Mùa Hè Của Mana

Quyển 1 - Chương 4




Editor: Qing Yun

Tuy rằng Nura Rikuo đã từng suy nghĩ rất nhiều lần về cách lên sân khấu của Kiyojuji Kiyotsugu, nhưng Kiyojuji vẫn tiếp tục dùng hành động nói cho cậu biết sức tượng tượng của loài người cằn cỗi cỗ nào.

Tiết học thứ hai của buổi chiều thứ năm, một tiếng gầm rú vang vọng khắp bầu trời trường Seirin, Rikuo ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt cậu lập tức trở nên dại ra.

— kẻ tâm thần đứng chống nạnh cười to trên máy bay trực thăng kia còn không phải là Kiyojuji Kiyotsugu sao?!

"Ha ha ha ha —-!!! Đội điều tra huyền bí Kiyojuji, xuất kích!!! Anh lớn Kiyojuji đã tới!!! Nura cậu đâu rồi!!! Nura mau ra đây!!!"

...

Một hồi im lặng tựa như đã chết.

Dưới ánh mắt vây xem của cả lớp, Nura Rikuo bóp gãy bút máy trong tay.

— a, thật muốn làm bộ không quen biết cậu ta [ánh mắt cá chết]

Đáng tiếc dù Rikuo có muốn làm bộ không quen biết tên tâm thần ngoài kia cỡ nào nhưng nếu không muốn cậu ta tiếp tục (lôi kéo mình) mất mặt xấu hổ trước công chúng thì Rikuo chỉ có thể đón nhận ánh mắt của bọn người đi đến trước mặt Kiyojuji Kiyotsugu, dùng một loại ánh mắt nhìn người chết để chào hỏi cậu ta.

"... Chào, Kiyotsugu."

"Nura sao cậu không khác trước khi chút nào hết vậy ha ha ha!" Kiyojuji vô cùng tự nhiên giơ tay ôm cổ Rikuo, dùng sức đến mức Rikuo trợn trắng mắt: "Nào nào nào ~ keng keng keng keng keng! Xem, ngoài Ienaga, Keikain và Oikawa ra thì toàn bộ thành viên đội điều tra huyền bí Kiyojuji đều tề tựu đông đủ!"

Ienaga Kana được gia đình đưa sang Mỹ du học sau khi tốt nghiệp, Keikain Yura thì trở về Kyoto. Bây giờ đứng ở chỗ này chính là Shima Jiro có vóc dáng cao ngất, Maki Saori có mái tóc ngắn và Torii Natsumi một đầu tóc quăn.

"Đừng ngẩn người nữa Nura, mau dẫn đường đi!"

... Ừm, còn cả Kiyojuji Kiyotsugu không có gì thay đổi, kể cả chiều cao.

"Tớ biết rồi, tớ biết rồi."

Rikuo bất đắc dĩ thở dài, cậu đưa mắt ra hiệu cho Oikawa Tsurara đang đứng trong góc khuất hành lang, ý bảo cô ấy nói cho những yêu quái kia chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến.

... Hy vọng có thể lừa dối thành công.

Rikuo lại thở dài lần nữa.

"Vậy bắt đầu từ thư viện u linh đi."

***

Nếu đi qua kệ sách thứ mười ba của thư viện sẽ nghe được tiếng lật mở trang sách, nhưng khi thăm dò nhìn vào sẽ phát hiện nơi đó hoàn toàn không có ai cả.

Mà gương mặt thật của quái đàm này—

"Á á á! Yêu quái!!!"

Shima Jiro sợ hãi giật mình ngã ngồi xuống đất khi nhìn thấy cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện, thiếu niên tóc xanh mặt mày hờ hững nói với cậu ta.

"Tùy tiện nói người khác là yêu quái là rất bất lịch sự, bạn học này, tôi chỉ có cảm giác tồn tại tương đối thấp mà thôi."

"Cảm giác tồn tại của cậu cũng quá thấp rồi đấy? Rốt cuộc cậu chui ra từ đâu vậy?!!"

"Tôi ngồi ở đây từ lâu rồi."

"Cái này đã không phải là cảm giác tồn tại thấp nữa rồi. Cậu là người ẩn hình đúng không?! Thật ra cậu là siêu nhân, ngày ngày ẩn hình đi bảo vệ hòa bình của thư viện đúng không?!"

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của thiếu niên, Rikuo lập tức nhớ ra cậu ấy là ai.

"Cậu là..."

Em trai của Mana.

"A, bạn Nura học lớp C." Giọng nói và vẻ của thiếu niên giống nhau, cả hai đều không hề giao động: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Kuroko Tetsuya học lớp B."

"Lần đầu gặp mặt."

Kuroko Tetsuya lại lật trang sách trong tay lần nữa, cậu không ngẩng đầu lên, chỉ nói.

"Tôi kiến nghị bạn Nura đưa bạn của mình rời đi thì tốt hơn, cô quản lý Kobayashi đang rất tức giận."

Sau lưng Rikuo chợt lạnh, cậu cứng đờ quay người lại, khi nhìn thấy bốn phía xung quanh đã bốc lên ngọn lửa địa ngục, cô giáo Kobayashi nở một nụ cười dữ tợn với bọn họ, người cậu lập tức đổ mồ hôi lạnh.

***

Sau khi bị đá ra khỏi thư viện, nhóm trinh thám năm người đội cục u trên đầu, tiếp tục bước lên hành trình đi tìm kiếm quái đàm.

"Thật không công bằng... Vì sao cái cậu Kuroko kia không bị cô giáo xử phạt!"

"Bởi vì cảm giác tồn tại của cậu ta quá thấp."

"Tớ bảo, cái này thật sự không phải siêu năng lực à?!"

"Cái đó không quan trọng!" Kiyojuji vung tay, mặt mày phấn khởi tiến lên phía trước: "Mục tiêu tiếp theo là — bí ẩn đội bóng rổ nhặt được đầu người!"

Lời còn chưa dứt thì một cái đầu người đã bay vào rơi trúng ngực Shima Jiro.

Mọi người cùng câm nín.

(Kubinashi: Thiếu chủ, tôi bảo đảm tôi không cố ý! Chỉ là bị tiếng hét kia làm tôi giật mình run tay thôi!!!)

"Á á á á á á—-!!!"

Jiro la hét muốn ném cái đầu trong tay ra nhưng bỗng nhiên có giọng lên tiếng ngăn lại, một cậu học sinh tóc vàng trên tầng hai nhô đầu ra vẫy tay với bọn họ, cậu ta mặc đồng phục Seirin, cuối tháng Tư mà cậu ta còn quấn một chiếc khăn quàng cổ che kín mít, nhìn rất kỳ lạ.

"Xin lỗi, có thể trả cái đầu búp bê kia lại cho tôi không?"

"Búp bê?"

Jiro dừng la hét, Kiyojuji cầm lấy cái đầu trong lòng cậu ta ngắm nghía một hồi, sau đó gật đầu đồng ý.

Không biết cậu học sinh kia chạy xuống từ khi nào, đứng gần mới phát hiện màu tóc của ta có hai màu, trên vàng dưới đen, màu tóc khá lạ. Cậu ta nhận lại đầu búp bê từ tay Kiyojuji, còn lắc vài cái.

"Đúng vậy, làm rất giống thật đúng không. Cậu xem đôi mắt này, lắc nhẹ là còn chớp nữa."

Maki Saori kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đầu người câu lạc bộ bóng rổ nhặt được chính là..."

Tùy rằng thật ra cái đầu bị nhặt được là đầu của mình nhưng Kubinashi vẫn nghiêm túc lừa dối bọn họ.

"Tôi nghĩ chắc là đầu búp bê của tôi."

Nhóm trinh thám Kiyojuji hơi uể oải, hoặc là nói thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị tiến quân đến địa điểm tiếp theo. Khi Rikuo rời đi cùng bọn họ, cậu âm thầm giơ ngón tay cái với Kubinashi ở phía sau.

— Làm tốt lắm, Kubinashi.

***

Tiếp theo khi bọn họ đi hỏi chuyện phòng y tế có cô giáo yêu quái, vấn đề "Có người nhìn thấy đôi mắt cô biến thành màu đỏ" bị cô giáo Yuko xinh đẹp vô song mỉm cười ngâm ngâm dùng câu "Lúc đó cô đang thử một chiếc kính áp tròng màu đỏ" lừa dối cho qua.

Về chuyện hành lang kết băng vào mùa Xuân bị Oikawa Tsurara vấp ngã trên hành lang băng khô lừa dối qua chuyện, "Rikuo: Đậu, các cậu tin hả?!"

...

Sau khi thám hiểm hết mười quái đám của Seirin, ngoài Kiyojuji Kiyotsugu ra thì ai nấy cũng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Rikuo thở phào một hơi dài, cậu lau mồ hôi lạnh đưa nhóm bạn ra cổng trường.

Lúc này đã là hoàng hôn, chiếc siêu xe xa hoa của nhà Kiyojuji đã chờ sẵn ở cổng, Shima Jiro đột nhiên cong lưng, hự nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Tớ muốn đi vệ sinh." Rikuo bất đắc dĩ chỉ đường cho cậu ấy, Jiro lập tức lao đi.

"Sao rồi, mọi người vẫn như vậy đúng không."

Kiyojuji Kiyotsugu đột nhiên hỏi. Rikuo ngạc nhiên nhìn sang, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ấy.

"Tuy không học cùng trường, tuy diện mạo mọi người đều có thay đổi, tuy việc gặp nhau trở nên khó khăn, nhìn khoảng cách của mọi người nhìn như càng ngày càng xa, nhưng mà cậu xem, mọi người vẫn như trước kia, đều chưa từng thay đổi." Kiyotsugu vỗ vai Rikuo: "Chỉ cần cậu cần thì bọn này sẽ đến đây."

Rikuo mỉm cười gật đầu.

"... Tớ hiểu."

Kiyojuji Kiyotsugu vòng đôi tay qua đầu, cười hì hì nhìn Nura Rikuo.

"Tháng 5 nhà tớ tổ chức một lễ hội hương đạo, cậu cũng đến đi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người thú vị. Ngay cả thế gia hương đạo cất giấu Toudaiji ở Kyoto cũng phái người đến! Có khi lại nhìn thấy yêu quái cũng nên!"

"Toudaiji?"

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nura Rikuo, Kiyojuji đắc ý dào dạt bắt đầu giảng giải.

"Cái này Rikuo cũng không biết đúng không, nhà Fuenokoji ở Kyoto đó, đây là gia tộc có lịch sử hương đạo mấy trăm năm. Nhưng qua thời kỳ Edo, huyết mạch nhà Fuenokoji gần như mất sạch, nghe nói hình như là có liên quan đến gỗ hương 'Toudaiji', tớ tìm đọc điển tích đó rồi, cái gỗ hương 'Toudaiji' kia tự thành tinh thì phải, nó chiếm cứ gia tộc Fuenokoji, dụ dỗ người khác đi vào, ai vào tòa nhà đó là không thể đi ra được nữa, cho đến khi có một người bí ẩn nào đó chém giết con yêu quái kia thì những linh hồn trong dinh thự mới được thả ra ngoài. Theo điển tịch, lúc ấy trong tòa nhà có tổng cộng hơn trăm thi cốt."

"Không phải nhà này đã không còn con cháu đời sau à?"

"Làm gì có, lúc ấy một nhánh của nhà Fuenokoji phân gia từ trước nên sống sót, bọn họ mua nhà cũ, sửa đổi rồi xây dựng lại danh tiếng của Fuenokoji cho đến giờ. Nghe nói trong nhà kia còn thờ phụng gỗ hương 'Toudaiji' đấy."

"... Đúng là tự tìm đường chết."

Rikuo lẩm bẩm, nhưng không thể phủ nhận chuyện này thật sự khiến cậu thấy hứng thú. Cậu khá muốn gặp người nhà Fuenokoji kia.

Nhưng mà...

"Jiro vẫn chưa quay lại à?"

***

Hiện tại Shima Jiro đang đứng ở ngoài phòng âm nhạc, cậu ấy run rẩy, chân cứng còng không thể động đậy.

Tiếng dương cầm du dương ưu nhã mà êm tai, nhưng bây giờ Shima Jiro hoàn toàn không cảm nhận được cái hay cái đẹp của tiếng đàn, cậu ấy chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo bò lên từ xương sống, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Xuyên thấu qua sắc màu ấm của hoàng hôn, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, phía trước chiếc đàn dương cầm không có một ai.

'Nghe nói từng có một cô gái chết trong phòng âm nhạc, oan hồn của cô ấy bồi hồi ở đó đến tận hôm nay, ngày nào đến thời khắc phùng ma, cô ấy cũng đi ra đánh đàn.'

Tiếng đàn vẫn vang lên như cũ, không biết vì sao giai điệu dễ nghe kia cũng phủ thêm vài phần u oán, quỷ khí dày đặc.

Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Shima Jiro, lập tức có vô số chuyện ma quỷ nhảy ra trong đầu cậu ấy, Jiro tức khắc hét thảm một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất gào thét "Đừng bắt tôi đừng bắt tôi!!!"

Tiếng cười của Nura Rikuo vang lên sau lưng cậu ấy.

"Này, Jiro, là tớ Rikuo."

"Ri, Rikuo?!"

Shima Jiro run rẩy đứng lên, cậu ấy vội túm lấy ống tay áo của Rikuo, sợ hãi chỉ vào phòng âm nhạc, đến nói chuyện cũng không lưu loát.

"Đó, chỗ đó... Không có ai... Âm nhạc..."

Không biết tiếng đàn đã ngừng từ khi nào, nét hoảng sợ trên mặt Jiro càng rõ ràng hơn, Rikuo vỗ vai trấn an cậu ấy.

"Tớ đi xem."

Rikuo không màng Jiro ngăn cản, cậu đi đến mở cửa phòng âm nhạc, sau khi nhìn một lúc, cậu bỗng cười ra tiếng.

"Cái gì chứ, Jiro cậu đến đây xem đi, là máy ghi âm."

Jiro tập trung nhìn vào, đúng là trong góc tường có một cái máy ghi âm, cậu ấy thở phào một hơi đồng thời xoa ngực chạy đến đẩy Rikuo ra ngoài.

"Chỗ này quá kỳ quái, chúng ta chạy nhanh đi, Kiyotsugu chờ sốt ruột rồi."

Hai người bước đi xa, cánh cửa phòng âm nhạc chậm rãi khép lại từ bên trong.

— kẽo kẹt.

***

Sau khi tiễn nhóm Kiyojuji, Rikuo lại quay về trường học lần nữa.

Đã là chiều hôm nặng nề. Mặt Trời chìm nghỉm dưới đường chân trời, chỉ còn lại ráng màu đỏ ửng như một nét bút nùng diễm quét ngang phần giao nhau giữa đất trời. Màu u lam dần nhuộm đẫm màn trời, thế giới chìm vào đêm tối từng chút một. Hành lang dài có vẻ đặc biệt u ám, Rikuo đi một mình trên hành lang, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang lên trong không gian trống rỗng tạo ra cảm giác âm trầm khác thường.

Cậu duỗi tay đẩy cửa phòng âm nhạc, nở nụ cười thường thấy với Kuroko Mana.

"Bài hát vừa rồi thật sự rất dễ nghe." Rikuo nói như vậy: "Nghe nói đang lúc hoàng hôn cũng được gọi là thời khắc phùng ma. Những lúc này con gái đi về nhà một mình không tốt đâu, hôm nay em trai cậu không về nhà với cậu à?"

Mana ngẩng đầu lên, cô khẽ mỉm cười, cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không, hôm nay em tớ có việc cần làm."

"Vậy muốn đi ăn kem với tớ không?" Rikuo đưa ra lời mời như không có việc gì: "Tớ biết có một cửa hàng khá ngon."

"Được chứ."

Khuôn mặt của thiếu nữ dưới ánh mặt trời chiều hôm càng thêm thanh lệ, khiến Rikuo nhớ tới ảnh ngược của bông hoa dưới mặt nước, mỹ lệ như thế, hư ảo như thế.

Nhưng cậu vẫn vươn tay với cô.

"Đi thôi. Mana."

***

Chú thích:

1. Kubinashi: Là yêu quái không có cổ, phần đầu bay lơ lửng trên không, diện mạo là một thanh niên tuấn tú có mái tóc màu vàng, bên dưới là màu đen, rất mềm lòng với phái nữ. Thời kỳ Edo, cậu ấy có danh hiệu là "Huyền sát sư Kubinashi của Thường Châu". Sau lại trở thành yêu quái thứ tư uống rượu cùng Rikuo.

2. Về "Hương đạo": Hương đạo là nghệ thuật thưởng thức hương Trầm (bunkô hay monkô, tức "văn hương 聞香"), nói nôm na là "ngửi" mùi hương Trầm – một nghệ thuật độc đáo chỉ thấy ở Nhật Bản chứ không có ở các nước khác. Mặc dù đến thế kỷ 15 hương đạo mới được định hình, nhưng trên thực tế, thú tao nhã này đã bắt nguồn từ khi Phật giáo du nhập từ Trung Quốc và Triều Tiên vào Nhật khoảng thế kỷ 6.

3. Về Fuenokoji và Toudaiji: Xuất phát từ anime [Mononoke], ba người đàn ông muốn kết hôn với tiểu thư Ruri, người thừa kế duy nhất của trường phái hương Fuenokouji, (), tới lâu đài của cô để tham gia cuộc hương nhưng nhận ra người cầu hôn thứ tư đã mất tích và Dược Phu thế chỗ anh ta. Trong cuộc thi, tiểu thư Ruri bị sát hại. Khi Dược Phu hỏi vì sao ba người cầu hôn lại tiếp tục cuộc đấu, dù cho tiểu thư Ruri đã mất, những người cầu hôn tiết lộ rằng cuộc thi không thực sự nằm trong hương trường mà là về Toudaiji, một miếng gỗ với lời đồn hoàn thành ý nguyện của chủ sở hữu nó.

Chi tiết "Gây dựng lại Fuenokoji, cung phụng Toudaji" là giả thiết thứ hai tác giả đưa ra, không phải giả thiết trong nguyên tác.