Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 20: Tạm Biệt Cậu




Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại tôi vang lên.

“ Alo, Lâm Hạ, tớ đang ở công viên ở trng tâm, giờ tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể tới đây được không? ”

Gì vậy, tâm linh tương thông à, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cậu ấy đây. Cổ hộng tôi nghẹn lại.

“ Được! Tớ tới luôn đây! Chờ một chút ”

Thời gian cậu ấy ở đây không còn bao lâu nữa, tôi phải nhanh chân mới được. Tôi cố gắng điều chỉnh lại trạng thái tới công viên gặp cậu ấy.

Tôi từ từ bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“ Có chuyện gì mà cậu gọi tớ ra đây gấp thế? ”

“ Có chuyện này nhất định phải nói với cậu, nếu không tớ sẽ hối hận cả đời mất! ”

Tôi im lặng lắm nghe cậu ấy nói. Giờ đây không còn một thứ âm thanh nào, như thể chúng nhường chỗ cho hai chúng tôi nói những lời cuối cùng vậy.

“ Lâm Hạ, tớ thích cậu! Cậu có muốn hẹn hò với tớ không? ”

Cái gì? Cậu ấy nói gì? Tim tôi đập liên hồi, cậu ấy cũng có tình cảm với tôi ư. Bên trong tôi nhộn nhạo. Nhưng,…. đáng ra phải rất vui mừng, đây là những lời tôi muốn nghe nhất từ cậu ấy. Cả người tôi cứng đờ ra, đôi mắt sưng húp giờ lại mở to ra hết cỡ nhìn cậu ấy.

“ Thực ra, trên chuyến xe bus đó, tớ đã nhìn thấy bức chân dung cậu vẽ tớ. Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, từ lần gặp ấy tớ đã thích cậu rồi. Tớ cứ ngỡ là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu, nhưng không ngờ có duyên ngồi chung lớp lại còn chung bàn nữa. Dần dần tớ phát hiện ra tớ càng ngày càng thích cậu hơn nữa ”

Mặt cậu ấy lất phất những vết ửng hồng trên má, ánh mắt kiên định nhìn tôi, cậu ấy ngập ngừng rồi nói tiếp.

“ Tớ thực sự rất thích cậu, vậy còn cậu thì sao? Cậu có cảm giác gì đối với tớ không? ”

Vậy ra ngày hôm đó cậu ấy cũng đã nhìn thấy tôi, và thích tôi từ ánh nhìn đầu tiên như cái cách mà tôi đã thích cậu ấy ư? Thâm tâm tôi gào thét, vui sướng không ngừng. Tôi muốn khóc, nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc, nhưng không tôi không thể khóc, không được phép khóc.

Tớ cũng thích cậu, tớ cũng thích cậu từ ngày hôm ấy, tớ đã luôn thích cậu! Tôi thật muốn hét lên những lời như vậy rồi nhào tới ôm chặt lấy cậu ấy.

Lâm Hạ, mày không được làm như thế, mày phải cứng rắn hơn. Cậu ấy xứng đáng có được những thứ tốt, xứng đáng có dược người tốt hơn mày. Chắc chắn khi sang bên đó du học, cậu ấy sẽ tìm gặp được mọt người tốt hơn tôi. Tôi không cho phép bản thân trở thành lí do để kéo cậu ấy tụt lại phía sau.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung. Tôi thở ra một hơi, mặt trở nên nghiêm túc lại.

“ Tớ xin lỗi, nhưng tớ chỉ coi cậu là bạn! Tớ rất xin lỗi! Chúng ta chắc không thể nào đâu..... ”

Cậu ấy ngây người ra, tôi nhìn thấy được sự hụt hẫng trên gương mặt cậu. Trông cậu ấy rất buồn, cực kì buồn, giống tôi trước đó vậy. Tôi biết chứ, bị người mình thích từ chối lời tỏ tình, tất nhiên là cảm thấy đau đớn tới nhường nào rồi. Nhưng điều đó còn tốt hơn, sự thất vọng chỉ diễn ra một thời gian ngắn thôi và nó sẽ mau chóng hết khi cậu ấy tìm gặp được người mới.

Tôi cũng đau lắm chứ, cảm giác nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, những lời trái với tình cảm của mình cũng khổ lắm chứ. Nhưng điều đó là tôi muốn tốt cho cậu ấy.

“ Haizzz, tớ biết mà, ngay từ lúc chuẩn bị để tỏ tình cậu, tớ cũng đã biết là tình huống như vậy sẽ xảy ra! ”

“ Tớ xin lỗi! ”

“ Không đâu, đó không phải lỗi của cậu. Nhưng thật may quá, có thể nói ra những lời này khi vẫn còn kịp, cảm xúc bị đè nén hồi trước đã tiêu tan rồi, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ bẫng hơn! ”

Cậu ấy quay sang tôi cười rạng rỡ, thật tốt khi cậu ấy có thể suy nghĩ tích cực như vậy.

“ Ngày mai, tớ sẽ bay sang Mĩ và nhập học tại trường Đại học Stanfort! Cậu sẽ tới tiễn tớ chứ? Xin lỗi vì đã làm cậu cảm thấy khó xử, nhưng chúng ta vẫn là bạn mà phải không? ”

Tôi gật dầu mỉm cười.

“ Tất nhiên rồi, chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn, ngày mai tớ nhất định sẽ ra sân bay tiễn cậu. Sang bên đó nhớ phải chăm chỉ học hành! ”

Buổi sáng tại sân bay, dòng người đông đúc, từ sảnh chờ đến khu checkin, đều chật kín.

“ Sang bên đó phải tự lo cho bản thân đó! Nhớ học hành cẩn thận! Đi đường cẩn thận! ”

“ Lâm Hạ, tạm biệt cậu! ”

Cậu ấy giống như ánh nắng mùa hạ, dễ đến mà cũng dễ đi.

Nhưng tôi sẽ không hối hận vì đã gặp được cậu, tôi không hối hận khi đã thích cậu. Nếu thời gian có quay trở lại về mùa hạ năm ấy, tôi vẫn sẽ lựa chọn đi chuyến xe bus định mệnh đó.

Tôi thích cậu ấy, và chuyện ấy sẽ mãi mãi là bí mật không thể bật mí cho bất kì ai.

Tạm biệt cậu, mối tình đầu của tôi!