Sinh viên trong trường luôn có sự tò mò về những giảng viên xinh đẹp lại tốt bụng, Tô Thu Tử học lớp của Mâu Hoa Linh từ khi còn học năm ba, lúc ấy, cô vô tình nghe được lời bàn tán về vị giáo sư này, Mâu giáo sư từng ly hôn, hiện tại cùng với giáo sư khoa Vật lý Liên Hiếu Thanh là kết hôn lần thứ hai. Bà ấy cùng với người chồng đầu tiên đều có xuất thân từ những gia tộc lớn. Tuy nhiên, đó lại là một cuộc hôn nhân bị sắp đặt và đã ly hôn khi đứa con mới được bốn hay năm tuổi. Sau khi ly hôn, bà ấy đã gặp người chồng hiện tại của mình, giáo sư Liên Hiếu Thanh, và họ đã kết hôn sau một quãng thời gian yêu đương, cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc.
Khi đó, có người nói rằng đã nhìn thấy đứa con trai đầu lòng của bà ấy tới thăm, lớn lên trông cao ráo, đẹp trai lại rất giàu có, nhưng cô không thể ngờ rằng người con trai cao ráo, đẹp trai lại giàu có đó là Hà Ngộ.
Có lẽ do đã trải qua một cuộc hôn nhân sắp đặt vô cùng đau khổ, đối với việc hai người kết hôn, Mâu Hoa Linh chỉ đánh giá một câu:
"Thật nực cười!"
Mâu Hoa Linh nhớ rõ Tô Thu Tử, cô bé là người duy nhất trong khoa của bọn họ luôn đạt kết quả tuyệt đối môn chuyên ngành, hàng năm cũng thấy cô trong danh sách sinh viên nhận học bổng. Thầy cô luôn ưu ái những học sinh giỏi. Bà nhìn Tô Thu Tử và hỏi: "Tô Thử Tử, con nói thật với cô, con có thực sự muốn kết hôn cùng với Hà Ngộ không?"
Mâu Hoa Linh là một người phụ nữ trung niên với khí chất dịu dàng, ngày thường ở trên lớp cũng vô cùng dễ tính, cho dù sinh viên không nghiêm túc nghe giảng, bà cũng rất ít khi nổi giận. Nhưng mà hiện tại, bà ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc và hỏi cô vấn đề này, Tô Thu Tử cảm thấy có chút lo lắng
Cô nhìn Mâu Hoa Linh, suy nghĩ một chút như thể đang trả lời một câu hỏi trong giờ học, trả lời bà: "Thưa cô, anh Hà là một người đàn ông tuấn tú, lịch thiệp và có sự nghiệp đầy triển vọng. Con có thể gả cho anh ấy, thực tế là đang trèo cao."
Tô Thu Tử trả lời rất rõ ràng, Mâu Hoa Linh nghe xong liền rơi vào trầm tư. Trầm mặc một lúc, bà thở dài, quay sang nhìn Hà Ngộ.
Hai mẹ con hiển nhiên là có chuyện muốn nó, một người ngoài như cô ở bên cạnh cũng không tiện. Tô Thu Tử quan sát một hồi rồi nói với Hà Ngộ: "Em đi vệ sinh."
Người đàn ông gật đầu, Tô Thu Tử nói một câu tạm biệt với Mâu Hoa Linh rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Tô Thu Tử rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Mâu Hoa Linh ngẩng đầu nhìn con trai mình, bà thở dài nói: "Mẹ biết con muốn kết hôn cùng Tô Thu Tử là có mục đích, nhưng như vậy không công bằng với con bé. Hai người các con trước đây hoàn toàn là hai người xa lạ, sau này sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề."
"Mọi vấn đề đều có cách giải quyết." Hà Ngộ nói.
"Vậy nếu không hợp nhau thì sao?" Mâu Hoa Linh hỏi.
Đối với sự chất vấn của mẹ mình, đôi môi mỏng của Hà Ngộ hơi mím lại, thấp giọng nói: "Mẹ và cha con mặc dù đã ly hôn nhưng cả hai đều đang sống rất tốt."
Hai người bây giờ còn chưa kết hôn, làm gì đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ ly hôn. Cho dù hiện tại quy định là hôn nhân tự do, nhưng đây cũng không phải là lý do để xem nó như một trò đùa.
"Ta có nhà họ Mâu chống lưng, cha con cũng có nhà họ Hà, nhưng con bé thì sao?" Mâu Hoa Linh nói: "Con bé sống ở nhà họ Tô giống như một cái bóng vô hình vậy, thậm chí đến hôm nay mẹ mới biết con bé cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, cha là ông chủ tập đoàn Thuận Sính. Không cần nghĩ cũng biết địa vị trong nhà của con bé như thế nào rồi. Hơn nữa, sau khi mẹ và cha con ly hôn đều sống rất hạnh phúc, nhưng điều đó vẫn ảnh hưởng đến con không phải sao?"
"Con cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng khá tốt." Ánh mắt Hà Ngộ hơi xao động, giống như là nhớ tới chuyện gì, anh nói: "Tạm thời bọn con chưa có ý định sinh con."
Nghe con trai nói xong, Mâu Hoa Linh chống hai tay lên bàn, một lúc lâu sau mới thở dài, nói: "Hà Ngộ, điều này quá tàn nhẫn."
Sau khi Tô Thu Tử từ nhà vệ sinh trở lại, cô không biết liệu Hà Ngộ có còn muốn tìm cô nói chuyện gì nữa hay không nên cô không vội rời đi. Sau khi cô gọi điện cho phòng gốm nói hôm nay mình sẽ không tới liền đứng ở bên ngoài văn phòng chờ anh.
Không khí ngoài hành lang không thể so với trong văn phòng được, gió lạnh tháng mười một thổi mạnh, Tô Thu Tử rất nhanh đã cảm thấy toàn thân mình như đông cứng lại. Cũng may là Hà Ngộ không để cô đợi lâu, chỉ một lúc sau, cửa văn phòng đã được mở và người đàn ông bước ra ngoài.
Thấy anh đi ra, Tô Thu Tử ngẩng đầu nhìn anh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu xám, khuy áo có hoa văn như chiếc sừng dê và đôi mắt màu nâu trong veo làm cô trông có chút trẻ con. Cô mỉm cười nhìn anh, hai bả vai hơi co lại, trông giống như một con hamster đang ủ ấm.
Hạ Ngộ bắt gặp nụ cười của cô, cúi đầu nhìn, hỏi: "Có lạnh không?"
Cô lắc đầu, cười nói: "Không sao."
Hà Ngộ cười đáp lại cô, lúc anh xoay người chuẩn bị rồi đi, lại liếc mắt nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình. Anh khẽ nhăn mày, sau khi đi được vài bước liền dừng lại. anh cởi chiếc áo khoác trên người mình ra khoác lên vai cô.
Cảm giác ấm áp đột ngột truyền đến khiến đáy lòng Tô Thu Tử rộn ràng. Chiếc áo khoác trên người mang theo nhiệt độ cơ thể anh truyền tới, mang theo cả mùi thơm nhẹ của cỏ cây* rất dễ chịu.
*Convert ghi là "lan lưỡi rồng" (dứa dại) nhưng raw lại là "cây thùa" (dứa sợi Mĩ).
Khi cô hoàn hồn lại, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng.
"Đi thôi, anh đưa em về".
Quả nhiên là một quý công tử, cho dù không hiểu cô, cũng không yêu cô nhưng thái độ của anh vẫn rất lịch thiệp.
Sau lần tạm biệt này, đến tận khi đám cưới của hai người diễn ra, Tô Thu Tử mới gặp lại Hà Ngộ. Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn quốc tế trực thuộc tập đoàn Hà Thị, cô khoác tay cha, khi cánh cửa ở sảnh tiệc cưới mở ra, tấm thảm đỏ trải dài đến tận sân khấu hiện lên, người đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ quay đầu lại nhìn.
Anh là chàng rể xuất sắc nhất mà cô từng thấy trên đời này, vì vậy khi người chủ trì hôn lễ hỏi cô có nguyện ý kết làm vợ chồng với anh không, cô đã mỉm cười gật đầu và nói nguyện ý.
Khi người dẫn chương trình nói với chú rể rằng hiện tại đã có thể hôn cô dâu của mình, anh cúi đầu xuống, dán môi mình lên môi cô, bên dưới vang lên một loạt tiếng vỗ tay như sấm rền.
Thời điểm hai người tách nhau ra, Tô Thu Tử hơi cúi đầu xuống, môi khẽ mím lại. Hà Ngộ cụp mắt nhìn cô, ghé vào sát bên tai cô thì thầm: "Em không thích sao?"
Tô Thu Tử vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô khẽ mỉm cười, lắc đầu, thành thật nói: "Không phải, chỉ là bây giờ em mới biết cảm giác khi hôn là như thế này.". Truyện Nữ Phụ
Hà Ngộ yên lặng nhìn cô một lát rồi quay mặt đi.
Hôn lễ là một sự kiện gồm các nghi lễ rườm rà lại có phần nhàm chán, sau buổi lễ, cô và Hà Ngộ cùng nhau đi kính rượu quan khách. Thực tế mà nói, đây không giống một buổi tiệc cưới thông thường mà giống một bữa tiệc kinh doanh hơn. Bên cô là giám đốc điều hành của tập đoàn Thuận Sính, mà Hà Ngộ ở bên kia cũng có rất nhiều lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hà Thị, ngoài ra, Hà Ngộ chỉ mời thêm vài người bạn trong công ty, còn cô cũng chỉ có Lâm Thanh.
Sau khi hai người cùng nâng ly chúc mừng và tiệc cưới kết thúc, Tô Tu Thử và Hà Ngộ cùng nhau lên xe hoa. Nhà tân hôn của bọn họ nằm ở một quận phía nam Hạ Thành, bên cạnh một bờ biển với bãi cát trắng trải dài, lúc này, ngọn hải đăng trên biển đang hoạt động, khi sáng khi tối, cảnh đêm vô cùng thơ mộng, ở phía xa còn có thể nghe thấy tiếng còi rú vang của chiếc du thuyền nào đó.
Nơi đây là khu vực tấc đất tấc vàng ở Hạ Thành, mỗi căn nhà đều có cái giá trên trời, mà căn nhà nơi Hà Ngộ sống nằm trong Nhiễm Phong Công Quán lại là viên dạ minh châu chói lọi nhất trên mảnh đất đắt đỏ này.
Lần đầu tiên Tô Thu Tử tới nhà của Hà Ngộ, thậm chí hiện tại cũng được xem là nhà của cô. Sau khi bước vào, cô nhẹ nhàng giương mắt đánh giá căn nhà.
Đây là một căn hộ thông tầng, thiết kế chủ đạo là hai màu trắng và xám, trang trí theo phong cách tối giản, sạch sẽ sáng sủa, còn có thể cảm nhận được mùi hương gỗ cây ăn quả thoang thoảng, cảm giác cứng rắn nhưng cũng rất tươi mát.
Sau khi vào nhà, Hà Ngộ đi đến bên ghế sopha trong phòng khách và ngồi xuống. Bữa tiệc hôm nay anh uống không quá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy hơi say. Cơ thể có cảm giác khô nóng, anh dựa lưng vào ghế sopha, dùng bàn tay với nhưng ngón tay thon dài tháo bỏ cà vạt. Khi anh ngẩng đầu lên và thấy Tô Thu Tử, ngón tay anh hơi khựng lại.
Ngày thường đã quen sống một mình, đột nhiên có thêm một người trong nhà, anh cảm thấy có chút không quen.
Tô Thu Tử mặc một chiếc váy theo kiểu sườn xám mà đỏ rượu làm tôn lên vóc dáng tinh xảo. Cô búi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần trắng nõn, chỉ có đôi môi đỏ tươi thu hút ánh nhìn, có cảm giác thanh tú kiều diễm.
Hầu kết của anh khẽ chuyển động.
Thời điểm anh nhìn về phía mình, Tô Thu Tử nhạy cảm phát hiện được một tia xa lạ thoáng qua trong ánh mắt anh. Cảm giác của anh như vậy cũng là bình thường, mặc dù hai người đã kết hôn, nhưng cũng mới chỉ gặp mặt có ba, bốn lần.
Lạ thì lạ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục diễn ra.
Tô Thu Tử nhìn cổ áo đã được nới lỏng ra của anh, chủ động bắt chuyện: "Anh có muốn uống chút nước không?"
"Hả?" Người đàn ông trầm ngâm một tiếng, giọng nói hơi khàn trầm thấp và đầy từ tính. Anh nhìn cô mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, sườn mặt dưới ánh đèn càng trở nên cứng rắn và sắc nét.
"Được, cảm ơn."
Tô Thu Tử xoay người đi tìm phòng bếp, trong căn nhà màu xám trắng này, người phụ nữ với chiếc váy đỏ trông càng nổi bật gấp bội lần. Hà Ngộ nhìn cô đi tới đi lui trong nhà, chỉ chốc lát sau, bóng người màu đỏ biến mất, anh khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã đứng trước mặt anh, trong tay cầm theo một chai nước.
Hà Ngộ nhận lấy cái chai uống một ngụm, nước lạnh chảy xuống cổ họng, đôi mắt mơ hồ của anh dần trở nên rõ ràng. Sau khi đóng nắp chai lại, anh nhìn Tô Thu Tử đang đứng một bên và hỏi: "Em không uống sao?"
"Em không khát." Tô Thu Tử trả lời.
Hà Ngộ mơ hồ gật đầu, anh ngồi dịch sang một đầu ghế sopha và ra hiệu cho cô: "Ngồi đi."
Vì phải đứng cả ngày trong hôn lễ hôm nay nên chân cô đã cảm thấy đau nhức từ sớm, Hà Ngộ vừa dứt lời, Tô Thu Tử cũng không hề khách khí mà ngồi xuống. Đèn trong phòng khách sáng ngời, chiếu sáng cả hai người, không khí chìm trong sự yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai.
Hà Ngộ dựa lưng vào ghế sopha, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm nhìn cô dâu của mình đến như vậy. Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, đôi môi anh, da trắng như tuyết, dưới ánh đèn trông có chút trong suốt. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, đôi mắt màu nâu trông đặc biệt có khí chất.
Anh nhớ tới những điều cô đã nói sau nụ hôn ngày hôm nay. Đôi môi mỏng của Hà Ngộ hơi mím lại, bọn họ muốn làm rõ mối quan hệ hiện giờ.
"Em có yêu cầu gì đối với tôi không?" Hà Ngộ lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Tô Thu Tử hiển nhiên là đang chờ anh mở lời, sau khi anh nói xong, cô suy nghĩ một chút rồi nói với anh: "Vâng. Em còn chưa tốt nghiệp đại học, trước kia học phí là do gia đình chi trả cho em. Bây giờ đã kết hôn hôn rồi, em cũng không thể ngửa tay xin tiền họ nữa, vì vậy học phí..."
Hà Ngộ gật đầu, nói: "Tôi sẽ chuyển khoản đúng hạn cho em."
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Tô Thu Tử tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Vậy còn sinh hoạt phí..."
Hà Ngộ nở nụ cười bất đắc dĩ, anh gật đầu nói: "Sẽ chuyển cùng với học phí. Còn gì nữa không?"
Cảm nhận được trong nụ cười bất đắc dĩ của anh mang theo sự khoan dung và gợi cảm, trong lòng Tô Thu Tử cảm thấy có chút bối rối. Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra điều gì nữa, cuối cùng chỉ lắc đầu và nói: "Không còn gì nữa. Vậy anh có yêu cầu gì với em không?"
"Không có." Hà Ngộ dứt khoát trả lời.
Nghe vậy, Tô Thu Tử kinh ngạc mở to mắt, cúi đầu nói: "Ồ".
Khi cô cúi đầu, phần tóc mái kẹp bên tai cô theo quán tính rơi xuống. Cô hơi cúi đầu, bờ vai và cần cổ thoáng hiện qua đường viên cổ áo mỏng, khiến cô trông cực kỳ nhỏ nhắn, đáng yêu.
Hà Ngộ giơ tay vén tóc ra sau tai cho cô.
Ngón tay mang theo hơi ấm của người đàn ông cọ vào má cô có chút tê dại. Tim Tô Thu Tử đập lệch một nhịp, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Ngón tay Hà Ngộ vẫn chưa buông xuống, đầu ngón tay chút chút chai sạn do cầm bút vẽ trong thời gian dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, đôi mắt người phụ nữ khẽ động, giống như hồ nước trong suốt dưới ánh trăng đêm.
Bầu không khí giống như được thắp nến, từ từ nóng lên.
Tô Thu Tử nhìn Hà Ngộ, giọng nói hơi run.
"Động phòng hoa chúc sao?"
Nghe được câu hỏi của cô, đáy mắt người đàn ông như từng làn sóng nước dập dềnh, khẽ cười một tiếng, nói.
"Động phòng hoa chúc."