Muốn Làm Gì Thì Làm

Chương 2




Cuộc hôn nhân giữa Tô Thu Tử cùng Hà Ngộ cứ như vậy mà được xác định, chỉ là sau bữa tiệc sinh nhật, cô không còn gặp lại Hà Ngộ nữa. Là tổng giám đốc của Công ty Kiến trúc EV, anh thường rất bận rộn vào các ngày trong tuần. Nhưng dù vậy, anh vẫn có thể dành thời gian cho cô bất kể lịch trình có bận rộn như nào, ấn định ngày cưới và cũng nhờ trợ lý thông báo cho cô tới thử váy cưới.

Địa điểm thử váy cưới là một cửa tiệm cao cấp nào đó, trước đó Tô Thu Tử chỉ biết đến nó thông qua một cuốn tạp chí. Điều này vô tình khiến cho Tô Thu Tử nảy sinh cảm giác mong chờ, có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không thể mặc thêm chiếc váy nào đẹp và có giá trị hơn chiếc váy cưới này.

Vào ngày thử váy cưới, Tô Thu Tử đã nhờ người bạn tốt Lâm Thanh đi cùng. Lâm Thanh ban đầu không hề tin vào chuyện kết hôn của cô, mãi cho đến khi cô nàng cùng cô đến tiệm thử váy cưới.

"Cậu nói người chồng chưa cưới kia của cậu tên là gì cơ?" Lâm Thanh hỏi.

"Hà Ngộ." Tô Thu Tử đáp.

Đến khi Tô Thu Tử được nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm đưa tới phòng trang điểm, Lâm Thanh ngồi trên ghế sopha ở phòng khách bên ngoài chờ đợi, gấp không chờ nổi mà cầm lấy điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hà Ngộ.

Hà Ngộ, người thừa kế của tập đoàn Hà Thị. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ kiến trúc tại Học viện Công nghệ Massachusetts, anh trở về nước nhưng không kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà tự thành lập EV, công ty kiến trúc hàng đầu tại Trung Quốc.

EV là công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu tại Trung Quốc, có chi nhánh tại một số thành phố lớn và thậm chí là cả nước ngoài. Hà Thị là tập đoàn hoạt động trong lĩnh vực phát triển bất động sản cao cấp, khách sạn và du lịch. Kiến trúc EV không chỉ chịu trách nhiệm thiết kế và quy hoạch kiến trúc cho Hà Thị mà còn cung cấp dịch vụ thiết kế cho các công trình công cộng và nhà ở tư nhân, khá nổi tiếng ở Trung Quốc và thậm chí ở nước ngoài.

Tòa nhà mang tính bước ngoạt "Một thời cô độc" mới được xây dựng tại thành phố Hạ vài năm gần đây là thiết kế của Kiến trúc EV. Nó đã giành được nhiều giải thưởng ngay sau khi xây dựng thành công, đồng thời cũng mang lại nhiều danh tiếng cho công ty. Đa số mọi người đều biết đến EV thông qua tòa nhà này.

Sau khi xây dựng được danh tiếng của mình, tự nhiên sẽ có người tìm đến anh nhờ thiết kế nhà riêng. Tuy nhiên, công ty chỉ chấp nhận các đơn đặt hàng theo ý muốn, điều này tạo nên sự thần bí cho công ty, khiến nhiều người thích bàn tán về nó.

Mà ông chủ của EV, Hà Ngộ, không chỉ có khả năng quản lý siêu đẳng, kinh doanh EV tạo nên một trận sấm rền gió cuốn mà còn là kiến trúc sư quyền lực nhất trong EV.

Đây là gì? Đây là phiên bản đời thực của câu chuyện Lọ Lem và hoàng tử nha!

Lâm Thanh vô cùng phấn khích khi được chứng kiến một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực, mà nữ chính trong câu chuyện ấy lại chính là người bạn tốt của mình. Hơn hết, cô nàng càng vui vẻ hơn khi nghĩ đến chuyện những ngày tháng sống khổ sở của Tô Thu Tử cuối cùng cũng kết thúc.

Vì phải trang điểm, tạo kiểu tóc, thử váy cưới nên mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy Tô Thu Tử đi ra khỏi phòng trang điểm. Lâm Thanh chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Còn chưa đến nhà vệ sinh, Lâm Thanh nghe thấy có tiếng nước chảy ào ào ở bên trong, đồng thời còn có tiếng trò chuyện của hai người nào đó.

"Thật hâm mộ cô ấy quá đi mất, có thể gả cho quý công tử của thành phố Hạ, vừa có tiền vừa có sắc, hạnh phúc đến nỗi đang nằm mơ cũng có thể cười tỉnh được."

"Cô suy nghĩ vẫn còn nông cạn lắm, loại chuyện này thì có gì mà tốt chứ?"

"Hả? Chị Abby, ý chị là gì thế?"

"Tôi cũng chỉ là nghe được từ miệng khách hàng, cô nhất định không được kể cho người khác đâu đấy."

"Em hiểu, em hiểu mà. Chị mau nói cho em biết đi."

"Cô dâu này là con gái lớn của Tô Cung Thừa, ông chủ của tập đoàn Thuận Sính, mẹ cô ấy mất từ sớm, cha tái hôn với người phụ nữ khác, từ nhỏ đã không được sống trong tình yêu thương của cha mẹ. Cuộc hôn nhân giữa Hà tiên sinh và cô dâu được xác định trong bữa tiệc sinh nhật của em gái cô ấy. Thực ra, ngay từ đầu, Tô Cung Thừa muốn tác hợp cho Hà tiên sinh cùng với em gái cô dâu. Ông ta vốn muốn dùng cuộc hôn nhân này để xóa bỏ một vụ ân oán có vẻ như là liên quan tới ông nội của Hà tiên sinh, Hạ lão, nếu ông ấy thực sự đồng ý mối hôn sự này thì không thể không cho Tô Cung Thừa mặt mũi, nhưng không ngờ Hà tiên sinh lại thích cô con gái lớn."

"Ra là vậy? Như vậy thì cô dâu không phải rất đáng thương hay sao, Hà tiên sinh nhất định sẽ không có niềm tin với nhà họ Tô, cũng sẽ có sự phòng bị đối với cô ấy. Nói không chừng sau khi cưới cô ấy vào nhà liền đối xử lạnh nhạt."

Lâm Thanh đứng ở cửa nghe được toàn bộ lời bàn tán, trong lòng cô ấy dường như mới bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt hết niềm vui lúc trước, xoay người quay trở lại phòng nghỉ.

Váy cưới của Tô Thu Tử thiết kế vô cùng sang trọng nhưng cũng rất rườm rà, nhà tạo mẫu nói rằng đây là bộ váy được gấp rút đặt làm riêng với một nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, toàn bộ đều được làm thủ công. Những viên ngọc lấp lánh được đính phía trên đều là hàng thật, giá trị rất lớn, nhà họ Hà không hổ danh là một gia tộc lớn, ra tay vô cùng hào phóng.

Nhưng chiếc váy cưới này chỉ có thể mặc một lần trong hôn lễ, hơn nữa cũng không thể mang đi bán được, Tô Thu Tử cảm thấy thật đáng tiếc.

Sau khi thay váy cưới xong, Tô Thu Tử đi ra ngoài cho Lâm Thanh chiêm ngưỡng, tuy nhiên, trong phòng nghỉ lại chẳng có một ai. Cô vừa định tìm điện thoại gọi cho cô ấy thì đã thấy Lâm Thanh đẩy cửa bước vào.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Tô Thu Tử không phát hiện ra rằng sắc mặt cô ấy không được tốt, đưa tay xách tà váy dày lại khá nặng, cười hỏi: "Trông tớ có đẹp không?"

Cô ấy đứng nguyên một chỗ ngắm nhìn Tô Thu Tử, xung quanh là những ánh đèn sáng chói, lấp lánh, khiến cô ấy càng nhìn càng cảm thấy chói mắt. Mặc trên mình bộ váy cưới lộng lẫy, Tô Thu Tử nở nụ cười mê hoặc lòng người, mái tóc đen dài được búi lên cao, để lộ ra đôi mắt lấp lánh như nước. Một đôi mắt màu nâu trà sáng trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, đôi mắt ấy còn tỏa sáng rực rỡ hơn những viên kim cương rỗng tuếch trên váy cưới.

Nước da Tô Thu Tử trắng nõn, lại khoác lên người từng lớp vải lụa trắng khiến Lâm Thanh không khỏi liên tưởng đến hình ảnh tiên nữ hạ phàm, lại cũng có phần giống một cô công chúa nhỏ.

Lâm Thanh im lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ gật đầu nói: "Đẹp."

Nhà tạo mẫu cùng chuyên viên trang điểm đã rời đi trước, vậy nên trong phòng nghỉ chỉ còn hai người. Tô Thu Tử nhận ra cảm xúc của Lâm Thanh đã thay đổi, cô bước đến gần Lâm Thanh rồi kéo tay cô ấy ngồi xuống sopha, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Váy cưới vừa nặng lại rườm rà, Tô Thu Tử phải vất vả kéo váy một hồi mới ngồi xuống được.

Hai người đã là bạn thân rất nhiều năm rồi nên Lâm Thanh không cần che giấu, cô ấy nhìn Tô Thu Tử, hỏi: "Tại sao cậu lại đồng ý gả cho Hà Ngộ? Chưa nói đến chuyện yêu thích gì, cậu hiểu về anh ta bao nhiêu chứ? Anh ta thì sao? Có hiểu cậu, yêu cậu hay không? Hai người cứ như vậy mà kết hôn thì cuộc sống liệu có hạnh phúc không? Cậu đừng trách mình nhiều lời, chỉ là mình đau lòng cho cậu, sao cậu không tự thương lấy bản thân mình chứ? Cậu bây giờ khác nào đang nhảy từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác không?"

Vì vô tình nghe được mấy lời bàn tán trong lúc rảnh rỗi của mấy người phụ nữ kia khiến cho tâm tình Lâm Thanh tụt dốc không phanh, lời nói ra tuy có phần gay gắt, nặng lời nhưng xuất phát điểm vẫn là vì lo lắng cho Tô Thu Tử. Bây giờ, Lâm Thanh có cảm giác vừa tức vừa thương đối với hành động bồng bột của bạn thân mình, cô ấy đã sốt ruột đến mức sắp khóc rồi.

Tô Thu Tử có chút không biết phải làm sao khi Lâm Thanh đột nhiên trở nên kích động như vậy, còn mắng cô một tràng nữa. Ngây ngẩn một hồi, Tô Thu Tử cuối cùng cũng hiểu Lâm Thanh bị làm sao, cô bất đắc dĩ nhìn cô ấy. Thực ra, bản thân Tô Thu Tử không nghĩ rằng mình lại đáng thương như vậy, nhưng Lâm Thanh đã lo lắng đến mức này rồi, cô cũng không biết phải nói thế nào nữa.

"Cũng đâu có đáng thương như cậu nói đâu, chỉ là đổi chỗ ăn nhờ ở đậu thôi mà. Cậu nghĩ mà xem, ở nhà họ Tô, tớ phải nhìn mặt gia đình ba người bọn họ mà sống, lấy chồng rồi thì chỉ cần nhìn một người thôi."

Lâm Thanh bị cô chọc tức tới mức bật cười: "Thế là tốt à?"

"Tớ thấy khá tốt đó chứ." Tô Thu Tử thản nhiên gật đầu, cô thoải mái dựa lưng vào ghế mà nói với Lâm Thanh: "Dù sao tớ cũng sống hèn nhát* nhiều năm như vậy rồi, cũng biết ăn nhờ ở đậu thì phải cư xử như thế nào. Biết quan sát sắc mặt người khác, thu hẹp cảm giác tồn tại của mình, không làm phiền bất cứ ai, biết thể hiện giá trị của mình trước mặt anh ta, khi anh ta cần sự giúp đỡ thì phải đưa tay ra.". Thử đọc tru𝙮ệ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo tại ﹟ TR𝐔𝗠T R𝐔YỆ𝑵﹒𝑉𝓃 ﹟

*Nguyên văn là "thói quen kẹp chặt cái đuôi làm người": ý muốn nói làm người phải khiêm tốn, không nên kiêu căng, tự mãn. Đuôi càng vểnh cao càng dễ mắc sai làm. Tô Thu Tử luôn nhường nhịn nhà họ Tô đủ đường nên mình nghĩ dùng "hèn nhát" thay thế sẽ hợp lý hơn.

Lâm Thanh nghe Tô Thu Tử nói mà lạnh cả sống lưng, cô nàng vội vàng ngăn không cho Tô Thu Tử nói tiếp: "Dừng, cậu đừng nói nữa, đừng có tỏ vẻ đáng thương với mình."

Tô Thu Tử ôm chầm lấy cô nàng, cười hì hì.

Kane đứng ngoài cửa phòng nghỉ âm thầm quan sát thái độ của ông chủ nhà mình. Cậu ta đã thông báo rằng hôm nay Tô Thu Tử sẽ đi thử váy cưới, vậy nên sau khi hoàn thành công việc, cậu ta đã lái xe đến đây theo yêu cầu của Hà Ngộ.

Cửa phòng nghỉ chỉ khép hờ, vậy nên bọn họ có thể nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của hai cô gái ở bên trong.

"Hà tổng." Nghe tiếng gọi của Kane, Hà Ngộ cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.

Nghe được tiếng đẩy cửa, hai người phụ nữ đang ngồi trên sopha cùng lúc quay đầu nhìn sang. Trong mắt cô dâu lóe qua tia xa lạ, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên, khóe mắt cong như vầng trăng khuyết, cô đứng dậy từ trên sopha, nói: "Hà tiên sinh, tại sao ngài lại đến đây?"

Vừa dứt lời, cô có chút ngượng ngùng vuốt nhẹ làn váy, nói: "Tôi có thể tự mình đi thử váy cưới được, ngài không cần mất công đến đây."

Váy cưới là kiểu cúp ngực, bên dưới là những tà váy bung xòe đính đầy đá quý sang trọng, đắt tiền. Dáng người phụ nữ mảnh khảnh ẩn hiện dưới làn váy cùng với ngũ quan thanh tú khiến cô trông như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

"Rất đẹp." Hà Ngộ nhận xét.

Tô Thu Tử gật đầu cười, nói cảm ơn với anh.

Hà Ngộ đến đây không chỉ đơn giản là đến xem Tô Thu Tử thử váy cưới, sau khi dặn dò trợ lý Kane đưa Lâm Thanh về nhà, Hà Ngộ lại lái xe đưa Tô Thu Tử đi đâu đó. Tô Thu Tử vốn định ngồi ở hàng ghế sau nhưng Hà Ngộ đã nhanh tay mở cửa ghế lái phụ trước nên cô chỉ đành ngồi theo sự sắp xếp của anh.

Hà Ngộ lên xe, hình như anh chỉ vừa mới rời khỏi công ty, toàn thân vẫn tỏa ra khí chất tự tin, ưu tú hòa quyện cùng với sự ưu nhã, quý phái từ trong xương tủy của anh khiến cho người đàn ông có một sự thu hút riêng biệt. Sức hấp dẫn của người đàn ông này đúng là không thể nghi ngờ được.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Hiện tại là bốn giờ chiều chủ nhật, sau khi thử váy cưới xong cô còn phải đến phòng gốm làm việc.

Người đàn ông quay đầu sang nhìn cô bằng đôi mắt đen láy sâu thẳm, anh nói: "Anh đã gặp mặt cha mẹ em rồi, cũng nên đưa em đi ra mắt chứ. Cha anh lăn lộn bên ngoài quanh năm nên chỉ có thể đưa em đi gặp mẹ anh thôi."

Từ đầu đến giờ, đối với cuộc hôn nhân này, cô vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Hà Ngộ, chỉ có điều là cô không nghĩ rằng anh sẽ để tâm đến mức đưa cô đến ra mắt mẹ anh. Tô Thu Tử có chút sửng sốt, nhưng thấy Hà Ngộ còn đang đợi câu trả lời của mình nên cô thở dài một hơi rồi đáp lời.

"Anh đừng khách khí như vậy."

Hà Ngộ không ngờ Tô Thu Tử sẽ nói như vậy, anh chăm chú quan sát thái độ của cô rồi nở nụ cười nhẹ, quay đầu đánh xe rời đi.

Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, khi anh nở nụ cười lại càng quyến rũ hơn. Tô Thu Tử nhanh chóng quay mặt đi và nghĩ thầm, hóa ra người chồng sắp cưới này thích cô hài hước một chút.

Xe chạy nửa giờ rồi dừng lại ở sân trường Đại học Truyền thông Hạ Thành. Tô Thu Tử liếc nhìn Hà Ngộ, không phải anh nói đưa cô đi gặp mẹ anh sao? Sao lại đến trường của cô thế này?

Khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì Hà Ngộ đã dẫn cô đến trước cửa văn phòng của một vị giáo sư chuyên ngành Phát thanh và Dẫn chương trình. Hà Ngộ gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nói mềm mại và dễ nghe.

"Mời vào."

Tô Thu Tử nhận ra giọng nói này, cô có chút ngập ngừng, nghĩ thầm có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nhưng Hà Ngộ đứng bên cạnh đã đẩy cửa bước vào.

Đây là văn phòng đơn của giáo sư chuyên ngành Phát thanh và Dẫn chương trình, Mâu Hoa Linh. Lúc này, bà đang ngồi bên bàn làm việc lật xem luận văn của sinh viên. Hà Ngộ vừa bước vào, vừa cười gọi một tiếng: "Mẹ."

"Ừm." Mâu Hoa Linh nghe được giọng của con trai mình, bà ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh. Bà vừa định nói gì đó thì lại chú ý thấy Tô Thu Tử đang đứng ngay bên cạnh anh. Ban đầu, bà tỏ ra hơi khó hiểu nhưng ngay sau đó đã dịu dàng mỉm cười nhìn cô: "Tô Thu Tử, trò tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tô Thu Tử không nghĩ rằng trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy, mẹ của Hà Ngộ vậy mà lại là giáo sư chuyên ngành của cô, bà hỏi như vậy khiến cô không biết phải trả lời như thế nào. Nhìn nụ cười hiền từ lại thân thiết của bà, Tô Thu Tử buột miệng gọi một tiếng.

"Mẹ."

Chết rồi, cái miệng hại cái thân rồi, cô còn chưa trả phí thay đổi xưng hô đâu.

Tô Thu Tử chợt cảm thấy hối hận.