu xỏ chân vào giày, bỏ ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Thời Mông sợ anh chạy mất, vội bám theo sau.
“Băng bó vết thương.” Phó Tuyên Liệu chìa cái tay hãy còn đổ máu ra, lại hất cằm về phía giường, “Cẩn thận tranh của cậu bị người ta ăn cắp mất.”
Thời Mông hoảng hốt quay lại, vòng hai tay ôm lấy khung tranh, dáng vẻ vừa đáng thương lại buồn cười.
Ra tới cửa, Phó Tuyên Liệu chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại: “Có phải cậu có một bức tranh, vẽ hoa linh lan đúng không?”
Hình như Thời Mông thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh.
“Vậy tức là có.” Xác nhận qua ánh mắt cậu, Phó Tuyên Liệu cười nhạt, “Vẽ rất đẹp, tiếc là bị tôi đốt trụi rồi.”
Nhìn thấy bả vai Thời Mông run lên dữ dội, cuối cùng khoái cảm trả thù cũng dâng lên từ đáy lòng Phó Tuyên Liệu.
Anh muốn khiến Thời Mông đau hơn: “Tôi quên bức tranh đó trông như thế nào rồi, dù sao thì đã đốt sạch cả tranh cả khung, không chừa chút tro cặn.”
Giống như cậu bốn năm về trước, tự tay hủy diệt sự tự do của tôi vậy.
Đi xuống cầu thang gỗ, Phó Tuyên Liệu thu lại nụ cười, sự thả lỏng sau cuộc vật lộn không khiến anh cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.
Sau khi khoái cảm ngắn ngủi qua đi, chỉ còn lại cõi lòng lạnh lẽo và cơ thể suy sụp.
Không khó để đoán động cơ đằng sau việc lấy bức tranh làm quân bài mặc cả của Thời Mông, bởi vì bốn năm trước cậu đã biết ràng buộc lợi ích là bền vững nhất, biết dùng một bản hợp đồng trói anh bên người,
bây giờ lại biết dùng một bức tranh để ép anh phải tới đây, xem ra vẫn rất thông minh đấy chứ.
Bởi vậy, khi nhắc đến chuyện đốt bức tranh kia, Phó Tuyên Liệu cũng thầm lau mồ hôi, một mặt nghĩ nếu không có bức tranh Diễm thì anh không còn bị Thời Mông kìm kẹp nữa, mặt khác lại sợ Thời Mông điên lên rồi phá bức tranh thật.
Tỉnh táo suy nghĩ một chốc, Phó Tuyên Liệu vẫn hi vọng bức 《Diễm》
có thể an ổn, chỉ cần nó vẫn còn, thì sẽ có cơ hội đoạt lại.
Nghĩ về chữ “đoạt” mà mình sử dụng như một thói quen, Phó Tuyên Liệu bất đắc dĩ kéo khóe môi cười nhạt.
Vốn là đồ của anh, mà giờ cần phải tranh phải đoạt, thế giới này thật đúng là khôi hài.
Hòm thuốc được đặt trong phòng chứa đồ cách phòng ăn rất gần, lúc đi ngang qua anh gặp Thời Tư Hủy đang uống rượu, cô nhìn thoáng qua tay Phó Tuyên Liệu, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”, kéo chiếc ghế chân cao bên cạnh ra, ra hiệu cho anh ngồi xuống nói chuyện.
Dù sao cũng không có ý định đi lên lầu ngay, Phó Tuyên Liệu bèn ngồi xuống, mở hòm thuốc ra đặt lên bàn, lấy cồn i-ốt và bông ngoáy tai, thành thạo khử trùng cho vết thương của mình.
Từng có lúc, Phó Tuyên Liệu cảm thấy để lộ vết thương trước mặt người khác là một chuyện bất lực thậm chí là mất mặt, còn bây giờ thì đã có thể mặt không đổi sắc bình chân như vại, hóa ra mất mặt hay không rồi dần dần cũng sẽ quen.
“Tôi còn bảo sao nãy lại có tiếng động lớn thế.” Thời Tư Hủy lung lay ly rượu, cười mà như không, “Hai cậu nháo loạn đã hơn 4 năm, vẫn chưa
thấy đủ à?”
Nước thuốc chạm vào vết thương, cảm giác đau đớn lại kéo căng dây thần kinh, Phó Tuyên Liệu cau mày nói: “Lời này chị nên hỏi cậu ta.”
Thời Tư Hủy nhấp một ngụm rượu: “Cũng đúng, cậu muốn hủy hợp đồng rồi mà.”
Hai người đều mang tâm tư, trầm mặc cho đến khi Phó Tuyên Liệu băng bó vết thương xong, khép hòm thuốc lại.
Sợ không kịp, Thời Tư Hủy mở miệng thăm dò trước: “Cậu chưa quên em trai tôi chứ?”
Từ phương diện pháp luật mà nói thì cô có hai em trai, có điều Phó Tuyên Liệu biết em trai ở đây không phải chỉ người trên lầu kia.
Phó Tuyên Liệu nhấc mắt nhìn cô, như đang dùng ánh mắt hỏi cô có ý gì.
Thời Tư Hủy lại cười, ra chiều hiểu rõ: “Nếu quên, thì sao lại nhắc đến chuyện hủy hợp đồng… Xem ra là tôi nói nhảm rồi.”
Nhớ lại lần trước, cũng là ở chỗ này, tình trạng cũng không khác mấy, một người uống rượu một người cầm thuốc trị thương, lúc ấy đề phòng lẫn nhau, không ai dám nói thẳng chân tướng ra, bây giờ chuyện hủy hợp đồng đã được đặt lên mặt bàn, thì những lo lắng không cần thiết kia là thừa thãi.
Phó Tuyên Liệu không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận, Thời Tư Hủy yên tâm mạnh dạn tiết lộ: “Năm đó em trai tôi bệnh tình nguy kịch, cậu ta cũng làm xét nghiệm tủy, cậu còn nhớ không?”
Dù không muốn nhớ lại đoạn quá khứ tối tăm đó, nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn cẩn thận nhớ lại: “Ừm, không phải đã nói là không phù hợp?”
“Bác sĩ nói, lựa chọn tốt nhất để cấy ghép là ghép tủy hoàn toàn tương thích giữa anh chị em, nên tôi và cậu ta là những người đầu tiên xét nghiệm, tiếc là tôi không khớp.”
“Cậu ta… chẳng phải cũng không khớp?” “Chắc thế.”
“Chắc?”
“Bởi vì bọn tôi chưa ai nhìn thấy báo cáo xét nghiệm của cậu ta.” Bỗng dưng Thời Tư Hủy nở nụ cười, như đang giễu cợt, “Kết quả xét nghiệm của tôi, bao nhiêu năm qua, vẫn còn bên chỗ mẹ tôi, còn của cậu ta chỉ có là một câu ‘Không hợp’ từ miệng bố tôi, cậu nói xem, chuyện này thú vị biết bao?”
Phó Tuyên Liệu nhíu mày: “Thế nhưng nếu như tương thích, thì nào có chuyện không cứu.”
Dù sao thì đây cũng không phải cấy ghép thận gây nhiều tổn hại cho cơ thể người hiến tặng.
“Đúng vậy, nên tôi nói chắc có lẽ không phù hợp.” Thời Tư Hủy thở dài, “Nhưng chuyện phiếu xét nghiệm bị giấu đi này, luôn là cái gai trong lòng mẹ tôi, mẹ luôn cảm thấy bố tôi che giấu gì đó.”
Theo câu chuyện này, Phó Tuyên Liệu cũng lâm vào suy tư. Không bao lâu sau anh lấy lại tinh thần, coi như thoảng qua: “Chuyện nhà mấy
người, nói cho tôi làm gì?”
Thời Tư Hủy giơ ly rượu lên, làm động tác cạn ly trên không trung: “Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đứng cùng phe, nói trước cho rõ, tiện thể bày tỏ chút lòng thành.”
Liên quan đến mạng người, Phó Tuyên Liệu không thấy hay ho gì.
Nhưng chuyện này đã thành công cắm rễ trong lòng anh, làm anh kiên định với suy nghĩ muốn gặp mặt riêng Thời Hoài Diệc một lần.
Nhưng tuần này Thời Hoài Diệc càng thêm bận rộn, điện thoại toàn là do trợ lý nhận, gọi tới không phải là đang họp thì là đang nghỉ ngơi, còn bận trăm công ngàn việc hơn cả tổng thống.
Trái lại Lý Bích Hạm chủ động liên lạc với anh, hỏi có muốn tới nhà ngồi chơi một lúc không.
Nghĩ lại lần trước bị cắt ngang nói chưa rõ kết quả, Phó Tuyên Liệu do dự một chút, đáp: “Vẫn nên chuyển sang nơi khác đi, lỡ lại xảy ra chuyện gì.”
Điều này thể hiện có chuyện muốn bàn, Lý Bích Hạm cười nói qua điện thoại: “Vẫn là cháu suy tính chu đáo. Lát nữa bác trai của cháu về nhà, thì bác sẽ nói rõ chuyện hủy hợp đồng với ông ấy.”
Tuy không ai nói rõ, nhưng đều biết đôi bên cần trợ giúp lẫn nhau, hợp tác sắp thành công.
Lúc về nhà bố mẹ hỏi, Phó Tuyên Liệu kể lại đại khái, Tưởng Dung thở dài: “Bây giờ chỉ có dì Lý là có thể nói chuyện trước mặt bác Thời của con.”
Phó Khải Minh lại có chút không tán thành: “Chuyện nhà họ con bớt xen vào đi. Lần trước chúng ta đã bàn kỹ, nhà họ Thời cũng đã nới lỏng, đợi thêm một thời gian sau, hợp đồng tự sẽ được hủy.”
Phó Tuyên Liệu hỏi: “Đợi, đợi bao lâu nữa?”
Đầu lông mày của Phó Khải Minh xoắn chặt, không đáp lại được.
“Con không đợi được.” Phó Tuyên Liệu nói, “Đợi hơn 4 năm, đủ lâu rồi.”
Trước đó nói với Thời Tư Hủy rằng anh đã quên, thật ra cũng không hoàn toàn là nói bừa.
Tối hôm qua anh nằm trên giường, nhắm mắt nhớ lại, phát hiện ra ngay cả dáng vẻ Thời Mộc như thế nào anh cũng không nhớ rõ nữa.
Cơn khủng hoảng vì lãng quên và nguy cơ nuốt lời này, khiến lần đầu tiên Phó Tuyên Liệu phải nhìn thẳng vào sự đáng sợ của thời gian.
Thời gian có thể hòa tan hồi ức, làm tê liệt thần kinh con người, thậm chí còn có thể tạo ra một huyễn cảnh, khiến người ta bất giác sa chân vào.
Bây giờ anh giật mình tỉnh lại, nhớ tới 4 năm qua anh đã ngơ ngơ ngác ngác trải qua như thế nào, dần quen với mỗi thứ bảy như dần quen với sự mất mặt, phải chăng đây là một loại sa đọa?
Thế là, thứ bảy cuối cùng của năm cũ, lại bị Thời Mông dùng bức tranh kia uy hiếp, không thể không chạy đến nhà họ Thời, tâm trạng của Phó Tuyên Liệu – người đang nóng lòng thoát khỏi xiềng xích- phải nói là kém cùng cực.
Trên chiếc giường lớn được trải ga giường màu xanh đậm, Phó Tuyên Liệu tóm lấy cằm của Thời Mông, lửa giận trong mắt như muốn phun ra ngoài: “Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa ngán sao?”
Thời Mông nhìn anh một lượt, bị đè rất đau, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười không hề có độ ấm: “Không ngán, vĩnh viễn sẽ không ngán.”
Buổi tối trời đông giá rét, nhiệt độ trong phòng chênh lệch rất lớn với bên ngoài, trên cửa kính ngưng tụ một lớp hơi nước ướt sũng.
Phó Tuyên Liệu gần như là thô lỗ dùng lòng bàn tay xoa nắn môi Thời Mông, mãi đến khi màu máu thoáng hiện, lạnh lẽo biến thành nóng bỏng, mới đổi sang chỗ khác, vuốt ve hình xăm ngọn lửa trên xương sườn bên ngực trái của cậu, khi thì hung hăng khi thì suồng sã.
Thật ra Thời Mông đã không nhớ rõ cảm giác lúc xăm hình nữa, đau hay là không đau, hưng phấn hay là chờ mong.
Sau khi xăm xong cậu che che giấu giấu một thời gian, không để Phó Tuyên Liệu nhìn thấy, tuy rằng sau này vẫn bị phát hiện.
Có điều như vậy thì sao, dù gì thì Phó Tuyên Liệu cũng đã không chạy thoát.
“Thích tôi đến vậy ư?” Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Phó Tuyên Liệu hỏi, “Tôi đốt tranh của cậu, mà cậu vẫn muốn bị tôi chơi?”
Đuôi mắt run lên, Thời Mông nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong đó ẩm ướt vài phần, có lẽ là đến từ nỗi sỉ nhục vì tấm màn che cuối cùng bị xốc lên.
Phản ứng này nằm ngoài dự kiến của Phó Tuyên Liệu.
Anh cho rằng nói ra chuyện đốt tranh, ít ra Thời Mông sẽ tức giận, sẽ không muốn gặp anh nữa, ai ngờ người này lại không cần liêm sỉ đến vậy, bắt chước y hệt những gì anh đã làm, hết lần này đến lần khác kéo anh đến biên giới nguy hiểm, mặc cho anh mất đi khống chế.
Trả lời anh là một trái dâu tây mà Thời Mông đưa tới.
Dâu tây tươi rói mọng nước, Thời Mông nhét vào miệng anh, không cho cự tuyệt, còn hỏi anh: “Ngon không?”
Trong đôi mắt trong vắt là ngây thơ không rành chuyện đời và mong mỏi.
Đáp lại cậu là nụ hôn Phó Tuyên Liệu hung ác ấn xuống.
Nói là hôn, chi bằng nói là gặm cắn trả thù. Phó Tuyên Liệu không muốn nhìn ánh mắt của cậu, trả lại toàn bộ dâu tây đang dây dưa trong miệng mình cho cậu, thịt quả mềm nát bị răng môi nghiến thành nước, cùng không biết là nước bọt của ai, tràn ra khỏi khóe môi, ướt sũng cả cằm.
Bết bát đến vậy, mà Thời Mông vẫn đang cười.
“Ngon ghê.” Cậu tự hỏi tự trả lời, lại lấy thêm một trái từ tủ đầu giường, giơ lên trước mặt Phó Tuyên Liệu, “Em hái đó, ăn thêm chút nhé.”
Phó Tuyên Liệu căm ghét quay đầu đi, cười lạnh khinh miệt: “Thời Mông, cậu có thấy ti tiện hay không?”
Anh muốn dùng lời lẽ ác độc nhất để chặt đứt tất cả khả năng giữa họ, nhưng Thời Mông chỉ thoáng sửng sốt, rồi lại đút dâu tây vào miệng mình, mím môi nhai nhai chậm rãi.
Kỳ quá, sao lại đắng rồi, rõ ràng lúc hái xuống vẫn rất ngọt cơ mà.