Mùa Hè Của Mana

Quyển 1 - Chương 3




Editor: Qing Yun

Nura Rikuo vẫn luôn biết thế giới mình đang sống không khoa học.

— nhưng thế này cũng quá không khoa học đi?!

"Cho nên, vì sao tất cả mọi người lại ở đây?"

Khóe miệng Rikuo giật nhẹ mấy cái, cậu nhìn nhóm người trước mặt... Không, là nhóm yêu quái.

Từ trái sang phải theo thứ tự là: Oikawa Tsurara và Kubinashi mặc đồng phục của trường Seirin, Kejoro mặc áo blouse trắng, và một người mặc tây trang...

"... Chú Gyuki, sao chú cũng đến đây?"

"Bởi vì dạo này các yêu quái dưới danh nghĩa nhà Nura bị tấn công liên tục, cũng có đủ lý do để nghi ngờ mục tiêu của bọn họ là nhà Nura." Gyuki nói: "Vì suy xét đến an toàn của thủ lĩnh, việc sắp xếp vài cấp dưới ở trường học là cần thiết. Chẳng may bọn họ tấn công ở trường, nhóm Kubinashi có thể bảo vệ học sinh ở trường được."

"Rồi rồi, tôi hiểu."

Rikuo gật đầu, mặt đầy bất đắc dĩ.

"Các cậu đừng làm chuyện gì quá khác người ở trường học là được, tránh cho học sinh bị khủng hoảng."

***

... Không làm chuyện gì quá khác người?

Sao có thể.

"Nura Nura, cậu từng nghe đến mười sự kiện khủng bố không thể tưởng tượng ở Seirin chưa?"

Nura Rikuo cạn lời nhìn người đứng trước bàn học của mình.

"Trường học mới thành lập được một năm thì lấy đâu ra mười sự kiện thần quái hả..."

Bạn học bàn trước hưng phấn đưa điện thoại sang.

"Xem cái này đi, topic nổi nhất của trường học."

Rikuo nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy trang web là trong lòng cậu lập tức cảm thấy không ổn.

Quả nhiên—

[Chủ đề: Tôi từng cho rằng mười sự kiện thần quái của trường học đều là gạt người!!! Cho đến ngày đó đồng đội của tớ nhặt được một cái đầu người!!!]

Chủ thớt vẫn luôn cảm thấy mười sự kiện thần quái của trường học đều là gạt người!!! Cái gì mà hành lang kết băng vào mùa xuân, cái gì mà bậc thang thứ mười ba, cái gì mà phòng học nhạc không người có tiếng khóc!!! Trường học chỉ có một năm lịch sử thì lấy đâu ra sự kiện thần quái hả!!!

Nhưng mà!!! Ngày hôm qua!!! Chủ thớt sợ tè cả ra quần!!! Là tè thật sự!!!

Ngày hôm qua đội bóng rổ bọn này đi liên hoan mà!!! Lúc đi qua đường cây xanh!!! Đồng đội K vừa đi vừa đập bóng theo thói quen!!! Đang đập thì bóng rơi khỏi tay!!! Nó liền chạy đi nhặt!!! Ai biết đi nhặt bóng một chuyến mà lại xảy ra chuyện!!!

Cu cậu nhặt được một cái đầu người!!!

Đầu người!!!

Đầu!!!

Á!!!

Sau đó cái đầu người này còn trợn mắt nữa!!! Trợn mắt!!!

Các ông có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc ấy của chủ thớt khi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó không!!! Có thể không!!!

K kêu thảm thiết một tiếng sau đó vứt đầu ra ngoài!!! Cậu ta thanh niên trai tráng 1m9!!! Thanh niên trai tráng 1m9!!! Thế mà ngất thẳng cẳng ngay tại chỗ, đã vậy còn đập trúng đàn anh R ở bên cạnh!!! Làm đàn anh bất tỉnh nhân sự luôn!!!

Double kill!!!

Chủ thớt không còn dám nói thế giới này khoa học nữa!!!

№0 ☆☆☆ Cứu Mạng!!! [20XX-04-19 10:08:11] nhắn lại ☆☆☆

.... Thiệt hay giả thế?

№1 ☆☆☆= = [20XX-04-19 10:12:34] nhắn lại ☆☆☆

Như vậy vấn đề tới

№2 ☆☆☆ Ha Ha Ha [20XX-04-19 10:13:21] nhắn lại ☆☆☆

Đã không còn cách thoát khỏi bóng ma tâm lý này nữa www

№3 ☆☆☆ Kẹo Bông Gòn [20XX-04-19 10:13:57] nhắn lại ☆☆☆

Quá thảm [ ngọn nến ][ ngọn nến ][ ngọn nến ]

№4 ☆☆☆ Tia Chớp Đỏ Rực [20XX-04-19 10:15:41] nhắn lại ☆☆☆

Nói đến mười sự kiện thần quái của trường học, cái chuyện hành lang bị kết băng kia có rất nhiều bạn học đều thấy được mà... Bọn tớ cũng là một trong số đó.

№5 ☆☆☆ Không Phải Loli Đâu Nhé [20XX-04-19 10:17:45] nhắn lại ☆☆☆

A a, lầu trên nói tớ cũng thấy, giữa tháng Tư vậy mà hành lang lại kết băng, quá thần kỳ!

№6 ☆☆☆ Ba Ngôi Sao Đen [20XX-04-19 10:21:06] nhắn lại ☆☆☆. Đam Mỹ Hài

Không biết là nguyên lý gì nhỉ www, chẳng lẽ có yêu quái sao?

№7 ☆☆☆ Sao Băng Phố Seirin [20XX-04-19 10:24:15] nhắn lại ☆☆☆

Yêu quái gì đó, sao có thể tồn tại được

№8 ☆☆☆= =* [20XX-04-19 10:25:35] nhắn lại ☆☆☆

Tôi lại thấy cô giáo xinh đẹp ở phòng y tế rất có yêu khí.

Có lần tôi tỉnh lại nhìn thấy đôi mắt cô biến thành màu đỏ...

№9 ☆☆☆=-= [20XX-04-19 10:28:15] nhắn lại ☆☆☆

Thế mà dám nói bậy về cô Yuko!!! Đến đấu đi đồ khốn kia!!!

№10 ☆☆☆ Đội hộ vệ của cô Yuko [20XX-04-19 10:30:28] nhắn lại ☆☆☆

Trên lầu +1! Dám nói bậy về cô Yuko tới chiến tới chiến tới chiến!!!

№11 ☆☆☆ Đội hộ vệ của cô Yuko +1 [20XX-04-19 10:34:48] nhắn lại ☆☆☆

...........

Chủ thớt sai rồi, phòng âm nhạc không người truyền ra tiếng dương cầm chứ không phải tiếng khóc.

Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy, là một bản nhạc rất êm tai.

Đáng tiếc sau này cố ý đến nghe thì không nghe thấy nữa.

№167☆☆☆ A La bất tử [20XX-04-19 11:16:48] nhắn lại ☆☆☆

............

Nura Rikuo đã không đành lòng xem tiếp. Cậu vội vàng tắt trang web đi, giơ tay che mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên mấy cấp dưới.

"Kubinashi, Tsurara, Yuko..."

"Mấy người các cậu...!!!"

Thiếu niên Rikuo đáng thương cũng không biết đời người có thể gian nan đến mức nào.

Một phút sau, điện thoại của cậu rung chuông, khi nhìn thấy cái tên trên điện thoại, Nura Rikuo không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh, giờ khắc này, cậu ôm tuyệt vọng lớn lao, mang theo tâm trạng bị thế giới ác ý nhét một nắm bùn đen vào miệng để nghe máy.

"Này này Rikuo! Đã lâu không gặp! Ở trường mới có ổn không! Tớ ở trường mới vẫn là No.1 như cũ, ha ha ha!!!"

Kiyojuji Kiyotsugu cất vang tiếng nói oang oang riêng biệt của mình, giây tiếp theo, câu chuyện cậu ta nhắc đến làm Rikuo cảm thấy đầu mình co rút đau đớn.

"Tớ vừa xem diễn đàn trường cậu! Là yêu quái à! Chắc chắn là yêu quái đúng không!!! Trường Seirin chứ gì!!! Tớ muốn đi!!! Nơi nào có yêu quái, nơi đó có bóng dáng đại ca Kiyojuji!!! Đội điều tra huyền bí Kiyojuji đã lâu không xuất hiện! Nhân cơ hội này chúng ta gặp nhau luôn đi! Tớ đi thông báo cho các đồng bọn đây! Đội điều tra huyền bí Kiyojuji, xuất phát!!! Ngày mai gặp!!!"

"Này từ từ—!"

Không đợi Rikuo nói xong, Kiyojuji Kiyotsugu đã vui sướng kết thúc cuộc gọi. Rikuo im lặng nhìn điện thoại chằm chằm, một lúc lâu sau cậu nằm bẹp xuống bàn...

Không còn cách sống trên đời này nữa...

***

Sau khi răn dạy Kubinashi, Tsurara và Yuko xong, Rikuo mệt mỏi xoa trán đi đến xuống cửa hàng tạp hóa dưới lầu, cậu muốn mua coca lạnh uống cho bình tĩnh lại. Thời gian này sân trường không có nhiều người, tiếng bước chân của cậu vang vọng khắp hành lang, nghe có hơi khiếp người.

"... Chắc là mình suy nghĩ nhiều."

Rikuo đút tay vào túi quần, cậu lẩm bẩm tự nhủ.

Khi đi qua phòng học nhạc, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng dương cầm.

Khi đi qua hành lang trước phòng học nhạc vào buổi chiều, bạn sẽ nghe thấy tiếng dương cầm rất êm tai, nếu bạn đẩy cửa đi vào sẽ phát hiện trong phòng học không có một ai cả — đây là quái đàm không biết bắt đầu truyền từ khi nào ở Seirin. Rikuo chưa bao giờ tin vào quái đàm này, nhưng bây giờ bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc, cậu vẫn không tránh khỏi nổi da gà.

Dưới ánh sáng trần bì của hoàng hôn, Rikuo bước từng bước đi đến phòng học nhạc, tiếng dương cầm càng ngày càng rõ ràng, tiếng ca của thiếu nữ cũng nghe rõ hơn. Rikuo vô thức dừng bước,.

Đây là tiếng ca như thế nào nhỉ?

Giọng nữ cao trong suốt mà nhẹ nhàng phảng phất như gió mát thổi về phương xa, dù là nơi đâu ngọn gió ấy cũng có thể đến được, nó tự do len lỏi đến nơi cao hơn. Nhưng âm cao ấy không có vẻ cứng đờ, càng không bị chói tai, nó dịu dàng như con sông trong vắt an ủi tâm hồn người nghe. Trong tiếng hát của cô, bạn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, tất cả đều có vẻ dịu dàng như tắm gội tia nắng ban mai. Dùng thanh âm không thể tưởng tượng hát khúc đồng giao như đang kể một câu chuyện cổ xưa, ấm áp mà an bình như thế. Dưới tiếng hát ấy, tất cả mặt trái cảm xúc của Rikuo đều an tĩnh lại.

Tiếng hát như vậy, đáng sợ sao?

Đương nhiên là không.

Dùng một hình dung phàm tục để nói, đó tựa như tiếng trời.

Một khúc kết thúc, Rikuo mở cửa phòng học nhạc ra, cậu mỉm cười chào hỏi người ở trong phòng.

"Mana, là cậu ở đây sao?"

Thiếu nữ ngồi trước dương cầm quay đầu, cô mỉm cười đáp lại Rikuo. Khuôn mặt thanh nhã đón ánh hoàng hôn, tựa như sơn trà nở rộ.

"Cách hát kia, đặc biệt vô cùng."

Cậu nói.

Nếu nghiêm túc lắng nghe sẽ phát hiện giọng hát ấy không phải cách hát theo phong cách Âu Mỹ đang là trào lưu của giới trẻ mà lại một loại hát chuyển âm rất đặc biệt. Bởi vì kỹ thuật hát của cô cực kỳ tinh diệu, cho nên thoáng nghe sẽ không nhận ra đó là chuyển âm, nhưng nếu thử hát theo sẽ phát hiện tiếng ca lưu chuyển giữa âm cao và âm thấp, chuyển âm vốn dĩ khó, có thể làm nó tự nhiên như không vậy càng khó hơn. Đó là kỹ thuật hát rất khó thực hiện.

"Bà tớ là người Okinawa, trước khi gả cho ông tớ, bà là là nghệ sĩ hát dân ca Shima uta. Tớ theo bà học hát từ nhỏ, cách hát của bà rất đặc biệt."

Mana đặt tay lên dương cầm, ánh mắt dịu dàng hoài niệm: "Thật ra dùng đàn sanshin sẽ chính tông hơn, nhưng ở đây không có, dùng đàn dương cầm thay thế cũng được..."

Đôi mắt xanh lam kia nhìn Rikuo chăm chú, khóe môi ngậm ý cười hỏi.

"Rikuo, cậu có muốn nghe bài hát nào không?"

"Bài hát cậu vừa hát nghe rất hay."

"A... Nước mắt lấp lánh sao?" Mana cười khẽ: "Rikuo cũng thích bài hát này à, tốt quá."

Ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn dương cầm, tiếng nhạc vang lên, Mana cũng hát bài hát kia, tiếng ca uyển chuyển như là dòng sông êm đềm chảy về phương xa, mặt nước trong vắt lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời, dịu dàng như một hồi mộng cũ.

"Lật mở chiếc album đã ố vàng

Trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: Cảm ơn

Luôn ở trong lòng em

Người cổ vũ cho em

Dù trời nắng hay ngày mưa

Nụ cười của anh cũng hiển hiện trong tâm trí

Cho dù hồi ức đã phai màu

Em vẫn mãi tìm kiếm bóng hình anh

..."

Rikuo nhắm mắt dưới ánh chiều tà, cậu nghiêng tai lắng nghe cô hát, sườn mặt của cậu được ánh nắng trần bì phác họa ra dáng hình an tĩnh mà tốt đẹp.

_________

Giọng hát lý tưởng mà tôi muốn dành cho Mana là Natsukawa Rimi. Giọng nữ vô cùng dịu dàng, có thể chữa lành mọi người, thật sự là nữ thần. Là giọng hát lý tưởng thích hợp với Mana nhất.

Chú thích:

1. Shima uta (シマ): Theo nghĩa rộng là dân ca của người Ryukyu (dân ca Okinawa cũng được xếp vào phạm vi này), còn theo nghĩa hẹp thì chỉ dân ca của Quần đảo Amami (nay là một phần của tỉnh Kagoshima, Nhật Bản). Âm vực của Daobai rất rộng.

2. Đàn Sanshin: Là một loại nhạc cụ dây gảy độc đáo ở quần đảo Ryukyu, gồm 3 phần: đầu, cổ và thân. Tiền thân của nhạc cụ truyền thống Shamisen của Nhật Bản, đàn Sanshin (三線) có ba dây và phần thân bọc da trăn, được phát triển từ đàn tam (tam huyền cầm) của Phúc Kiến – Phúc Châu, Trung Quốc, sau đó trở thành quốc cầm của vương quốc cổ Lưu Cầu (1429 – 1879) thuộc tỉnh Okinawa ngày nay.

3. Về Đội điều tra huyền bí Kiyojuji: nhóm bạn thời cấp hai của Rikuo thích thám hiểm những nơi được đồn là có yêu quái, được thành lập bởi Kiyojuji Kiyotsugu, mặc dù ban đầu có người hoàn toàn không tin vào nó, nhưng sau nhiều lần đi thám hiểm, cậu ta đã không thể không tin.