Mùa Hè Của Mana

Quyển 1 - Chương 2




Ngày hôm sau, khi Nura Rikuo nhìn thấy Kuroko Mana là lúc cô đang ngồi dưới bóng cây nghe nhạc. Chiếc dây tai nghe màu trắng kéo dài đến trong túi áo, ngón tay cô gõ từng nhịp trên đầu gối. Sau khi nhìn thấy cậu, cô tháo tai nghe xuống phất tay chào hỏi.

"Chào buổi trưa, Rikuo. Cậu muốn lại đây ngồi không?"

"Cũng được." Rikuo xách túi giấy đến ngồi xuống bên cạnh Mana, lấy một cái bánh mì từ trong túi ra, cậu hỏi: "Cậu không ăn cơm trưa à?"

"... Gần đây tớ đang giảm béo. Nhưng mà Rikuo đó, con trai mà chỉ ăn bánh mì thì có no được không?"

Nhắc đến vấn đề này, Rikuo lập tức đau đầu đỡ trán, cậu cảm thấy rất bất lực.

"Không, tớ có mang cơm trưa, nhưng tớ quên mất cơm trưa hôm nay là Tsurara chuẩn bị."

Vì thế khi cậu mở hộp cơm ra, cái cậu nhìn thấy chính là một cục đá lạnh đông cứng.

Không biết Mana nghĩ đến cái gì, tóm lại cô lộ ra vẻ mặt vi diệu "Tớ hiểu cậu", đồng thời thương hại vỗ vai Rikuo.

"... Rikuo cũng vất vả rồi."

Rikuo chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

"Cũng không đến mức vất vả lắm."

"A, đúng rồi." Mana bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô nghiêng đầu hỏi: "Rikuo có biết loại yêu quái tên là 'Vũ nữ' không?"

"Vũ nữ à..." Rikuo suy nghĩ: "Truyền thuyết kể rằng thần nữ Vu Sơn sáng làm mây, tối làm mưa, Vũ nữ cũng cùng loại thế này. Tuy rằng truyền thuyết đô thị luôn nói cô ấy u oán như ma nữ, nhưng trên thực tế Vũ nữ lại gần với tinh linh hơn."

"... Là như vậy sao." Mana thở dài bất đắc dĩ, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Vậy thì hơi phiền phức rồi."

"Có chuyện gì à, sao đột nhiên lại hỏi về Vũ nữ?"

"Chỉ là tớ hơi tò mò thôi. Mà Rikuo hiểu biết nhiều về yêu quái nhỉ."

"Cái này à..."

Nói thế nào cũng coi như là gia tộc lâu đời, thủ lĩnh yêu quái sống trong căn nhà đầy yêu quái cười mơ hồ, cậu muốn tìm cách thoát khỏi đề tài này. Bỗng nhiên một thiếu niên có mái tóc xanh lam rơi vào tầm mắt của cậu, Rikuo mượn cơ hội chỉ vào cậu ấy, đồng thời ra vẻ kinh ngạc nói.

"Cậu nhìn cậu bạn kia, nhìn giống cậu thật đó... A..."

Từ từ, đúng là rất giống.

Rikuo hơi nheo mắt, cậu suy nghĩ cẩn thận hơn.

Mana lại chỉ mỉm cười, cậu nghe được tiếng cười của cô, thanh âm như đang ngâm xướng, còn mang chút ý vị thở dài.

"Ừ, đó là em trai mà tớ kiêu ngạo nhất."

Rikuo còn muốn nói gì đó nhưng trời bỗng đổ mưa đánh gãy mong muốn của cậu, hai người vội vàng thu dọn đồ đạc chạy về phía dãy phòng học, cả hai kịp chạy vào nhà khi mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người bật cười vì kịp thời tránh thoát được cơn mưa này. Mana nhìn đồng hồ sau đó phất tay với cậu.

"Tớ đến chỗ Tetsu đây, ngày mai gặp nhé Rikuo."

"Ngày mai gặp."

Nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, Rikuo lâm vào trầm tư.

"... Chị em sao?"

Cậu nghiêng đầu nhìn bầu trời, đôi chân mày hơi nhíu lại dưới tiếng mưa ầm ĩ.

"Hình như dạo này mưa hơi nhiều quá thì phải."

***

Khi Kuroko Tetsuya đi ra cổng trường, sắc trời đã vào tối khuya. Bởi vì yêu thích bóng rổ cho nên ngày nào cậu cũng luyện tập đến tối muộn mới về nhà. Kuroko ngẩng đầu nhìn nước mưa đang trút xuống, cậu mở ô đi vào con phố ít người.

Kuroko cũng không chú ý tới có một cô gái đang nhìn mình. Đó là một cô gái mặc kimono, sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt u buồn dưới hàng lông mi ướt đẫm đang nhìn chăm chú vào cậu, chăm chú đến mức làm lòng người bất an. Đang lúc cô ấy bước chân đi về phía Kuroko, một bàn tay chợt vươn ra đặt lên vai cô ấy.

Tán ô có màu xanh nước biển quyện màu bạc mở ra trong mưa, thiếu nữ đứng dưới ô có khuôn mặt thanh nhã như hoa bạch trà, cô mỉm cười chào hỏi cô gái.

"Chào cô."

Mana giơ ô lên cao che cho cả hai người, sau đó cùng nhìn về phía Kuroko Tetsuya đang đứng ở trạm xe buýt bên đường đối diện.

"Cậu ấy là một đứa trẻ rất tốt, đúng không?"

Mana cười hỏi, cô gái mặc kimono im lặng không nói, sau một lát thì gật đầu.

"Ừm, cậu ấy là người rất tốt. Có ánh mắt vô cùng, vô cùng dịu dàng. Tôi rất thích... Ánh mắt đó."

"Từ nhỏ Tetsu đã là đứa trẻ rất ngoan, nghe lời hơn bất cứ ai, cũng dịu dàng hơn bất cứ ai. Nhớ khi còn nhỏ, có lần mẹ bị bệnh, nó nấu nước, đút thuốc, giặt khăn lông cho mẹ, còn rửa sạch hết bát đũa trong bếp, thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp để mẹ có thể yên tâm dưỡng bệnh.... Nó rất tốt, đúng không?"

"... Ừm."

"Cho nên..." Mana thu hồi tầm mắt, cô nhìn chăm chú vào cô gái bên cạnh: "Có thể đừng mang nó đi không, Vũ nữ."

Vũ nữ rũ mắt, cô ấy duỗi tay xoa đóa hoa tử dương ở ống tay áo, đóa hoa màu tím nhạt dần từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp cánh hoa rực rỡ sắc màu, ngón tay trắng bệch vuốt ve từng cánh hoa, một lúc lâu sau cô ấy mới nói.

"Cô biết không? Tuy rằng tôi là Vũ nữ nhưng tôi cũng không thích mưa." Cô ấy vươn cánh tay trắng bệch ra đón nước mưa: "Ngày đó cũng là một ngày mưa thế này, tôi quên không mang ô đành phải trốn trong này tránh mưa, cậu ấy cầm ô đi tới, hỏi tôi có cần giúp đỡ không, nếu không ngại thì cậu ấy có thể đưa tôi về nhà... Ánh mắt của cậu ấy khi đó, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được."

Mana yên tĩnh lắng nghe, mưa dần nặng hạt hơn, hai người vẫn đứng trong màn mưa như cũ, nước mưa đánh vào mặt đường phát ra tiếng vang nặng nề, mây đen nặng trĩu áp xuống, đến cả đèn đường cũng có vẻ đặc biệt tối tăm trong đêm mưa.

"Cô là chị gái cậu ấy đung không? Tôi từng nghe cậu ấy nói, rõ ràng là chị em sinh đôi nhưng lại khác hoàn toàn với người không có cảm giác tồn tại là cậu ấy, chị gái ưu tú, mỹ lệ và lóa mắt. Chuyện của cô... Làm cậu ấy vô cùng bi thương."

Trong mắt Mana hiện lên sự đau thương, cô nghiêng đầu nhìn chăm chú vào màn mưa.

"Tôi hiểu. Cho nên, làm ơn, ít nhất Tetsu... Ít nhất đừng làm Tetsu..."

"..."

Vũ nữ im lặng, sau một lát mới khó hiểu hỏi lại.

"Trường sinh bất lão... Biến thành yêu quái là một chuyện không tốt tới mức ấy sao?"

Mana cười khổ, cô chỉ vào Kuroko Tetsuya đang lên xe buýt. Cậu vừa lên xe vừa nghe điện thoại, tiếng nói của thiếu niên xuyên qua màn mưa rơi vào tai hai người.

"... Bây giờ con đang ở trên đường, sắp về đến nhà rồi... Vâng, không phải lo lắng, vâng, lần sau con sẽ về sớm hơn..."

Những lời còn lại bị cửa xe cách trở, Mana buông tay, cô và Vũ nữ cùng nhìn theo chiếc xe buýt đi xa.

"Cô xem, Tetsu có nơi cần về, nơi đó có người luôn luôn đợi thằng bé." Mana cười chua xót hơn: "Hơn nữa biến thành yêu quái thì không thể bị con người nhìn thấy nữa đúng không? Không bị nhìn thấy... Rất cô đơn đúng không?"

—- Rất cô đơn đúng không?

Vũ nữ an tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt màu lam cất chứa u buồn.

"... Cũng đúng."

Tiếng mưa rơi dần nhỏ đi, ánh đèn càng thêm mông lung dưới hơi nước ẩm ướt mờ mịt. Vũ nữ đi vào trong mưa nhưng bị Mana kéo lại.

"Tôi sẽ không đưa em trai của cô đi nữa, cô còn gì..."

Tiếng nói không kiên nhẫn của Vũ nữ đột nhiên im bặt khi cô ấy xoay người lại, Mana mỉm cười bất đắc dĩ, cô đưa chiếc ô xanh bạc vào tay cô ấy.

"Cầm cái ô này đi, cô không thích mưa mà, đúng không?" Mana duỗi tay gạt tóc mái ướt nhẹp trên trán cô ấy sang bên: "Cô gái đáng yêu như vậy, bị xối nước mưa không tốt lắm đâu."

Cô lùi về sau một bước, đứng trong mưa phất tay tạm biệt Vũ nữ, mưa đêm khiến nụ cười của cô càng thêm thanh lệ, dịu dàng đến mức giống như hoa bạch trà dập dềnh trong nước.

Vũ nữ ngẩng ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

"Cô và cậu ấy... Thật không hổ là chị em, đúng là không có cách nào với hai người cả." Cô ấy mở chiếc ô ra, tán ô che lấp vẻ mặt của cô ấy: "Tạm biệt, cùng với... Cảm ơn."

"Ha?"

Dưới ánh mắt mê mang của Mana, Vũ nữ xoay người rời đi, chiếc cô bạc và sắc hoa tử dương dần đi xa trong màn mưa.

Cho đến khi biến mất

***

Sau khi về nhà, Mana không nhịn được gõ một cái lên đầu Kuroko Tetsuya.

"Thật là, đừng làm cho chị lo lắng chứ em trai ngốc."

Nhìn bầu trời đã tan hết mây đen, trên mặt Mana hiện lên ý cười.

"Nhưng mà... Ngày mai nhất định là một ngày nắng đẹp nhỉ."

________

BGM: Namida No Monogatari – Yuri Chika

Chú thích:

(1) Sáng làm mây, tối làm mưa (朝行为云, 暮行为雨 Triều hành vi vân, mộ hành vi vũ): Câu này xuất phát từ cuốn [Bức tranh bách quỷ dạ hành] của Toriyama Sekien

(2) Chiếc dù bạc quyện màu biển khơi xuất phát từ lời bài hát Senno Yoruto Senno Hiru do Chitose Hajime trình bày: Vật cuối cùng ta trao người là chiếc dù bạc quyện màu biển khơi.