Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 19: Cậu Ấy Sẽ Đi Du Học Sao




Theo bạn thì điều nuối tiếc nhất là gì?

Hôm nay tôi khá bất ngờ vì chị Hạo Linh đã chủ động hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm!

Tại một quán cafe nhỏ bé, nên thơ với những giỏ hoa sắc màu sặc sỡ như một nét điểm xuyết đáng yêu cho con phố tráng lệ. Hương thơm của café nghi ngút, khiến con người ta cảm thấy thoải mái. Đúng là một địa điểm lý tưởng.

“ Xin lỗi chị, để chị đợi lâu rồi, hồi nãy em có việc bận một chút! ”

Chị Hạo Linh cười vui vẻ.

“ Không sao đâu, chị mới là người cần phải xn lỗi vì đã làm phiền em lúc này! Em uống gì để chị gọi cho! ”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, không gian ở đây thật thoải mái.

“ À, dạ thôi ạ! Hồi nãy em cũng uống nhiều nước rồi nên không khát! ”

“ Đừng ngại! Café ở đây ngon lắm đó, đã tới đây rồi mà không thưởng thức thì tiếc lắm! ”

Sau đó chị ấy gọi phục vụ tới gọi cho tôi một cốc café dừa non, chà, chị ấy thoải mái thật ý.

“ Thế, chị gọi em tới đây có phải là có chuyện quan trọng muốn nói phải không? ”

Gương mặt chị ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

“ Đúng vậy, là chuyện về Hạo Nam, em trai chị! ”

Không biết là có chuyện gì ha, mà trông chị ấy nghiêm túc thế, bộ cậu ấy xảy ra chuyện gì sao? Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt, gương mặt cũng nghiêm trọng theo chị ấy.

“ Vâng, chị nói đi, em sẽ lắng nghe thật kĩ! ”

“ Hạo Nam, thằng bé đã nhận được giấy thông báo mời nhập học của trường Đại học Stanford. Nhưng mà thằng bé nói không muốn đi, đây thực sự là một cơ họi rất tốt để mở ra tương lai cho thằng bé, dù bố mẹ chị với chị có khuyên rất nhiều nhưng thằng bé vẫn do dự chưa muốn đi, mai là máy bay cát cánh rồi! Em là người bạn thân nhất của nó, nên chị mong em có thể khuyên thằng nhóc cứng đầu ấy một câu! ”

Tôi cảm giác một trận sét đánh ngang tai. Hai bên tai tôi ù đi, tiếng trò chuyện, tiếng ồn ào ngoài đường, tiếng lá xào xạc, giờ đây tôi không còn cảm nhận được bất cứ âm thanh nào nữa, không gian yên lặng đến đáng sợ. Tôi cảm nhận được sự đau đớn của trai tim, tim tôi đập liên hồi, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Cổ họng tôi khô khốc, bị bóp nghẹt lại không thể thốt ra thành lời, hốc mắt cay cay, chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, Cả cơ thể tôi như bị chôn lại ngay trong chính khoảnh khắc này. Đau đớn, tiếc nuối, bức bối, khó chịu, những cảm xúc đan chen lẫn lộn, nhộn nhạo trong lòng tôi.

Cậu ấy sẽ đi du học bên Mĩ sao…..nhưng cậu ấy không đồng ý, tôi…. Có nên ngăn cản cậu ấy không, ngay bây giờ đây có nên bày tỏ tình cảm đã chôn giấu suốt thồi gian qua không? Không, không tôi không thể làm như vậy, tôi không thể suy nghĩ mỗi cho bản thân mình, như vậy là quá ích kỉ! Cậu ấy cũng có cuộc sống của riêng cậu ấy, có gia đình, có cơ hội, tương lai rộng mở, làm sao tôi có thể khiến cậu ấy trùng bước lại tại nơi này, sao tôi có thể níu kéo cậu ấy lại chứ, cậu ấy không thể vì tôi mà đánh mất cơ hội tốt như thế này.

Tôi cảm giác trong cơ thể như đang có một ngọn lửa thiêu rụi hết đi vậy, nóng quá, đau quá. Tôi cố kìm nén lại để nước mắt chảy ngược lại vào trong, không thể khóc được. Đây là chuyện tốt đối với cậu ấy, tôi đáng ra phải cảm thấy vui mới phải, nhất định không được khóc.

“ Lâm Hạ, Lâm Hạ, em có nghe rõ không vậy? Em sao vậy? Sao tự dưng lại đờ người ra như thế? Có chuyện gì sao? “

“ Em, em… không sao đâu, em vẫn đang nghe đây! ”

Tôi khó khăn rặn ra từng chữ một, khó thở quá.

“ Vậy em có thể giúp chị được không? Nếu có thể khuyên bảo nó được thì tốt quá, được học ở bên đó chắc chắn tương lai sẽ rộng mở! ”

“ Em, em… biết rồi…. em sẽ khuyên cậu ấy! ”

Giọng nói tôi nhỏ dần, dần hòa vào với cơn gió hiu hiu ngoài kia.

“ Cảm ơn em! ”

Tôi trở về với cơ thể nặng trĩu, những bươc chân nặng trịch, như thể đang lún sâu trong mặt đất, gương mặt tôi đờ đẫn, tôi cố lết từng bước vào phòng mình, nằm úp thẳng mắt xuống gối. Giờ phút này tôi không thể kìm nén nổi nữa rồi, nước mắt tôi cứ thế tuôn trào ra, ướt đẫm cả một khoảng gối, đôi mắt giờ đây chỉ còn ngập trong nước, không thể nhìn thấy được những thứ xung quanh nữa. Tôi khóc trong im lặng, không kêu gào, không thút thít, chỉ có nước mắt chảy ra. Tôi hứa tôi chỉ khóc nốt lần này thôi.

Tôi cứ như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ, khoảng không gian tĩnh lặng, tiếng lá xào xạc ngoài vườn, tiếng gióp hiu hiu đập ngoài cửa sổ như đang đồng cảm với tôi vậy.

Tôi cứ khóc, cứ khóc cho tới khi ngủ thiếp đi mất. Khi tỉnh lại, đứng trước gương, đôi mắt tôi hằn lên những tơ máu đỏ, sưng húp, trông vừa buồn cười, vừa đáng thương.

Tôi không thể cứ như thế này được, tôi nhất định phải khuyên cậu ấy đi du học bên Mĩ, tôi phải khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, không thể ở trước mặt cậu ấy mà bày ra bộ dạng thảm thương thế này được.