Cùng lúc đó, Thế Hưng vò mái tóc ẩm của mình đi đến:
- Chứ sao nữa, chẵng nhẽ để tụi mày ngồi đó trong khi mấy bạn nữ phải đi nấu ăn? Mỡ đấy mà húp.
Minh Phúc chen ngang:
- Đúng đấy, cũng nên vận động tay chân một chút. Làm mấy việc này thật ra cũng chẳng nặng nhọc gì.
“Được rồi, đứa nào không muốn làm thì đi vào bếp với mấy bạn nữ nhá. Xem coi việc nào nhẹ nhàng hơn.” Hưng đáp.
Thế là với “áp lực dư luận” đám con trai đành cam chịu đi nhặt củi. Lúc đầu thì nhìn rất chán ghét hời hợt, cứ như bị ép không bằng. Vậy mà tôi vừa vào tầm 5 phút ra đã thấy đám đấy chạy nhảy khắp nơi. Thật không hiểu nổi là có đang đi lấy củi không nữa.
Tối hôm đó lớp tôi có tận 2 lần đốt lửa trại. Lần đầu là để cùng nhau ăn uống, nhảy múa ca hát xung quanh đóm lửa bập bùng. Còn lần hai sẽ được tổ chức vào lúc 11 giờ đêm, để trò chuyện cùng nhau và có thể sẽ kể chuyện ma nữa!
Sau đợt lửa trại lần 1, cả đám chúng tôi ai cũng mồ hôi rũ rượi, có thể nói đã dùng cả nhiệt huyết trong ngày để cùng nhau nô đùa. Tôi vui lắm, cuối cùng cũng đã có một kỉ niệm mà chắc có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Được gặp họ chính là may mắn, tôi chắc chắn là vậy. Thời cấp 3 này, những kỉ niệm này sẽ luôn khắc sâu vào kí ức của tôi, nơi tôi thật sự có bạn, có người quan tâm mình.
****
Khoảng 9 giờ tối, tôi rời phòng đi đến giữa đồi thông để ngắm sao, chắc là vậy... Không khí rất tuyệt, se se lạnh cứ lâu lâu lại có những đợt gió đến rùng mình. Ở thành phố tôi không thường ngắm sao hay trăng gì lắm, hoặc là tôi không muốn hoặc là trên đấy tôi không tìm thấy ngôi sao của bản thân.
“Chàoo..” Tiếng bước chân lại gần rất quen thuộc, không ai khác tôi có thể khẳng định là cậu ta.
Tôi không đáp. Hưng ngồi xuống kế tôi cũng chẳng nói gì.
Sự trầm mặc đến khó chịu, tôi chủ động hỏi, “Cậu làm gì thế?”
“Vậy Chi làm gì thế?”
“Tớ..ngắm sao.” Tôi đáp.
Hưng cười quay sang nhìn tôi, “ Ừ tao cũng đang ngắm sao của mình đây.”
Tôi hiểu ý cậu ấy liền dời tầm mắt đi nơi khác.
Trời rất tối, đến độ chẳng thấy gì. Nhưng ánh trăng thì lại sáng, nhưng ánh sáng le lói ấy chỉ chiếu vào Hưng, đến mặt trăng cũng biết thiên vị. Khuôn mặt cậu ấy được khắc họa rất rõ từ ánh sáng yếu ớt. Tôi đột nhiên chăm chú nhìn Hưng.
“Chúng ta... có phải đã từng gặp nhau không?” Tôi hỏi.
Hưng thoáng chốc sững người, nhưng rồi lại cười rất tươi như thể không một cảm xúc nào khác có thể chen vào cậu ấy.
“Thật sao... tao không nhớ nữa.”
“Ừm nhìn cậu quen quá.”
“Quen sao?”
“Trông rất giống một người.”
“Vậy à.”
“Ừm.”
Tôi dừng một chút rồi nhìn lên bầu trời, hỏi vu vơ, “Cậu đã từng đến Bảo Lộc chưa?”
Hưng thu ánh mắt hốt hoảng nhìn tôi, “Có chuyện gì sao?”
Tôi vội xua tay giải thích:
- À, chỉ là cậu có mái tóc vàng rất giống một người, tớ không nhớ rõ, chắc có lẽ là mơ. Coi như chưa nói gì nhé!
Trời bắt đầu trở lạnh, cảm giác như mặt tôi sắp đỏ lên vì lạnh rồi. Tôi đứng bật dậy.
“Được rồi, “ngôi sao” phải đi đây, cậu thấy lạnh thì vào trong đi nhé, không cảm lạnh đấy..”
“Được.”
Tôi trở về phòng nhưng vẫn không ngăn được sự tò mò len lõi trong tâm trí mình. Rõ ràng là rất quen mà, tại sao lại không nhớ được gì cơ chứ?
Thật ra, tôi không biết mình có mất trí nhớ gì hay không, hoặc đại loại là vậy. Nhưng bằng một cách nào đó mà tất cả kí ức tôi đều nhớ khá rõ ràng từ lớp 1 đến bây giờ, duy chỉ có năm lớp 4 là mất hết toàn bộ. Tất cả những gì tôi nhớ được về nó đều là con số 0.
Tôi sợ rằng năm đó đã xảy ra biến cố rất lớn khiến bản thân mình không muốn nhớ lại, vì mỗi khi ép buộc mình nghĩ về nó đầu tôi lại đau như búa bổ. Hiện giờ cũng vậy, tôi đã cố gắng rất nhiều lần từ khi nhận thức được mình chẳng có kỉ niệm gì của năm lớp 4 cả.
Cuối cùng thì đều là thất bại.
Tôi chìm trong suy nghĩ miên man, rồi ngủ lúc nào không hay. Tôi mơ.
Tôi thấy mình đang đứng trước một cánh đồng hoa bỉ ngạn xanh, tôi thấy một dáng người tầm tuổi đang giơ tay ra như muốn giúp mình đứng dậy, tôi thấy mái tóc vàng kim đó, tôi thấy nốt ruồi lệ trên con mắt bên phải. Giấc mơ rất chập chờn không rõ ràng, cũng chẳng biết vì sao trong mơ mình lại khóc, khóc rất lớn. Tôi nghe thấy tiếng ai gọi... rồi choàng mình tỉnh dậy như cơn ác mộng, tôi cảm nhận được mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt mình. Người ta bảo không ai có thể nhớ cơn mơ của mình. Nhưng tôi lại nhớ rất rõ, rất chân thực. Đến nỗi tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Liệu đó có phải là một lời nhắn không? Tôi không biết và cũng không muốn biết.
“Diệp Chi, 11 giờ rồi, đi ra đốt lửa trại nè. Mày có sao không? Có cần tao gọi thầy đến không?” Tiếng của Thùy Dương đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ kì lạ đó.
_____________________
Ý là..
.
.
.
.
Nhạc hay waaaa, lâu rùi không nghe. Hehee