Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 3: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục tiếp(2)




Cậu chàng thư kí đẩy cánh cửa gỗ vào. Cửa vừa mở, hai mẹ con em liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: mùi gỗ!

Hương gỗ từ trong căn phòng tràn ra ngoài, ngày càng nhiều. Em biết lý do. Hoàng đế nổi tiếng là một người thích gỗ mà.

Bước vào trong, em hoàn toàn choáng ngợp. Căn phòng này hầu như khắp nơi đều là gỗ nhưng trông vẫn rất sang trọng. Khác hẳn nhà em. Bởi các đồ vật đều được chạm khắc vô cùng tinh tế và được phủ lên một lớp sơn "xịn".

Mình cũng muốn nhà mình như này!- Em nghĩ.

"Bệ hạ."

Cậu thư kí khom lưng, tay phải đặt lên ngực trái, kính cẩn chào hỏi vị Hoàng Đế trước mặt.

"Được rồi. Trừ đứa trẻ này ra, còn lại thì lui hết đi."

Hoàng Đế chẳng buồn liếc cậu lấy một cái, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm đứa trẻ sáu tuổi như thể

đã bị dán vào người nó vậy.

Theo lệnh của hoàng đế, cậu thư kí và Emi đi ra ngoài, để lại Undeviginti trong sự bối rối.Hoàng Đế của Sarilmatta- Adonis Sarilmatta- sở hữu đôi mắt màu vàng kim. Nghe nói hồi còn trẻ, tóc hắn cũng là màu vàng kim. Nhưng giờ nó đã bạc trắng do tuổi tác.

"Ngươi là Undeviginti?"

Hắn hỏi, đôi mắt chậm rãi nhìn em từ trên xuống, từ từ đánh giá.

Dù đã được nghe báo rằng đứa trẻ này trông khá nhỏ so với tuổi của nó, nhưng hắn vẫn bất ngờ. Bề ngoài em hệt như một đứa bé ba tuổi.

Cô bé sáu tuổi bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, đâm ra có chút sợ hãi. Đó là còn chưa nói, con mắt của hắn đáng sợ vô cùng. Nó u ám, như thể bị một lớp sương che phủ và ta chẳng thể thấy được "tính người" trong đôi mắt đó. Huống hồ, mấy ngày qua hắn chẳng được chợp mắt nên giờ

hai quầng mắt trở nên đen sì. Nhìn hắn càng thêm dữ tợn.

Nỗi sợ khiến em không mở miệng được. Em cứ đứng đó nhìn hắn, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều. Em sợ lắm. Tới mức muốn khóc luôn ấy. Nhưng không được. "Cấp khởi đầu" của em là Thiên Kỳ Ngũ Giai. Em rất mạnh. Nếu khóc thì mất mặt lắm. Nghĩ vậy, em lại cố ngăn nước mắt

trào ra.

Adonis bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn nhíu mày, lặp lại câu hỏi vừa nãy với Undeviginti.Chẳng hiểu sao, Undeviginti lại có cảm giác rằng nếu em không trả lời, em và mẹ mình sẽ bị giết. Điều đó khiến em càng thêm sợ hãi. Và cuối cùng, sự sợ hãi ấy đã cạy miệng em:

"Vâng..."

Sau câu trả lời của em là một khoảng im lặng. Adonis hình như đang suy nghĩ gì đó. Trông hắn vô cùng nghiêm túc. Rồi một lúc sau, hắn mở lời. Lại là một câu hỏi nữa:

"Ngươi... thấy các anh hùng thế nào?"

Khác với lần trước, em không hề sợ. Bởi em có hứng thú với chủ đề này.

"Họ là những người vô cùng tuyệt vời! Họ tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người và còn siêu mạnh nữa!"

Thấy vẻ mặt hào hứng của em, hắn nhẹ nhõm hẳn. Lần này thì hắn hỏi đúng cách rồi.

Cứ tiếp tục thế này. Từ từ, từ từ. Cá sắp sa lưới rồi.

"Vậy... ngươi có muốn trở thành anh hùng không?"

"Dạ? Trở thành anh hùng ấy ạ? Nhưng cháu yếu..."

Ủa? Khoan. Em là ma pháp sư đang ở bậc Thiên Kỳ Ngũ Giai mà. Yếu chỗ nào?

Tới giờ em mới nhận ra, em rất mạnh!

À đâu, không đúng không đúng. Điều này em nhận ra lâu rồi. Nhưng giờ em mới nhận ra, em có thể trở thành anh hùng!

Anh hùng... mình có thể! Mình có thể trở thành anh hùng!

"Muốn ạ! Cháu muốn trở thành anh hùng! Và cháu có thể! Vì cháu vô cùng mạnh!"

"Tốt lắm. Nhưng giờ chưa được đâu."

"Dạ?"

"Chưa được" là ý gì? Bây giờ em chưa làm anh hùng được á? Tại sao? Em rất mạnh kia mà?Thấy gương mặt khó hiểu của em, hắn giải thích:

"Ngươi biết cách sử dụng sức mạnh của mình chứ? Hay đơn giản hơn, người biết các chiêu thức của nó chứ?"

"Cái đó... cái đó... ơ?"

Đúng rồi... em chưa biết cách sử dụng ma pháp và cũng chưa biết ma pháp thời gian làm được những gì. Như vậy thì làm sao có thể nói là em mạnh đây? Chỉ có thể nói em có thiên phú thôi.

"Cháu không biết ạ... Ngài biết mấy thứ đó chứ?"

"Thật đáng tiếc... ta không dùng được ma pháp. Có điều, ta đã mời vị ma pháp sư mạnh nhất vương quốc đến đây để chỉ dạy ngươi. Tất nhiên là chỉ trong trường hợp ngươi đồng ý học ma pháp thôi. Ý ngươi thế nào?"

Còn có thể thế nào được chứ? Em đồng ý mà không mất một giây suy nghĩ.

Sau này em mới nhận ra, đó chính là quyết định sai lầm nhất kiếp đầu tiên của em.______Sau đó em được đưa đến ma tháp. "Ma pháp sư mạnh nhất vương quốc" tất nhiên là chỉ chủ

nhân ma tháp rồi! Từ hôm nay, em sẽ tới đó sống và học ma pháp ở đó.

Ước mơ làm anh hùng của em không còn là ước mơ viển vông nữa rồi. Đúng là chuyện vui. Thế nhưng, em hiện giờ chẳng có vẻ gì là vui mừng cả.

Bởi, em phải xa mẹ mà.

Ma tháp là nơi chỉ những ma pháp sư từ cấp Trung Kỳ Thập Giai trở nên mới được vào nên tất

nhiên em không thể sống cùng mẹ nữa.

Tệ hơn. mỗi tuần em chỉ được gặp mẹ mình đúng một lần. Chỉ MỘT lần!Với một đứa trẻ sáu tuổi thì như vậy thật đáng thương. Nhưng điều đó không đáng thương bằng những thứ em sắp phải trải qua...