Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 2: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục kiếp(1)




"Mười chín*? Cô ấy là người con thứ mười chín trong gia đình sao?!"

"Không. Cô ấy là con một."

"Vậy tại sao..."

"Mẹ cô ấy, Emi, nói rằng khi bắt đầu mang cô, bà thường xuyên mơ một giấc mơ. Trong mơ, có một người, không rõ là nam hay nữ, đặt tay lên bụng bà và miệng cứ lặp đi lặp lại "Undeviginti", như thể đang gọi đứa trẻ trong bụng bà vậy."

"Trong kiếp đầu tiên, cô là con gái của một thường dân sinh sống tại nước Sarilmatta. Ngôi làng cô sống thường xuyên bị ma thú tấn công. Vậy nên, ngoại trừ việc cô khá giỏi mấy việc như ẩn nấp ra thì cũng không có gì quá đặc biệt so với những đứa trẻ thường dân khác. Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi khi cô lên sáu."

Tại thế giới này, tồn tại một thứ sức mạnh gọi là ma pháp. Mỗi đứa trẻ khi lên sáu sẽ được làm nghi thức Thức Tỉnh Ma Pháp. Khi đó, đứa trẻ sẽ biết được hệ ma pháp của mình và "cấp khởi đầu".

Ma pháp có tám hệ, bao gồm: Băng, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Lôi, Quang, Ám. Trong đó, Lôi, Quang, Ám là ba hệ mạnh và hiếm nhất.

Các cấp bậc của ma pháp được chia ra làm năm kỳ: Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, Linh Kỳ và Thiên Kỳ. Mỗi Kỳ lại có mười Giai.

"Cấp khởi đầu" là chỉ cấp bậc của ma pháp sư khi mới thức tỉnh. Những đứa trẻ bình thường khi thức tỉnh sẽ ở bậc Sơ Kỳ Nhất Giai. Những đứa trẻ có thiên phú thì sẽ ở bậc Sơ Kỳ Tứ Giai, thậm chí là Ngũ Giai.

Cấp càng cao, việc tu luyện càng khó. Trong lịch sử, chưa từng có ai đạt đến Thiên Kỳ Thập Giai. Cửu Giai thì đã có một, dù chỉ là trong truyền thuyết.

Mỗi người thường chỉ có một hệ ma pháp. Nhưng cũng có những người sở hữu hai hệ ma pháp. Đây là trường hợp cực kỳ hiếm gặp.

***

_Sarilmatta_

Hôm qua, có năm đứa trẻ sáu tuổi tại làng Oraprace đã được làm nghi thức Thức Tỉnh Ma Pháp. Một trong số đó đã khiến cả đất nước Sarilmatta này, không, là cả thế giới này rung chuyển mới đúng.

__________

Undeviginti đang ngồi trong một căn phòng sang trọng, hai tay cầm hai miếng bánh, hai má phình ra vì đống bánh trong miệng.

Hôm qua, sau khi thức tỉnh, em và mẹ mình đã ngay lập tức được mời đến cung điện. Hai người được cho ở trong một toà nhà sang trọng, sạch sẽ, được người hầu hạ, được mặc những bộ quần áo đẹp, được ngủ trên chiếc giường êm ái và trong chiếc chăn ấm áp... Nói chung là trải qua những thứ mà trước đây họ đến mơ cũng không dám.

Đãi ngộ hai người nhận được vô cùng tốt. Lý do thì cả hai đều hiểu.

Là vì em quá "khủng" đó!

Cái cấp mà nhiều ma pháp sư khổ luyện cả cuộc đời cũng không tới nổi, lại là "cấp khởi đầu" của em: Thiên Kỳ Ngũ Giai. Chưa hết, ma pháp của em là ma pháp thời gian- loại ma pháp chưa từng có trong lịch sử.

Dù chỉ mới sáu tuổi, nhưng những việc này em biết hết. Em thông minh lắm.

Chắc chắn Hoàng Đế mời gia đình mình đến vì ngưỡng mộ sức mạnh của mình!-em nghĩ.

Em thông minh thì thông minh thật. Nhưng trong em vẫn có sự ngây thơ của một đứa trẻ sáu tuổi. Cách em nhìn thế giới này thật đẹp. Với em, thứ đáng sợ duy nhất trên thế giới này là ma thú- sinh vật đã cướp đi mạng sống của cha em.

Nhưng mẹ em thì khác. Vì là thường dân nên trình độ học vấn có thể thấp, nhưng lý do Hoàng Đế mời em đến đây thì không thể không biết. Có lẽ, người đó sẽ muốn em làm thanh kiếm của mình. Hoặc người đó sẽ đẩy em ra chiến trường máu tanh... Nói chung, việc hắn bắt em giết người là không thể không xảy ra.

Bà không muốn thế. Bà chỉ muốn con gái bà bình thường như bao người khác. Bà muốn em sống một cuộc đời trong trắng.

Nhưng, bây giờ, điều đó là không thể nào.

Cô gái nhỏ dường như đã nhận ra tâm trạng của mẹ, em đưa miếng Tart Táo đang ăn dở lên truớc mặt bà.

Em muốn nói rằng "Cái này ngon lắm đó, mẹ ăn thử đi!" nhưng không thể vì miệng em đã đầy thức ăn rồi.

Nhìn đứa con ngây thơ trước mặt, Emi càng buồn hơn. Bà chỉ là một thường dân nhỏ bé, chẳng thể chống lại Hoàng Đế được. Bà hoàn toàn bất lực.

Emi cúi xuống cắn một miếng nhỏ, cố nặn ra một nụ cười cho đứa bé yên tâm. Nụ cười ấy trông chẳng thật tí nào. Nhưng một đứa trẻ sáu tuổi chẳng thể nhận ra sự gượng gạo trong đó. Em yên tâm rằng mẹ mình vẫn ổn, lại quay lại với việc đánh chén những món ngon trước mắt.

__________

Mấy ngày yên bình thường trôi rất nhanh. Mới đó mà mẹ con Emi đã ở đây được ba ngày rồi. Có điều, họ vẫn chưa gặp Hoàng Đế.

Ban đầu vốn dĩ là họ phải đi gặp người đó ngay sau khi tắm rửa sạch sẽ. Nhưng việc chấn động của Undeviginti rước thêm cho Hoàng Đế nhiều công việc quá. Cuối cùng là tới tận hôm nay họ mới được đi diện kiến người.

Hai người hiện tại đang được thư kí của Hoàng Đế đích thân dẫn tới thư phòng- phòng làm việc của Hoàng Đế.

Undeviginti đang được Emi bế. Em thích thú nhìn ngang ngó dọc khắp cung điện. Ngày đầu đến đây em gần như chẳng nhìn gì cả. Bởi đó là lần đầu tiên em đến một nơi có nhiều đá quý tới thế. Ánh nắng mặt trời rọi xuống hành lang, rọi cả vào những món đồ kia làm mọi thứ cứ lấp la lấp lánh. Dù trông rất thích nhưng vô cùng chói mắt. Thành ra, em phải nhắm mắt lại và để mẹ mình bế đi.

Sống trong cung ba ngày em cũng đã dần quen nên có thể nhìn ngắm xung quanh thoả thích. Từ hôm em và mẹ tới đây, đây là lần thứ hai hai người đi qua hành lang này. Nhưng với em, đây là lần đầu tiên bởi bây giờ em mới có thể nhìn ngắm nơi này.

Họ dừng lại trước một căn phòng. Cánh cửa của căn phòng được làm bằng gỗ nhưng nhờ vào lớp sơn, nó trông cứ bóng loáng, khác hẳn với cái cửa nhà em. Bên trên cánh cửa có rất nhiều hình thù. Em chẳng biết mấy hình ấy là gì, em chỉ biết rằng chúng khiến cánh cửa trông đẹp hơn thôi.

Nhìn thấy thứ vật liệu quen thuộc, em thích lắm. Em muốn chạm vào nó, nhưng mẹ em đứng cách xa cái cửa quá, đôi tay ngắn cũn của em cố thế nào cũng không thể chạm tới.

Cậu chàng thư kí đưa tay lên gõ gõ hai lần vào cửa, rồi nói vọng vào trong:

"Bệ hạ, thần đã dẫn người tới rồi."

"Vào đi"