Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 7: Cố lên Diệp Chi




Sáng hôm đi chơi, tôi dậy khá sớm. Có thể nói là chẳng ngủ được, có lẽ vì đây là lần đi chơi với lớp nên tôi khá hồi hộp.

Tôi ăn xong bữa sáng mình yêu thích, mandu hấp. Vừa hay lúc đó mẹ tôi đi xuống. Ngay từ khoảng khắc bà ấy cười, tôi đã sững sờ hồi lâu. Lâu rồi tôi chưa thấy nụ cười đó trên mặt mẹ, hình như là từ hồi lớp 5 khoảng khắc ba tôi bỏ đi, nụ cười đó cũng dần biến mất.

“Con phải đi rồi sao? Tiền này, có gì lên đó mua chút ít đồ kỉ niệm.” Nói rồi mẹ dúi một ít tờ polime vào tay tôi.

Tôi cứ ngẫn ngơ nghĩ tới nụ cười của bà, sự quan tâm ấy làm tôi không kìm được mà xúc động. Chắc có lẽ, chính tôi cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi...

****

Bước vào trường không một bóng người. Cũng phải, tôi đến sớm hơn tận 1 tiếng mà. Tôi chạy lên tầng thượng bị bỏ hoang. Thực ra chỗ này chỉ có tôi và Dương biết, cậu ấy nói vì nguy hiểm nên không ai được lên đây cả, nhưng dạo trước Dương tình cờ nghe được thầy cô nói với nhau nên biết được mật khẩu.

Biết thì biết vậy, tôi cũng chưa từng lên đây bao giờ.

[Mật khẩu đúng.]

Tôi từ từ mở cánh cửa nhỏ hẹp này ra. Vừa đóng cửa lại thì tôi đã được chào mừng bằng một đợt gió lạnh. Phù...lạnh cóng.

Chợt nhớ đến mấy bộ phim 8 giờ mà tôi hay xem, tôi chạy đến lan can hét thật to. Cũng may phía trước là bãi đất hoang nên có vẻ sẽ không ảnh hưởng đến ai. Tôi như được giải phóng mớ tiêu cực và muộn phiền trong mấy ngày qua, làm động tác chữ V chỉ về phía trước rồi nói lớn lần nữa:“Chiến thắng! Cố lên Diệp Chi!!”

“Ừ... cố lên Tiêu.” Một giọng nam ho khan như đang cố nhịn cười.

“...”

Tôi hốt hoảng quay người lại. Nguyễn Trịnh Thế Hưng? Từ từ... não tôi đang cố tiêu hóa và xuất hiện chồng chất câu hỏi. Tại sao cậu ấy lại biết chỗ này? Tại sao cậu ấy lại biết tôi tên Tiêu? Và..có phải cậu ấy thấy hành động ngốc nghếch của tôi hồi nảy rồi phải không?

Hưng bước đến, cuối xuống mắt đối mắt với tôi, cười: “Không cần hoảng. Chi muốn hỏi sao tao biết chỗ này, sao biết mày tên Tiêu đúng không?”

Và giờ tôi có thêm 1 câu hỏi nữa, cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi à?

“Hình như tớ nhớ...cậu nói không đi mà?”

“Ừ, nhưng biết có Chi nên tao đổi ý rồi.” Hưng cười.

Lời nói này...rất mang tính khiêu khích. Tôi giấu mặt vào cặp định bỏ đi.



“Này, hành động lúc nảy của Tiêu...rất đáng yêu.”

Tôi lại càng lúng túng hơn, bỏ chạy xuống cứ như thể gặp ma vậy.

****

Sau một chặng dài xe tôi dừng ngay một đồi thông nhỏ tại Thái Nguyên. Bước xuống xe, chúng tôi không khỏi trầm trồ và cảm thán:

- Trường mình giàu thật đấy thuê cả đồi thông luôn.

- Còn phải nói, tao thấy bên đấy có có cái hometown nữa kìa.

- Nhưng hình như đây không phải đồi thông nối tiếng trên mạng.

- Ừ đồi thông trên mạng là địa điểm du lịch, đâu có thuê được.

Minh Phúc lên tiếng: “Được rồi, các bạn nghe theo sự hướng dẫn của cô rồi vào phòng nghỉ đi nhé! Khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ tập hợp tại đây.”

“Rõ~” Cả lũ đồng thanh đáp.

Thật ra nói là đi cắm trại, nhưng vì sự an toàn của học sinh nên thầy cô quyết định chỉ dựng lều và đốt lửa trại đêm khuya. Còn nghỉ ngơi vẫn là ở homestay. Vì vậy chúng tôi được sự điều động của cô dẫn đến một căn homestay rất to. Tất nhiên là phái nữ chúng tôi sẽ ở riêng rồi.

Tôi bấm điện thoại giết thời gian để chờ cho lần lượt từng người vào vệ sinh cá nhân sau trận bóc thăm quyết liệt. Kết quả thì tôi xếp thứ 14/16 đứa, còn Thùy Dương xếp thứ 3/16. Phải đợi khá lâu.

Dương vừa sấy tóc xong đã chạy đến chỗ tôi thì thầm, “Này mày có thấy thằng Phúc dạo này có gì lạ không?”

“Tao không.”

“Hình như lớp trưởng lớp mình thích tao hay sao ấy, không phải ảo tưởng gì nhưng nhìn cách nó đối xử với tao cực kì MỜ ÁM.”

Tôi ngẫn người, coi bộ cô gái trước mắt đây đã nhận ra rồi thì phải. Tội nghiệp Đào Minh Phúc, lần đầu thích người ta mà đã bị phát hiện nhanh như thế rồi.

“Vậy sao? Vậy mày tính làm gì?” Tôi hỏi.

“Không biết nữa, nhưng tao cảm thấy ngoài học giỏi, ưa nhìn, thư sinh, cao ráo ra thì chẳng có điểm gì nổi bật.”

Nhiêu đó chưa đủ sao? Thủ khoa khối A đấy, được tuyển thẳng khỏi thi tuyển sinh với con điểm cao ngất ngưỡng. Cao hơn tôi tận một cái đầu, thư sinh và cực kì goodboy. Vậy vẫn chưa đủ sao?



“Nhưng được cái cậu ta chỉ bài rất dễ hiểu, hay..tao làm Hưng thứ 2 nhỉ?” Dương chớp đôi mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

“Mày muốn gieo hi vọng rồi dập tắt?” Tôi nói đùa.

“Không tao chỉ hỏi bài rồi nói chuyện bình thường thôi. Tao không có hứng thú yêu đương, mày biết mà. Mấy thằng đàn ông trên đời này lột sạch quần áo con người ta ra rồi cũng chán mà bỏ đi thôi, ngoại trừ ba tao! Tụi đấy chỉ thích mấy cô gái xinh, body đỉnh chứ nếu mày xấu thì chúng thèm để mắt tới chắc. Nhìn lại xem? Chúng nó có gì? Mặc dù Phúc khác nhưng... tao cũng không thích!” Dương ngồi giảng dạy cho tôi về đám đàn ông ngoài xã hội.

“Nói chung là dù tao không thích Phúc nhưng tao vẫn muốn nó thích tao!”

“Thế chịu. Mày với Hưng là 49 gặp 500 à.” Tôi chán nản trả lời.

“Cứ cho là vậy đi, nhưng mày nhất định không được nói chuyện này với ai nhá.”

“Được.”

****

Khoảng 2 giờ, chúng tôi được tập hợp để chuẩn bị cho buổi đốt lửa trại này. Phái nữ thì khỏi nói cũng biết, sẽ phụ trách việc bếp núc đồ ăn. Còn đám con trai... thật ra lúc đầu chẳng có việc gì phù hợp cho họ cả, nhưng có lẽ thầy hiệu trưởng thấy để “nhà trai” ngồi đấy trong khi “nhà gái” đi làm việc thì thật chướng mắt đi.

Nên thầy đã nghĩ ra một ý định hết sức lạ đời.

Đống củi để đốt lửa đã được mang đến chất thành đống, và biết gì không, các thầy cô đã đem từng miếng củi rãi khắp rừng thông kế bên theo lời thầy hiệu trưởng. Để làm gì á? Để bọn con trai đi nhặt đấy!

Nhóm nam lại bắt đầu nhốn nháo:

- Làm vậy chi trời?

- Thật luôn á hả?

- Giỡn mặt hã?

- Bồ...bồ yá?

- Thật zô nghĩa.

- Hong có giỡn nha.