Mùa Đông Này Có Anh

Chương 16: Chuẩn bị




Sau khi xem xong bộ phim tình cảm cô ngồi khóc sướt mướt. Đình Du dỗ mãi không nín nên chỉ đành ôm cô an ủi. Ổn định cảm xúc xong thì cô cũng ngước lên nhìn anh.

Đình Du thấy cảm xúc cô ổn rồi nên nói:

“Từ nãy phim có gì đâu mà mày khóc lớn vậy? Ngồi khóc dỗ mãi chỉ đành ôm mày vào lòng thôi. Nhìn xem nè, nước mắt làm ướt hết áo tao rồi đấy“.

Cô ngồi trong lòng của Đình Du mà ôm. Mặc kệ anh nói bao nhiêu đi chăng nữa nhưng cô không quan tâm đến. Cô muốn được dừng khoảng khắc này lại. Cô không muốn bản thân hai người phải xa nhau. Chẳng lẽ 5 năm qua vẫn chưa đủ với một mối tình sao?

Đình Du ôm cô vào lòng rồi nói:

“Tao không thể hiểu cảm xúc của mày bây giờ ra sao. Nhưng chắc chắn rằng tao biết là mày thương tao mà đúng không? Xin lỗi vì để mày cô đơn một thời gian lâu như vậy. Bây giờ vẫn để mày cô đơn nhưng mà là một mối quan hệ mới. Mong là mày sẽ cố gắng đợi tao thêm một chút nữa nhé!“.

Cô gật đầu, có lẽ hai người có thể xa về khoảng cách. Nhưng đối với con tim lại rất gần nhau. Tình yêu của hai người làm người ta cảm thấy ngưỡng mộ. Cũng mong rằng mối tình này là mối tình đẹp. Đối với cả hai người đây là tình đầu và cũng sẽ mong là tình cuối cùng. Mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi anh trở về.

Cô ngước lên nhìn Đình Du rồi nói:

“Tao buồn ngủ rồi, không muốn xem nữa. Mày tắt ti vi đi rồi lên ngủ“.

Anh cũng gật đầu mà tắt ti vi đi. Cô thì xuống khỏi người anh rồi đi lên phòng. Sau khi lên phòng thì cô nhảy lên giường nằm trước. Còn anh thì đi thay quần áo rồi mới lên giường.

Đình Du ôm lấy cô rồi thủ thỉ:



“Mấy ngày cuối cho tao ôm mày nhiều một chút. Tao thích mùi hương trên cơ thể của mày. Sau khi tao đi thì mày không được gần những người con trai khác. Tao ghen“.

Cô cũng quay sang bên anh mà ôm:

“Mày không thích thì tao sẽ không gần. Nhưng mà sang đó mày cũng phải như vậy“.

Anh xoa đầu cô rồi nói:

“Ừm, mày gọi tao một tiếng anh yêu xem“.

Cô ngước lên nhìn anh rồi tát anh một cái:

“Mày tỉnh dậy khỏi giấc mơ chưa? Có cần tao tát thêm cái nữa cho tỉnh hẳn luôn không?“.

Đình Du mang bộ mặt giận dỗi ra rồi nói với cô:

“Sau này kiểu gì thì chẳng phải nói. Nói trước thì mày đâu có mất mát cái gì đâu“.

Cô không nói gì nữa, anh cảm nhận được tiếng thở đều của cô thì đoán chắc là cô đã ngủ rồi. Anh vươn người tắt hết bóng điện đi.

Đình Du nói nhỏ:

“Ngủ ngon nhé bé con của tao“.



Lời nói của anh thật nhẹ nhàng và chan chứa đầy tình yêu thương biết bao. Mong rằng cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với hai người hơn một chút. Họ đã dành cả thanh xuân bên nhau rồi. Vậy nên mong rằng cuộc đời phía sau họ vẫn có thể bên nhau. Sau đó anh cũng chìm vào giấc ngủ.

...Sáng hôm sau...

“Các anh làm việc kiểu gì vậy? Như vậy làm sao tôi chuẩn bị kịp chứ hả? Làm việc không có một xíu trách nhiệm như vậy đó hả?“.

Đình Du nghe điện thoại tiếng lớn quá khiến cô tỉnh dậy. Cô mang cái giọng ngái ngủ lên tiếng:

“Làm sao mà mày nói to dữ vậy?“.

Anh tắt điện thoại rồi quay qua chỗ cô:

“Xin lỗi mày nhiều, tao làm lỡ giấc ngủ của mày rồi. Mày ngủ thêm xíu nữa đi“.

Cô ngước lên nhìn anh rồi nói:

“Mày làm sao mà có vẻ tức giận vậy? Có chuyện gì gấp sao?“.

Đình Du thở hắt một hơi rồi nói với cô:

“Ừm họ thông báo lại là 8 giờ nay tao đến sân bay để sang nước ngoài. Mà rõ là hôm qua họ nói là ba ngày nữa“.