Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 8: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục kiếp (7)




Sáng hôm sau, Dieter như thường ngày lại chạy lên phòng Undeviginti để rủ em tới nhà ăn.

Anh vừa đi vừa ngân nga một giai điệu. Giai điệu ấy hoà với tiếng chim hót líu lo ngoài cửa, nghe khớp đến lạ. Người không biết còn tưởng ngày nào anh cũng song ca với chúng.

Hôm nay chắc trời sẽ đẹp lắm đây. Có vẻ sẽ không mưa, và chắc nắng cũng không quá to đâu. Ya... anh không muốn chịu phạt vào một ngày như này đâu. Hôm nay anh phải chơi với Vinvin bé nhỏ ngoài vườn!

"Vinvin, tới giờ dậy rồi~" Anh mở tung cánh cửa ra, lớn tiếng gọi. Chẳng quan tâm đến việc xung quanh có ai không.

Cơ mà thật ra anh làm vậy vì biết rằng sẽ chẳng có ai ở xung quanh đâu.

Tầng này chỉ những ma pháp sư từ Linh Kỳ Nhất Giai trở nên mới được ở. Hiện tại, chỉ có ba người được sống ở đây: em, ma tháp chủ Dyrall và một vị trưởng lão.

Giờ này hai ông già kia một người đang xử lý việc của ma tháp, một người đang huấn luyện cho các ma pháp sư. Chẳng còn ai ở đây hết. Chỉ có mỗi em thôi.

"Vinvin à~?" Không thấy có tiếng trả lời, và cũng không thấy em trên giường, gọi em lần nữa. Đồng thời đảo mắt quanh phòng, cố tìm em.

Không thấy.

Anh lại tìm.

Vẫn không thấy.

Lại đảo mắt, lại tìm từng ngóc ngách.



Anh vẫn không thấy em đâu.

Kì lạ.

Lần này anh không đứng ngoài cửa nữa mà đi thẳng vào phòng em. Anh ngó xuống gầm giường, ngó vào trong tủ, nhìn qua tất cả những nơi mà em có thể trốn. Nhưng vẫn không thấy. Anh sợ hãi chạy ra ngoài. Em đâu rồi? Sao đột nhiên em lại biến mất thế này? Lẽ nào... là cha anh - Ma tháp chủ Dyrall?

Có thể lắm. Có thể lão đã không nhịn được nữa rồi. Nếu vậy em...

À không. Bình tĩnh lại nào Dieter. Chắc chắn không phải lão ta. Lão cẩn thận lắm. Giờ Undeviginti đã Cảm nhận được Mana rồi, chắc chắn Hoàng đế sẽ không để Dyrall giết em đâu.

Vậy rốt cuộc em đi đâu rồi?

***

Undeviginti đang ngồi trên xe ngựa. Em hiện tại vui lắm lắm luôn!

Tất nhiên rồi, em đang đi gặp mẹ mình mà!

Đã một năm rồi...

Undeviginti hướng ánh mắt ra bên ngoài.

Thật đẹp.

Hiện tại vẫn còn sớm, vì vậy trên mặt đường chưa có nhiều nắng. Thế nhưng trái ngược với ánh nắng còn đang lười biếng chưa chịu ló ra, người dân đã nườm nượp mang hàng ra chợ rồi. Đường phố tấp nập vô cùng. Tiếng xe ngựa, tiếng mọi người chạy, tiếng nói chuyện, cãi vã, tiếng đồ đạc rơi xuống, tiếng chim hót, tiếng xào xạc của mấy cái cây bên đường... tất cả hoà vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh không rõ ràng.

Undeviginti nhìn ra ngoài, bất giác ngân nga một bài hát. Bài hát ấy có thể nghe rõ từng lời một, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi nghĩa của nó. Bài hát đó hình như là bài hát nước ngoài. Làm sao mà Undeviginti lại biết nó vậy nhỉ?

Chính em cũng không biết nữa.

Thật đấy. Ngay khi vừa hát xong, em bỗng nhíu chặt mày, tự hỏi thứ em vừa hát là gì.

Undeviginti chưa bao giờ tự bịa ra một đoạn nhạc, chứ đừng nói tới một bài hát. Mà bài hát kia hay lắm. Lời bài hát thay đổi liên tục, gần như là không lặp lại ở những câu trước chút nào. Giai điệu của nó cũng tuyệt nữa. Tất nhiên không thể nào là em bịa ra rồi.

Hừm... Thật kỳ lạ. Rốt cuộc em nghe thấy nó ở đâu nhỉ?



Undeviginti vắt óc nghĩ mãi, chẳng để ý mình đã đến nơi và xe ngựa đã dừng, làm cho người đánh xe phải gõ cửa báo với em.

***

Nói sao nhỉ...?

Em đang đứng trước căn nhà mà mẹ đang ở, cũng là nơi mà một năm trước, em mỗi tuần đều đến một lần.

Lâu rồi mới nhìn lại, không hiểu sao em lại thấy nói giống một dạng nhà tù...

Đó là một cái tháp tròn. Nó cao... và trơn tuột. Ngoài một cái cửa vào ở đỉnh tháp và một cái cửa sổ trên tầng cao nhất thì hoàn toàn chẳng còn gì nữa.

Thật sự giống cái tháp mà mụ phù thủy dùng để nhốt Rapunzel lắm luôn.

À đâu, cái tháp của Rapunzel còn có mái, còn cái nhà này của mẹ em đâu có đâu.

Hoàng đế quả nhiên là người xấu mà! Chẳng bù cho ngài Ma tháp chủ!

Undeviginti ngây thơ đâu biết, người thực sự xấu xa chính là người mà em luôn ngưỡng mộ...

***

"Mẹ ơi!"

Cô gái nhỏ mở tung cánh cửa ra, lớn tiếng gọi mẹ mình. Em đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi!!

Người phụ nữ với mái tóc nâu đang chăm chú ngồi đan bỗng giật mình, vô tình để cho cây kim chọc vào tay.

"Á, mẹ ơi, mẹ chảy máu kìa!"

Người phụ nữ đó quay sang hướng phát ra tiếng gọi. Thấy một bé gái có mái tóc màu vàng đồng tầm mười tuổi đứng đó, bà không tin vào mắt mình.

Con gái bà... đó là con gái bà!

May quá... con bé vẫn ổn. May quá, thật may quá...

Bà vẫn nghe được rõ những lời mà bé con nói, nhưng nó chẳng thể truyền đến não bà. Bà nhìn em, cứ nhìn chằm chằm mãi thôi. Bà vẫn chưa tin được mình có thể gặp lại em...

"MẸ!!"

Undeviginti hết kiên nhẫn rồi. Hình như những gì em nói nãy giờ mẹ em chẳng nghe lọt câu nào. Hết cách, em đành hét lên.

"A... Vinvin..."

"Người đang nghĩ gì vậy ạ? Con nói nãy giờ mà người chẳng nghe." Em phồng má nói.

"Không có gì... Lâu rồi không gặp, bé con." Bà cười nhẹ, đưa tay xoa đầu em. Cái xoa đầu này lâu lắm rồi em mới cảm nhận được. Nó khác hẳn cái xoa đầu của anh Dieter.

"Vâng, lâu rồi không gặp ạ!"

Em cười tươi, tận hưởng cái xoa đầu kia.

"Mẹ ơi, một năm qua đã xảy ra rất rất nhiều chuyện luôn! Để con kể cho mẹ nghe nha!"