Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 9: Ước mơ của Chi




Đợt đốt lửa trại lần hai, không khí rất yên tĩnh. Chúng tôi mỗi người mặc một cái áo bông dày, cuộn mình như quả trứng ngồi thành vòng tròn cùng nhau tâm sự. Khoảng thời gian này có lẽ mọi người vẫn chưa thể hiểu hết về nhau, vậy nên nếu muốn đồng hành cùng nhau đi đến những ước mơ, hoài bão xa hơn, ngay lúc này chúng tôi cũng nên chia sẻ nhiều thứ. Lớp tôi hôm nay hàn huyên đủ chuyện, ấy và mà những "đứa trẻ hiếu động" vẫn chưa lúc nào là buồn ngủ.

"Có vẻ mọi người cũng đã thấm mệt cả, vừa hay tao cũng có ý này. Chúng ta tại sao không thử nói cho mọi người ở đây về ước mơ của bản thân? Biết đâu sau này lại là động lực để mọi người phấn đấu, bởi lời đã nói ra thì nhất định sẽ hoàn thành được nhé!"

"Nghiêm túc đấy nhé, cấm ai được phán xét đâu!" Thùy Dương đứng dậy, phủi phủi bộ quần áo dính bụi trên nền đất, mỉm cười đề xuất ý kiến để khuấy động mọi người.

"Được"

"Được đấy, chơi đi."

"Ok, đứa nào mà dám cười là không xong đâu."

"Vậy thì bắt đầu từ Phúc nhé..."

Mọi người lần lượt chia sẻ những ước mơ và trường đại học mình mong muốn trong tương lai. Lớp trưởng muốn học HUST và trở thành bác sĩ. Thùy Dương cũng muốn được vào HUST nhưng chọn ngành tiếng anh thương mại, cũng là điểm mạnh của cô. Gia Huy muốn đi du học, đến những nơi xa hơn và khám phá nhiều hơn.

Rất rất nhiều bạn có hoài bão rất lớn. Những ước mơ mà tưởng chừng như chẳng thực hiện nổi cũng hóa thành giản đơn trong đôi mắt đầy hi vọng và quyết tâm của họ. Thì ra ai cũng có ước mơ, có hoài bão. Vậy... tại sao tôi lại không có nhỉ?

"Này, đến lượt Chi đấy!" Hưng khẽ huých vai, thì thầm vào tai tôi.

Tỉnh giấc khỏi dòng suy nghĩ không tên cũng là lúc tôi nhận ra bản thân chẳng có một mong muốn nào cả. Bởi lẽ tôi không biết tương lai sau này sẽ ra sao, sống tốt hay lại vật vờ như cái xác không hồn. Tôi không muốn trở thành mẹ, chẳng muốn noi theo ba. Vì vậy mà giờ đây tôi rất mơ hồ, không biết nên lấy ai làm mục tiêu để phấn đấu.

Tôi đã từng nói rằng, ước nguyện duy nhất của tôi là được sống, và phải sống thật tốt. Chỉ vậy thôi cũng đã đủ lắm rồi.

"Ta... tao không có ước mơ, nên cũng chẳng biết chọn trường nào. Xin lỗi nhé!"

Thực ra mẹ bảo tôi phải vào Đại học Ngoại Giao để ra trường có thể làm kế toán hay giảng viên gì đấy. Nhưng tôi không thích ngành nghề đó, vậy nên dù ngoài mặt vẫn đồng tình nhưng trong tâm vẫn nhất quyết kháng cự.

Buổi trò chuyện náo nhiệt ban nãy cũng vì tôi mà bị phá vỡ. Mọi người đều im lặng và nhìn nhau ám muội khiến tôi cũng cảm thấy bối rối, khó xử.

Phải đợi đến khi Thùy Dương - cô bạn thân quyền lực của tôi đứng dậy làm náo nhiệt bầu không khí bằng giọng điệu đôi chút trêu đùa: "Xin lỗi làm gì chứ? Còn tận 1 năm nữa mà, không chọn được trường thì tao nuôi mày. Nhỉ?"

"Đến ai rồi? Thế Hưng, tới lượt mày đấy." Dương nhìn qua cậu bạn ngồi kế bên tôi, chỉ tay vào vui vẻ nói.

Thế Hưng có vẻ như đã chờ khoảng khắc này lâu lắm rồi. Cậu ta ung dung ngồi dậy, suy nghĩ vài giây sau đó vẫn đưa ra câu trả lời:

"Ừm để xem, chắc là IT. Còn trường đại học..." Hưng chuyển dời tầm mắt sang phía tôi, "Có người chưa chọn được."

Gia Huy vừa nhìn thấy ánh mắt "ngọt ngào" của cậu bạn thân đã vội nhanh nhảu nhảy vào, "Ai đấy, mày nói xem, có phải là Trang không? Hay bà mày chưa biết nên cho học trường nào. Đừng lo người anh em, đi du học với tao cho đỡ cô đơn này!"

"Phiền."

Tôi biết Thế Hưng ám chỉ đến ai. Chắc có lẽ là tôi. Ừm, tôi quá quen với mấy kiểu tán tỉnh như vậy vì từ năm cấp hai bọn con trai đã bắt đầu để mắt đến đứa nhát gan như tôi rồi. Bọn chúng hay trêu tôi bằng những trò đùa nhạy cảm và nếu tôi không đồng tình thì thể nào tụi nó vẫn đem tôi ra để lăng mạ cho một trận. Vậy nên dần dà tôi hình thành cho mình tính cách nhu nhược lúc nào không hay. Dù vẫn đang cố bỏ nhưng có lẽ là chưa được.

Và cũng thật là trẻ con, tôi từng đọc khá nhiều cuốn tiểu thuyết, cảm thấy việc cố gắng học chung đại học với người mình thích chẳng có kết cục gì. Thay vào đó, sao ta không tìm ngôi trường mình mơ ước cơ chứ? Lỡ đến một ngày, cả hai không còn thích nhau nữa, chẳng phải rất nuối tiếc sao. Chẳng phải... rất khó xử sao?

Đó là những gì tôi suy nghĩ hiện tại, còn tương lai... chưa biết trước được.

****

Tối hôm đó không chỉ học sinh mà thầy cô cũng đến góp vui, có những câu chuyện được bày tỏ cũng làm tôi đôi phần ngạc nhiên về họ. Những tính cách khác của giáo viên cũng dần được bộc lộ. Người thầy khó tính nhất lớp tôi thì ra lại sống rất tình cảm và nội tâm. Cô Toán ngoài mặt vui vẻ tươi cười, nhưng chẳng ai ngờ cô ấy lại có nhiều muộn phiền như vậy.

Tâm sự cho đến khi giáo viên không còn thức nổi nữa, ai cũng đều trở về phòng ngủ hết cả. Đó cũng là lúc đám học sinh chúng tôi lộng hành. Cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là lớp tôi đã lên kế hoạch mua nước ngọt có cồn từ trước nhằm phục vụ cho hình phạt của trò chơi sắp tới đây. Thật hay Thách - trò điển hình của mọi lứa tuổi.

Tiếp đó chúng tôi sẽ bốc thăm xem ai hỏi, và ai trả lời. Ai không trả lời được sẽ phạt 1 cốc.

Màn đầu tiên, Mộc Trang và Thế Hưng.

"Thật hay thách." Trang hỏi.

"Thật."

"Mày... mối tình đầu của mày vào năm mấy tuổi?"

Cả lớp bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện này. Hotboy của trường biết yêu vào năm mấy tuổi? Có vẻ đây là một tin tức sốt dẻo.

"Năm... lớp 4." Hưng có chút ngập ngừng, nhưng rồi vẫn trả lời rất dõng dạc.

"Uầy uầy..." Đám con trai nhìn nhau đầy ý tứ rồi quay sang trêu chọc Hưng, "Không biết đấy nhé, anh em gì mà chuyện này cũng không chia sẻ. Mới tí tuổi đầu bày đặt thích con gái người ta. Yêu sớm!"

"Được rồi, bốc thăm tiếp đi." Thế Hưng lúc này mới lúng túng chuyển chủ đề, ánh mắt lơ đãng ngoái nhìn về phía tôi, cũng vừa lúc tôi đang nhìn cậu ấy.

Mấy màn sau không có gì nổi bật. Tôi chỉ chăm chú xem bí mật và mấy thử thách thú vị để hiểu thêm về những người bạn cùng lớp này.

Màn thứ N, Thế Hưng và Thùy Dương.

"Thách hay thật." Dương hỏi.

"Thách." Hưng vẫn là người trả lời.

"Thách mày... nắm tay một người khác giới." Thùy Dương chợt khựng lại rồi nói tiếp, "Trừ tao."

Thế Hưng đảo mắt một vòng, cứ như đang lựa chọn đối tượng chuẩn bị thực hiện thử thách khiến tôi có cảm giác bất an đến lạ. Tôi cúi mặt xuống nền đất, lơ đi ảnh nhìn sâu thẳm của Hưng dành cho mình.

Thời gian cứ trôi qua mà chẳng có câu trả lời.

"Nhanh lên đi, không được thì chịu phạt." Dương thúc dục.

"Ồ~" Lại một lần nữa tôi nghe tiếng kéo dài chứa đầy sự bất ngờ của cả lớp.

Khi ngẩng lên đã thấy ly nước có cồn trong tay cậu ấy trống không.

Phù...

Màn kế tiếp, Diệp Chi và Thùy Dương.

Tôi biết kiểu gì cũng sẽ tới lượt mình, chỉ không ngờ là nhanh như vậy.

"Thách hay thật." Vẫn là Dương hỏi.

"Thách." Tôi sợ thật lắm, dù có thể nói dối nhưng từ khi bắt đầu trò này tôi thấy ai cũng đều rất nghiêm túc.

"Như cũ, thách Chi nắm tay người khác giới, vì là bạn tao nên nếu mày không làm được cứ để tao uống dùm cho." Dương vẫn dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Trừ Minh Phúc ra đấy."

Tôi định vươn tay lấy cốc bia thì đã có người cướp trước. Nguyễn Trịnh Thế Hưng, cậu ấy đang uống ly nước có cồn của tôi. Tôi thoáng sững người, nhìn Hưng rồi nhìn xuống yết hầu đang chuyển động liên tục vì uống quá nhanh của cậu ấy.

"Coi chừng.."

"Khát nước quá, thôi giải tán đi. Tao đi ngủ đây." Hưng nói xong thì đứng dậy đi về phòng của mình, kéo theo đó là mấy đứa con trai trong lớp cùng đi chung.

Thùy Dương lúc này tâm tình vui vẻ đến lạ, đứng dậy nháy mắt với tôi, "Nhiệm vụ hoàn thành, tao đi trước nhé!"

Nhiệm vụ... gì chứ? Tại sao mọi người đều nhìn tôi đầy ám muội thế này. Rõ ràng... rõ ràng tôi còn không biết trước chuyện này cơ mà! Tôi mang theo một bụng khó hiểu trở về phòng, trằn trọc cả đêm mà chẳng ngủ được.

Rốt cuộc thì nhiệm vụ mà Dương nói là gì?

__________________________________