Lịch ra chương: thứ 3, thứ 5, thứ 7 hằng tuần nhaaaaw.
_________________________________
Đang hóng trò hay thì cô bước vào lớp. Cô Ngọc - giáo viên bộ môn Toán chuẩn bị kiểm tra miệng thì Trang đứng lên vừa nấc vừa nói, “C..cô ơi, co..con bị mất điện thoại rồi.”
“Chị mất thì đi hỏi đứa ở lại lớp cuối cùng đấy chứ hỏi tôi làm gì?” Cô Ngọc nhíu mày trả lời.
“Bạn..Diệp Chi tiết trước ở lại lớp đấy ạ. Co..con kiểm tra cặp..bạn ấy được không ạ?” Trang lau nước mắt hỏi.
Gì cơ? Mất điện thoại thì liên quan gì đến tôi. Tôi có làm gì cô ấy đâu? Hồi năm cấp 2 bắt nạt tôi chưa đủ à?
“Này?” Dương đứng bật dậy phản bác. “Mày bớt đi được không? Chi làm gì mày à sao hết lần này đến lần khác mày đều nhắm vào Chi thế?”
Cô Ngọc ngồi xuống nói, “Thôi, Dương ngồi xuống đi. Còn Trang, việc này không có bằng chứng thì đừng trách oan. Giờ của tôi không dành để giải quyết vụ này nhé. Lục cặp bạn kiểm tra cũng không đúng đâu. Có gì kêu cô chủ nhiệm giải quyết. Bây giờ học được chưa?”
Cô nhắc Trang ra ngoài lau mặt rồi vô học tiếp. Còn tôi thì phải ngồi thấp thỏm vì ánh mắt như muốn đâm thủng từ các bạn nữ.
****
Đánh trống ra về, tôi soạn cặp thật nhanh định bụng chạy vù về thẳng nhà luôn vì cảm nhận được chuyện gì đó không ổn. Nhưng đám của Trang đã nhanh hơn một bước.
Tôi thấy cô ấy và một số bạn nữ khác đứng ngay hẻm cụt mà ngày đầu tiên đi học tôi đã vào. Tôi “quay xe” ngay nhưng xui rủi thế nào mà tụi đó đã bắt gặp tôi. Thôi được, tôi biết mình sẽ chẳng thể thoát được đâu. Tôi quay đâu lại đi tới trước mặt đối diện với sự thật.
“Mày muốn quá khứ lặp lại à? Cái lớp này ai chẳng biết Hưng là của tao mà mày cứ bám vào thế?” Trang lớn giọng.
Đứng trước mặt tôi là Phan Mộc Trang, nỗi ám ảnh thời cấp 2 của tôi. Tôi thật sự không biết cấp 2 mình đã gây ra tội tình gì, nhưng luôn là nạn nhân của bạo lực học đường. Tôi không muốn nhớ, và cũng không đáng để mình nhớ lại hình ảnh kinh khủng đó. Cứ tưởng lên cấp 3 sẽ tươi đẹp hơn, nhưng ông trời đúng thật là trêu ngươi. Trang học cùng lớp với mình. Tôi biết chuyện này không sớm thì muộn cũng đến, nhưng chẳng thể ngờ nó lại ập tới nhanh hơn tôi nghĩ.
“Tra..Trang là bạn gái cậu ấy sao..?” Tôi nhớ là Hưng nói có người yêu rồi, không nghĩ là Mộc Trang, nếu sớm biết tôi đã chẳng thèm dính dáng đến bọn họ.
“Không, nhưng cứ cho là vậy đi? Hỏi làm gì, trả lời câu hỏi của tao. Sao mày cứ dính lấy Hưng thế? Mày trả thù à? Hưng tán tỉnh mấy đứa con gái khác thì tao thấy bình thường, nhưng chẳng hiểu sao lại chọn mày nữa.”
“Tôi..xin lỗi.” Tôi chẳng biết mình xin lỗi vì cái gì. Nhưng năm cấp 2 tôi quen việc xin lỗi Trang, vì làm vậy hình như cô ta sẽ bớt giận hơn.
“Xin lỗi làm gì? Lâu lâu trở lại nghề cũ, tao xử mày xong rồi xin lỗi chẳng muộn.”
Tiếng cô ấy vang lên đỉnh đầu. Sau đó... chẳng còn sau đó nữa.
****
Hôm đó tôi trở về nhà với bộ dạng lem nhem và vết bầm ngay cổ. Tôi cố trốn mẹ, chạy lên phòng tắm rửa rồi gieo mình xuống giường. Mạnh mẽ đây sao Diệp Chi? Nhìn mày kìa, thật thảm hại.
Mệt quá.
Qua ánh sáng yếu ớt, tôi thấy cổ tay mình vẫn hằn vết đỏ au. Tôi tự hỏi mình cứ sống như thế này sao? Tại sao nhỉ? Hay chỉ khi mình chết đi mới có thể làm lại cuộc đời mới nhỉ? Sống cũng là một mục tiêu khó khăn sao?
Nhưng suy nghĩ bủa vây khiến tôi chẳng tài nào ngủ được. Bị mất phương hướng khiến tôi cũng chẳng biết sở thích và ước mơ của mình là gì. Tôi nhắm nghiền đôi mắt đã ướt đẫm lúc nào không hay. Đừng nghĩ nữa Diệp Chi, cứ sống đi là tốt rồi. Nhé Tiêu!
****
Hôm sau, tôi thoáng bất ngờ vì không thấy Mộc Trang đến lớp, điều sốc hơn là Hưng cũng chẳng đến lớp. Trùng hợp thật đấy..2 người tôi muốn tránh mặt nhất đều nghỉ.
Ra chơi hôm đó, mọi người túm tụm bên bàn của Bảo - loa phát thanh của lớp. Tôi nghe ngóng loáng thoáng là Hưng với Trang đi chung gì đó, cũng chắc ngạc nhiên lắm vì hình như họ là người yêu nhau thì phải.
Gần cuối giờ ra chơi mọi người cũng tản bớt thì Thùy Dương hớt hải chạy vào lớp. “Này! Tiêu biết gì khôngggg!”
Dương ngồi xuống bàn vừa thở gấp vừa nói một hơi dài, “Nãy..nãy tao lên phòng giảm thị lấy đồ thì thấy cái Trang thút thít bước vào, tiếp đó thì Thế Hưng đi theo sau. Tao nán lại hóng thì thấy hai người họ lấy giấy vào lớp xong Hưng còn lườm nó một cái rõ sắc rồi mới chịu rời đi...”
Thùy Dương chưa nói hết câu thì “Tào tháo” đến thật. Hưng ném cặp xuống bàn, gục đầu xuống ngủ trông có vẻ rất khó chịu. Tôi muốn hỏi cậu ấy đỡ sốt chưa nhưng vẫn chẳng thể mở lời nên đành thôi.
Tiết đó tôi cứ thấy cậu ấy gục xuống bàn chẳng thèm ngó lên nghe thầy giảng lấy một câu.
Những tiết sau đó cũng chẳng khá hơn, cậu ấy chẳng thèm ngước lên lấy một cái.
Thật ra ngoài Hưng thì tôi thấy Mộc Trang cũng bất thường. Khóc xong thì cũng trầm ngâm chẳng mở miệng, bình thường Trang cũng vốn là người hoạt bát. Không khí lớp cũng từ đó mà im ắng hẳn. Vì vụ việc chấn động hồi sáng, chốc chốc lại có người quay xuống nhìn họ rất ám muội.
Ra về, chỉ còn lác đác vài người tôi mới lấy hết dũng cảm quay xuống. Tôi chạm nhẹ vào vai cậu ấy. Lần đầu thì chẳng có phản ứng gì cả, mấy lần sau cũng thế... Hết cách, tôi thì thào thật nhỏ.
“Hưng ơi... Hưng..”
“Chuyện?” Cậu ấy gắt giọng nói lớn.
“Tới..ra về rồi!” Nhìn Hưng trong đáng sợ thật ấy.
Thế Hưng ngước lên khuôn mặt dịu lại hẳn, “Người vừa nảy nói là Chi à?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu cái rụp.
“Làm Chi sợ rồi à?” Giọng nói lúc nảy và bây giờ của Hưng thật sự quá khác nhau khiến tôi có hơi hoảng.