Muốn Làm Gì Thì Làm

Chương 1




Năm nay, thời tiết lạnh tràn về sớm hơn hẳn, tuy mới chỉ là tháng 11 nhưng đã chớm đông.

Hiện tại là sáu giờ chiều, bầu trời đã tối đen, từ tòa cao ốc Bạch Mã nhìn xuống, dòng xe chạy liên miên trên đường cái như đang bốc cháy, sáng chói đến lóa mắt.

Phòng gốm Đạt Minh đèn điện sáng trưng, bây giờ đang là thời gian tan làm bình thường, nhưng với phòng gốm lại là lúc bắt đầu thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Qua lớp cửa kính sát đất, có thể thấy một số nghệ nhân đang dạy khách của họ cách sử dụng bàn xoay.

Phòng gốm đang kinh doanh khá tốt, khách hàng của họ có thể tạm chia thành ba loại: các cặp vợ chồng đã xem qua "Người tình quỷ chưa dứt", những đứa trẻ đi theo cha mẹ tới và những người lao động chán nản đang muốn tìm cách giải tỏa.

Tô Thu Tử ngồi ở sau bàn làm việc, chờ đợi ông chủ Quan Lâm phát cho cô tiền lương tháng này. Công việc chính của Tô Thu Tử không phải là một nghệ nhân gốm sứ, cô đang là sinh viên đại học năm cuối chuyên ngành Phát thanh và Truyền hình. Năm tư vừa bắt đầu, Tô Thu Tử đã chuẩn bị cho một kỳ thực tập để có thể tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp.

Cách đây không lâu, cô đến đài Phát thanh và Truyền hình Thành phố Hạ để xin thực tập, hôm nay đã nhận được tin mình vượt qua vòng phỏng vấn. Thực tập không giống như một việc làm thêm, phải làm việc năm ngày một tuần, mỗi ngày tám tiếng, cô không còn thời gian để tiếp tục công việc bán thời gian ở phòng gốm Đạt Minh, vậy nên hôm nay đến để xin từ chức.

"Em có thể đến giúp vào cuối tuần không?" Tô Thu Tử hỏi ông chủ Quan Lâm.

Ông chủ Quan Lâm là một thanh niên trẻ trông có vẻ hư hỏng, có thể nói là rất có gu. Năm nay nhiều nhất cũng chỉ hai sáu, hai bảy tuổi, mái tóc dài buộc sau đầu, trên cánh tay trái có xăm một nửa bông hoa. Các nữ gốm sư ít nhiều đều có chút si mê anh ta, dù sao anh ta cũng sở hữu vẻ ngoài khá điển trai, nghe nói điều kiện gia đình cũng rất tốt.

Nhưng đây là một con ngựa hoang, bạn gái ở khắp mọi nơi trên đồng cỏ, và anh ta sẽ không dừng lại chỉ bởi vì bất cứ ngọn cỏ nào.

Quan Lâm liếc nhìn Tô Thu Tử, hỏi: "Còn có thời gian để đến đây sao?"

Thấy ông chủ có vẻ khá thoải mái, Tô Thu Tử vội gật đầu: "Có, đơn vị thực tập của em không làm việc vào cuối tuần."

Quan Lâm khẽ hừ nhẹ một tiếng, anh ta nói: "Chúng tôi không thiếu sinh viên làm việc vào cuối tuần."

Tòa nhà Bạch Mã nằm ở vị trí trung tâm trong khu các trường đại học ở thành phố Hạ, vừa đến cuối tuần thì có thể thấy sinh viên đại học ở khắp mọi nơi.

Vừa dứt lời, Quan Lâm gần như có thể nhận ra ngay rằng ánh sáng trong đôi mắt nâu của cô gái vụt tắt, giống như bóng đèn khi dây tóc bị cắt đứt.

Cô có một đôi mắt rất đẹp làm tôn lên khí chất thanh tú. Thực tế, vẻ ngoài của Tô Thu Tử cũng khá thu hút, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, đôi môi nhỏ màu đỏ thắm. Mái tóc đen dài được buộc lại sau đầu, hai lọn tóc mai bên má làm cho làn da của cô trông càng trắng nõn, mịn màng, người trong phòng gốm đều gọi cô là Tây Thi.

Nhưng có lẽ, khi ông trời mở ra cho cô một cánh cửa thì cũng đóng lại một cánh cửa khác của cô. Gia đình của cô rất nghèo, cô phải làm việc bán thời gian ở cao ốc Bạch Mã quanh năm, cô rất thiếu tiền.

Dù sao cũng là đàn ông, nhìn thấy cô như vậy, Quan Lâm ít nhiều cảm thấy có chút thương hoa tiếc ngọc, sau đó gật đầu nói: "Được được được, thích đến thì đến đi."

Thần sắc trong đôi mắt Tô Thu Tử nhất thời được khôi phục lại, cô cảm kích nói: "Cảm ơn ông chủ."

Trước khi ra ngoài, Tô Thu Tử nói với ông chủ rằng hôm nay là sinh nhật của em gái cô, cô muốn mua cho em ấy một chiếc cốc bằng gốm ở đây, hi vọng ông chủ có thể giảm giá cho cô. Quan Lâm phất tay đồng ý, cô liền vô cùng vui vẻ rời đi.

Quan Lâm châm một điếu thuốc, đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng mảnh khảnh, duyên dáng của cô, trong lòng thầm cảm thán, cô nữ sinh này thật vất vả, nhà nghèo, lại còn có một em gái. Đến lúc ra trường, đi làm rồi, có lẻ cả gia đình đều phải phụ thuộc vào cô. Sống trong một gia đình có điều kiện như vậy, dù có kết hôn thì chắc cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Tô Thu Tử không hề biết rằng ông chủ đã suy nghĩ về cô nhiều như vậy, cô chọn một chiếc cốc sứ có hình con thỏ, thanh toán rồi liền đi đến bến tàu điện ngầm.

Nhà họ Tô nằm ở phía bắc thành phố Hạ, là một ngôi biệt thự ba tầng. Hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của em gái cùng cha khác mẹ - Tô Ái, từng hàng siêu xe sang trọng đậu bên ngoài biệt thự, bên trong biệt thự thắp đèn rực rỡ, vừa sang trọng lại vô cùng náo nhiệt.

Tránh xa đám đông ồn ào, Tô Thu Tử đi lên tầng ba của biệt thự. Phòng của cô ở gác mái phía trên tầng ba. Sau khi bước vào, cô đặt món quà xuống rồi vội vàng thay một bộ lễ phục.

Bộ lễ phục này được mẹ kế Tống Y Quân mua cho khi cô mười tám tuổi. Bình thường, cô rất ít khi mặc, nhưng từ mười tám đến bây giờ đã là hai mươi hai tuổi, cô cao lớn hơn chút, quần áo cũng không còn vừa nữa, bó sát cơ thể nên không thoải mái lắm.

Thay quần áo xong, cô lại thả tóc ra, trang điểm một chút rồi vội vàng đi xuống tầng hai.

Cửa phòng Tô Ái ở tầng hai bị đóng chặt, thỉnh thoảng có người bước vào với những bộ lễ phục khác nhau, khi cánh cửa được mở ra, giọng nói của mẹ kế Tống Y Quân từ trong phòng truyền tới.

"Bà cô nhỏ à, những bộ váy này đều là những bộ con mới mua ngày hôm qua, lúc ấy không phải con rất thích sao?"

"Tiệc sinh nhật hôm nay rất đặc biệt, con muốn mình trông thật lộng lẫy, phải đẹp hơn bình thường thật nhiều lần." Giọng nói của Tô Ái mang theo chút ngượng ngùng và ý muốn làm nũng.

Hai mẹ con lại cười rộ lên, rồi lại có người mang theo vài bộ lễ phục vào trong. Tô Thu Tử không chút do dự liền cùng người nọ đi vào.

Phòng của Tô Ái rất lớn, ở chính giữa phòng treo một chiếc đèn chùm pha lê, trong phòng được trang trí đầy những đường viền hoa, khiến cho nó trông mơ mộng giống căn phòng của một nàng công chúa. Cô ta bây giờ đang ngồi trước bàn trang điểm để cho chuyên viên tô điểm trên gương mặt mình, đứng bên cạnh là Tống Y Quân đang gợi ý cho cô ta nên mặc bộ váy nào.

Qua gương trang điểm, Tô Ái nhìn thấy Tô Thu Tử đang đi vào, ý cười trên gương mặt cô ta dường như biến mất ngay tức khắc, sau khi cô ta nói gì đó, Tống Y Quân cũng nhìn sang. Nhìn thấy Tô Thu Tử, bà ta liền cau mày lại.

"Bộ dạng của cô bây giờ là thế nào?". Bà ta đang ám chỉ bộ lễ phục của cô.

Tô Thu Tử vội vàng đi qua, cười nói: "Gần đây con bị tăng cân nên quần áo có hơi chật, không có gì đáng ngại đâu ạ. Con tới đây là để tặng quà cho Tiểu Ái."

Nói rồi, Tô Thu Tử đem hộp quà trên tay đưa đến trước mặt Tô Ái, nói với em gái: "Tiểu Ái, sinh nhật vui vẻ, chúc em luôn hạnh phúc."

Món quà được đưa đến tận tay nhưng Tô Ái lại không nhận lấy, chỉ nói lời cảm ơn đơn giản với Tô Thu Tử. Tô Thu Tử cũng không bận tâm đến thái độ của cô ta, chỉ đem món quà đặt lên bàn, sau đó nói: "Vậy mọi người tiếp tục đi, con ra ngoài trước."

Tô Thu Tử rời đi ngay sau đó. Sau khi thấy bóng dáng cô khuất hẳn, Tô Ái mới nhíu mày nói: "Tại sao chị ta lại có mặt ở đây?". Cô ta luôn xem thường người chị gái cùng cha khác mẹ này, một con người yêu tiền như mạng, lúc nào cũng để lộ ra vẻ mặt ủ dột, không có chút khí chất gì, khiến người ta chán ghét.

Tống Y Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay là sinh nhật con, cũng coi như một dịp trọng đại của nhà mình, nếu như không để cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ lại có kẻ nói mẹ là mẹ kế độc ác, ghẻ lạnh con chồng. Con cũng không cần phải để ý đến đứa con gái ấy làm gì, con gái mẹ xinh đẹp như hoa thế này, cô ta sao có thể giành lấy hào quang sân khấu của con được?"

"Hào quang ngày hôm nay nhất định là chị ta không cướp nổi rồi, con chỉ là cảm thấy hơi sốt ruột thôi.". Ánh mắt Tô Ái hiện lên một tia chán ghét, "Đây vốn dĩ là chuyện riêng của nhà chúng ta, thế mà tự dung lại có thêm đứa người dưng nước lã như chị ta xen vào."

Sau khi rời khỏi phòng Tô Ái, Tô Thu Tử thở phào một hơi. Nhiệm vụ của ngày hôm nay cơ bản là đã hoàn thành, chờ lát nữa ăn xong bữa cơm là cô có thể được giải phóng hoàn toàn.

Tô Ái là một cô gái theo trào lưu Tây hóa, điều này có lẽ là ảnh hưởng từ việc cô ta thường xuyên ra nước ngoài biểu diễn. Những năm trước, tiệc sinh nhật cũng được trang hoàng theo phong cách phương Tây, thế nhưng năm nay lại làm kiểu Trung Hoa. Ở sảnh tiệc trong tầng một của ngôi biệt thự, những chiếc bàn tròn kiểu Trung Quốc được bày biện khắp nơi và một chiếc được đặt riêng vô cùng trang trọng, sau khi bữa tiệc bắt đầu, gia đình ba người hạnh phúc của Tô Ái sẽ cùng nhau cắt chiếc bánh kem trên bàn.

Về lý do tại sao bữa tiệc kiểu phương Tây bị đổi thành bữa tiệc kiểu Trung Quốc, Tô Thu Tử đã vô tình nghe được một vài lời bàn tán của các vị khách trong sảnh tiệc. Bữa tiệc sinh nhật lần này của Tô Ái sẽ có một nhân vật lớn tới tham dự, mà hình thức tổ chức bữa tiệc này là được thiết kế dựa theo sở thích của người đó.

Bữa tiệc sẽ sớm được bắt đầu, khách mời cũng đã tới gần đủ, mở đầu cho thời gian náo nhiệt tối hôm nay. Lúc này, Tô Cung Thừa đang ngồi trong thư phòng yên tĩnh trên tầng hai.

Ông ta đang cùng trợ lý thảo luận về một số vấn đề trong công ty, cuối cùng, vị trợ lý kết luận lại một câu: "Lần này, đích thân Hà Ngộ nhận lời mời tham gia bữa tiệc, có thể thấy là nhà họ Hà cũng khá xem trọng lần hợp tác này."

Tô Cung Thừa vẫn đang trầm tư suy nghĩ, nghe trợ lý nói như vậy, ông ta không nhịn được nở một nụ cười khinh thường.

"Thằng nhóc này mới về nước được hai năm, vậy mà không vào tập đoàn Hà Thị làm việc, lại còn tự mình mở công ty kiến trúc EV. Con đường trải sẵn hoa hồng mà thằng nhóc này còn không cần, tại sao cứ phải đâm đầu vào ngành kiến trúc?"

Trợ lý không trả lời câu hỏi của ông ta, Tô Cung Thừa hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Hà Ngộ, con người này không ôn hòa như vẻ bề ngoài đâu. Thằng nhóc này không giống cha nó, nó có dã tâm hơn nhiều."

Trợ lý nhìn Tô Cung Thừa, lo lắng nói: "Vậy tại sao ngài vẫn muốn tiểu thư..."

"Ta ném cho nó một cành oliu, nó mà nhận lấy thì ta có thể chuyển địch thành bạn." Tô Cung Thừa nói: "Nhưng nếu nó không biết điều, vậy thì ta phải có kế hoạch khác."

Bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc bảy giờ tối, Tô Thu Tử được sắp xếp chỗ ngồi tại bàn chính. Ngồi cùng với ba người nhà họ Tô và một số người là tay chân của Tô Cung Thừa. Ngoài ra, bên cạnh Tô Ái vẫn để trống một chỗ. Tô Thu Tử không cần nghĩ nhiều cũng biết là để dành cho nhân vật lớn ngày hôm nay.

Tô Ái vẫn còn khó chịu chuyện phải ngồi chung mâm với Tô Thu Tử, chỉ đến khi có người thông báo rằng "Hà tiên sinh đến", cô ta mới thu lại ý thù địch trên mặt mà thay bằng nụ cười nghiêm chỉnh, khéo léo.

Khách mời của buổi tiệc rất nhanh đã bị thu hút bởi vị "Hà tiên sinh" này, Tô Thu Tử cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, là một người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài anh tuấn đang thong thả bước vào.

Người đàn ông đi thẳng đến vị trí ngồi của mình, suốt dọc đường đi, có người lên tiếng chào thì anh cũng chỉ mỉm cười đáp lại, mỗi một cử chỉ nhỏ đều toát lên vẻ nho nhã, cao quý.

Anh ta chính là nhân vật lớn được coi trọng trong bữa tiệc ngày hôm nay – Hà Ngộ, một quý công tử đích thực.

Thành phố Hạ là một thành phố hưng thịnh ở vùng duyên hải, nơi đây có không ít kẻ giàu sang, nhưng đại diện cho giới thượng lưu thành phố Hạ không thể không kể đến Hoài Hà Mai Liễu – tứ đại gia tộc với nội tình thâm sâu, khó lường. Những tập đoàn mới phất lên nhờ mấy hạng mục thành công hay đã nổi danh được một vài năm căn bản không đáng so sánh với những gia tộc này. Mấy vị thiếu gia của các gia tộc này cũng không chỉ là phú nhị đại bình thường mà họ được người đời ca tụng là Hạ Thành tứ thiếu, Hà Ngộ chính là một trong số đó.

Vẻ ngoài của người đàn ông này quá xuất chúng khiến cho Tô Thu Tử không thể rời mắt nổi. Dáng người anh rất cao, phải cỡ một mét chín. Vai rộng chân dài, dáng người cân đối, anh mặc một bộ tây trang được cắt may tinh xảo như những người mẫu nam trên tạp chí. Nhưng so với bọn họ thì người đàn ông này đẹp trai hơn nhiều. Nước da trắng, ngũ quan sắc nét, xương mày và sống mũi cao, hốc mắt hơi trũng và một đôi mắt thâm sâu.

Dường như người đàn ông đã nhận ra tầm mắt của cô vẫn luôn dán chặt lên người anh nên quay sang nhìn, còn lịch sự mỉm cười với cô.

Tô Thu Tử vội vàng đưa tay lên xoa lồng ngực mình, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn lại, cúi đầu giả vờ ăn gì đó.

Tô Thu Tử giữ im lặng trong suốt bữa ăn, Hà Ngộ thì hết nói chuyện làm ăn với cha cô lại quay sang tán gẫu về phong cảnh nước người với Tô Ái, mà những thứ này cô đều không biết gì.

Bữa cơm này rất nhanh đã kết thúc, Tô Cung Thừa đưa Tô Ái đi ước nguyện và cắt bánh kem. Đến khi trở lại bàn ăn, ông ta vừa cười vừa nói gì đó với Tô Ái khiến khuôn mặt cô ta đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói: "Cha, người đừng đùa nữa."

Tống Y Quân mỉm cười nhìn hai cha con bọn họ, hỏi chuyện gì vậy. Tô Ái chần chừ không nói, Tô Cung Thừa lại hào sảng cười: "Tôi hỏi Tô Ái có phải vừa rồi ước tìm được một người bạn trai tốt không, con bé cứ nhất quyết phủ nhận."

Nghe vậy, mấy người trên bàn đều cười rộ lên. Tống Y Quân nhìn con gái, nói: "Tiểu Ái cũng lớn như vậy rồi, đúng là nên tìm bạn trai. Khổ nỗi là con bé này suốt ngày chỉ muốn khiêu vũ, suy nghĩ cũng rất đơn thuần nên phải tìm chàng trai nào chúng ta biết rõ một chút, không thì dễ bị người ta lừa lắm."

Hai vợ chồng nhà họ Tô kẻ tung người hứng, bắt đầu chuyển hướng câu chuyện về phía Hà Ngộ, Tô Cung Thừa nửa đùa nửa thật nói: "Hà Ngộ, cháu cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Hay là hai đứa tìm hiểu nhau một chút đi?"

Bàn ăn lại vang lên một tràng cười, Tô Ái giả vờ tức giận: "Cha à!"

Những cặp mắt xung quanh bắt đầu dồn lên người anh, Hà Ngộ nhìn ra vẻ đắc ý trong cái nhìn của Tô Cung Thừa, lại liếc nhìn đứa con gái của ông ta đang ngồi ngay cạnh mình, cười nói: "Đúng là cháu đã đến tuổi nên quan tâm đến vấn đề này rồi, con gái chú Tô ưu tú như vậy, ai lấy được cô ấy thì quả là có phúc."

Tô Ái vừa lo lắng vừa khẩn trương nhìn anh.

Hà Ngộ ngồi ngay bên cạnh Tô Ái, vừa hay nhìn rõ ánh mắt này của cô ta, nhưng anh chỉ cười nhạt, đổi chủ đề.

"Nhưng tiểu thư Tô Ái còn nhỏ quá, không biết chú Tô có bằng lòng để con gái lớn đính hôn với cháu không?"

Không khí trên bàn ăn đột nhiên ngưng đọng lại, không ai nói thêm một lời nào, diễn biến câu chuyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo dự tính của bọn họ, bản thân Tô Cung Thừa cũng không biết nên tiếp tục hay kết thúc vấn đề này ở đây. Ông ta cau mày nhìn Tô Thu Tử, cười như không cười, nói: "Chuyện này...còn phải xem ý kiến của Thu Tử thế nào nữa."

Tô Thu Tử quan sát xung quanh một lượt, mọi ánh nhìn trên bàn ăn đều đã di chuyển từ trên người Hà Ngộ sang cô, cô có thể nhận thấy sự uy hiếp trong ánh mắt của cha mình, cả vẻ ghen ghét của Tống Y Quân và Tô Ái, còn những người khác nếu không phải là tò mò thì chính là đang xem trò vui, chỉ có ánh mắt của người kia nhìn cô vừa dịu dàng lại ấm áp.

Sống trong nhà họ Tô bao nhiêu năm, Tô Thu Tử hiếm khi có quyền được đưa ra lựa chọn của mình, chứ đừng nói đến việc bỏ qua Tô Ái để lên tiếng như bây giờ. Bây giờ, Tô Thu Tử không còn phải quan sát sắc mặt nhà họ Tô để sống nữa mà ngược lại, bọn họ phải quan sát sắc mặt cô mà làm việc.

Hơn nữa, sớm hay muộn thì cô cũng phải tìm một nơi làm bến đỗ cho mình.

Trong lòng Tô Thu Tử cũng đã có quyết định, cô gật đầu: "Được ạ."