Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 207




Thời tiết nóng dần.

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết mát mẻ, gió thổi qua mang theo hơi ẩm của nước. Trong phòng ký túc xá, mấy cô gái tắm xong đứng hóng mát trêи hành lang, trong không khí tản ra mùi xà phong thơm ướt át.

Trình Dao Dao cũng tắm xong, cô đứng trước gương chỉnh lại quần áo rồi đeo túi xanh nhỏ bằng da nói: “Chị Húc Đan, em dẫn Tiểu Xuyên ra ngoài chơi nhé.”

Tiểu Xuyên là con trai của Vương Húc Đan, chồng cô phải đi làm nên không có thời gian trông con. Cô thường dẫn con trai đến ký túc xá, mấy cô gái trong phòng đều tranh nhau giúp cô trông con. Đứa trẻ trời sinh biết đẹp và xấu, bé thích dán Trình Dao Dao nhất.

Mấy cô gái cùng phòng đều cười: “Dao Dao, ngày nào cô cũng dẫn theo một cái bóng đèn nhỏ. Người yêu cô không ghen à?”

Vương Húc Đan cũng nói: “Tiểu Xuyên sẽ làm phiền em đấy.”

Trình Dao Dao cúi đầu nhìn bé trai ôm chân cô: “Không đâu, Tạ Chiêu rất thích Tiểu Xuyên, đúng không?”

Bé trai tầm 3 tuổi, miệng chảy nước dãi, bé nhìn chằm chằm mặt Trình Dao Dao cười khanh khách.

Tần Dương Dương cười to: “Tiểu Xuyên mới 3 tuổi đã biết thích con gái đẹp rồi!”

Trình Dao Dao ôm bé trai mập mạp xuống tầng, cô thấy nam thanh niên đứng dưới gốc cây ngô đồng chờ người yêu.

Tạ Chiêu mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen phổ thông nhưng thân hình cao lớn và tính cách trầm ổn làm người ta liếc qua cũng thấy rõ hắn.

Trình Dao Dao kêu lên: “Tạ Chiêu, nhanh…”

Tạ Chiêu chạy tới bế Tiểu Xuyên. Trình Dao Dao thở hồng hộc: “Bé nặng quá…”

Tiểu Xuyên thân thiết dựa vào vai Tạ Chiêu, hai người đi cạnh nhau cộng thêm bánh bao nhỏ giống hệt một nhà ba người.

Mấy ánh mắt ước ao ghen tị nhìn chằm chằm họ.

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao dẫn Tiểu Xuyên đến quán của chị Dương. Hôm nay hai người đến nói chuyện làm ăn.

Nhà máy gia công vật liệu gỗ của Tạ Chiêu làm ăn rất tốt, chất lượng nổi trội, quan hệ với thương nhân người nước ngoài cũng bền chặt. Tạ Chiêu dự định chuyển giao để mở thêm một nhà máy bán đồ gia dụng.

Nhà máy mới ở ngoại thành, diện tích rộng, ánh sáng trong nhà máy rõ ràng, máy móc mới nhập khẩu từ nước ngoài về.

Bây giờ các đồ khảo cổ còn chưa đáng tiền chứ đừng nói đến vật liệu gỗ quý hiếm. Tạ Chiêu không muốn Trung Quốc bị coi là thị trường gia công, chỉ có thể bán rẻ sức lao động và sản phẩm cho người phương Tây.

Tạ Chiêu lấy linh cảm từ đồ vật trong căn biệt thự: “Đồ dùng trong nhà mang phong cách Trung Quốc có thể sản xuất bán cho người nước ngoài. Mà Trung Quốc có rất nhiều đồ tốt, vì sao phải phải bán giá rẻ cho họ chứ?”

Trình Dao Dao nói: “Đúng vậy. Chúng ta đã làm thì phải làm đồ cao cấp, đồ xa xỉ. Người ngoại quốc thích hàng hiệu, mà họ rất thích phong cách phương Đông. Chúng ta phải nghiên cứu kỹ càng mới được.

Dựa vào đề nghị của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu dựa vào trung ương tìm mấy sinh viên giỏi trường mỹ thuật rồi thuê giáo sư già chuyên môn nghiên cứu đồ dùng trong nhà thời cổ của Trung Quốc.

Ở niên đại này, người nào cũng có tài. Bọn họ nghiên cứu một thời gian dài, sau đó sửa chữa theo đề nghị của Trình Dao Dao, cuối cùng cũng thiết kế ra mấy bộ đồ dùng mang phong cách phương Đông, họ còn chỉnh sửa theo lối sống và khiếu thẩm mỹ cửa người phương Tây.

Đây là nhóm sản phẩm đầu tiên sản xuất ra thị trường, các tài liệu tham khảo đều phải nhờ quan hệ trong cục văn hóa mới lấy được, mỗi một bộ phận không thể sao chép theo, mấy bộ đồ dùng này rất thích hợp bán cho thương nhân.

Bộ nội thất đặt trong nhà máy không nhìn ra cái gì. Nhưng khi đặt bộ nội thất này vào trong phòng ăn cao cấp mang đậm phong cách Trung Quốc, mọi người sẽ thấy rõ sự khác biệt. Còn chưa nói đến việc Trình Dao Dao ngồi trêи đó.

Quán ăn của chị Dương được sửa lại từ căn nhà cũ. Hôm nay quán ăn dọn dẹp cực kỹ sạch, nền đất lát đá xanh bóng loáng, ở giữa bày một bộ nội thất mang phong cách phương Đông. Bóng đèn trêи đỉnh đầu cũng được quây lại bằng một cái chụp tre, ánh đèn chiếu xuống nhẹ nhàng.

Trong quán cũng treo thêm mấy cái đèn lồng hoa sen, Trình Dao Dao xõa tóc ngang vai, cô mặc một cái váy trắng trơn, trêи cổ đeo dây chuyền mặt đá đỏ tươi như máu làm nổi làn da trắng nõn và gương mặt xinh đẹp của cô.

Vẻ đẹp của Trình Dao Dao mang phong cách phương Đông, nhưng khí chất cao quý trêи người cô lại khác hẳn phụ nữ Trung Quốc niên đại này, cô hoàn toàn phá bỏ ấn tượng cứng nhắc về phụ nữ Trung Quốc của người phương Tây.

Đồ nội thất cao cấp mang phong cách phương Đông cũng phá vỡ nhận thức của khách phương Tây: Hóa ra sản phẩm của Trung Quốc cũng không quê mùa và rẻ như vậy.

Thức ăn chưa bê lên, hợp đồng đã được ký kết thành công.

Khách hàng lần này là Jackson – người thừa kế cửa hàng bán đồ nội thất uy tín, lâu đời ở nước Anh, thỏa thuận xong đơn hàng này, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Trước lúc ký hợp đồng, bỗng nhiên Jackson dừng bút nói mấy câu tiếng Anh với Trình Dao Dao.

Jackson tóc vàng mắt xanh mang theo tính cách ngạo mạn và thận trọng đặc hữu của người Anh. Nhưng khi thấy Trình Dao Dao, hắn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt mấy câu tiếng Anh.

Dù Tạ Chiêu không hiểu rõ tiếng cũng nghe rõ lời khen nhiệt tình dâng trào lên của hắn.

Phiên dịch cúi người nói: “Ngài Jackson khen cô gái này rất đẹp, đây là lần đầu tiên ngài ấy thấy cô gái đẹp như vậy, cô là hóa thân của Muse ở phương Đông. Ngài ấy muốn hỏi tên cô.”

Trình Dao Dao biết tiếng Anh, lời nói của Jackson còn nhiệt tình hơn gấp trăm lần so với lời dịch của phiên dịch. Cô cười nhẹ, đang muốn mở miệng thì Tạ Chiêu nắm chặt tay cô, hắn nói với Jackson bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, cô ấy là vợ của tôi.”

Phát âm tiếng Anh của hắn không lưu loát nhưng chữ nào cũng rõ ràng có lực.

Thân hình Jackson không kém Tạ Chiêu bao nhiêu, khuôn mặt cũng đẹp trai theo kiểu phương Đông.

Jackson híp mắt nhìn hắn, Tạ Chiêu cũng nhìn thẳng lại, đột nhiên giữa hai người xuất hiện bầu không khó giương cung bạt kiếm.

Tiểu Xuyên vẫn ngoan ngoãn ăn bánh ngọt bỗng nhiên khóc to: “Ăn… Ăn…”

Trình Dao Dao nói nhỏ: “Bé lại chảy nước dãi rồi!”

Tiểu Xuyên nhảy loạn trong ngực Trình Dao Dao, bé vừa há miệng liền chảy nước dãi.

Tạ Chiêu không chê, hắn còn lấy khăn lau nước dãi cho bé: “Trẻ con đều như vậy.”

Trình Dao Dao nhét Tiểu Xuyên vào trong ngực Tạ Chiêu: “Vậy anh ôm bé đi!”

Cuối cùng chị Dương bê bánh xốp hoa sen lên rồi ôm Tiểu Xuyên ra ngoài.

Biểu lộ của Jackson giống như bị đấm một phát vào mặt, hắn hậm hực ký tên. Hắn nói: “Không ngờ hai người còn trẻ như vậy đã có con rồi. Hóa ra người phương Đông kết hôn sớm thật.”

Một chữ ký đáng giá 7 con số. Tâm tình Trình Dao Dao rất tốt, cô cười lộ má lúm đồng tiên, sau đó sờ nhẫn kim cương trêи tay nói bằng giọng Luân Đôn chính gốc: “Đúng vậy. Chúng tôi kết hôn từ lúc ở nông thôn rồi.”

Jackson hoảng sợ: “Cô Trình, cô từng du học ở Luân Đôn sao?”

Trình Dao Dao cười lắc đầu, cô vừa quay đầu đối diện với ánh mắt chuyên chú của Tạ Chiêu, cô lập tức trừng mắt nhìn hắn.

Bỗng nhiên phiên dịch hỏi: “Nhìn cô Trình còn trẻ, cô đủ tuổi kết hôn rồi sao?”

Trình Dao Dao kỳ quái nhìn hắn, đối phương mỉm cười: “Xin lỗi, tôi sống ở nước ngoài từ nhỏ nên rất hiếu kỳ truyện trong nước.”

Trình Dao Dao còn chưa mở miệng, chị Dương và con gái bê thức ăn lên. Hôm nay quán ăn của chị Dương đón cửa từ chối tiếp khách để chuẩn bị thức ăn đón khách hàng này.

Bây giờ là múa ngó sen nên chị Dương làm tiệc sen. Canh ngó sen, củ sen nhồi gạo nếp, tôm viên hấp sen, canh hạt sen nấu tổ yến,…

Trình Dao Dao dùng tiếng Anh lưu loát giới thiệu từng món.

“Tổ yến là nguyên liệu nấu ăn trân quý của hoàng thất cổ đại Trung Quốc, mọi người tin nó côn hiệu kéo dài tuổi thọ.”

Mấy người nước ngoài sửng sốt, họ lập tức bê bát canh hạt sen nấu tổ yến vừa rồi không nếm ra mùi vị gì lên, sau đó cẩn thận nhấm nuốt, họ cảm thấy nguyên liệu nấu ăn của hoàng thất thực sự khác biệt.

Trình Dao Dao nhân cơ hội giới thiệu bàn ghế, bộ đồ ăn họ đang dùng, tất cả đều có lịch sử mấy trăm năm, đồ cổ được lưu truyền từ thời xưa đến bây giờ, mấy người nước ngoài kinh ngạc không thôi.

Jackson còn ra giá cao mua nhóm hàng mẫu này nhưng Tạ Chiêu từ chối.

Những dụng cụ bằng vật liệu gỗ quý ngày xưa bán đi một cái thì thiếu một cái, hắn tình nguyện lưu giữ những vật này ở Trung Quốc.

Thức ăn ngon, rượu ngon, khách và chủ đều vui vẻ. Đoàn người của Jackson còn phải đến sân bay đi Hồng Kông, trước khi đi hắn còn được Trình Dao Dao tặng một hộp điểm tâm Trung Quốc tự làm và một cái khăn lụa kiểu nữ làm quà.

Sau khi khách hàng lên xe, người phiên dịch quay đầu nhìn chằm chằm Trình Dao Dao một lúc rồi mới đóng cửa xe lại.

Hai người nhìn xe hơi đi xa, Trình Dao Dao nói: “Người phiên dịch kia rất lạ.”

Tạ Chiêu từ chối cho ý kiến, hắn nói: “Em Dao Dao, Tiểu Phi thêu khăn lụa cho em.”

“Khi tặng cho bọn họ, em đã tính toán trước rồi.” Trình Dao Dao mỉm cười bẻ ngón tay: “Bên trêи còn thêu nhãn mác đó.”

Bỗng nhiên cô ngửa đầu hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

Ánh mắt Tạ Chiêu sáng rực, hắn còn sốt ruột hơn ngày thường nhiều, hơi thở quanh người nóng bỏng như núi lửa phun trào.

“Em Dao Dao, lúc em nói tiếng Anh, anh…”

Tạ Chiêu cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai Trình Dao Dao, hắn yên lặng nói mấy chữ.

Trình Dao Dao đứng trong gió đêm rùng mình, ngay cả đôi môi cũng run rẩy: “Anh lại đùa giỡn lưu manh!”

Trời tối dần, đèn đường bật sáng lên. Ở phía xa vẫn có ánh đền lấp lóe, đó là cửa hàng và quán ăn mới mở.

Tiểu Xuyên ăn bánh ngọt no căng bụng, bé đã ngủ thϊế͙p͙ đi rồi. Tạ Chiêu lấy áo khoác bọc bé lại rồi ôm trong ngực. Trình Dao Dao chỉ có thể tủi thân đi bên cạnh Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu buồn cười: “Muốn anh cõng không?”

Trình Dao Dao động lòng, cô nhìn xung quanh nhưng vẫn nói: “Bỏ đi… Chờ về nhà rồi cõng.”

Trêи đường náo nhiệt, người trẻ tuổi uống say dựa vào vai nhau đi ngang qua. Nếu không phải Tạ Chiêu nhìn không dễ chọc, Trình Dao Dao đã bị quấy rồi nhiều lần rồi.

Năm nay phần lớn thanh niên trí thức đều quay về thành phố, nhà máy quốc doanh liên tục bị doanh nghiệp tư nhân chèn ép phải đóng cửa, nền kinh tế khôi phục trêи phạm vi lớn, rất nhiều loại người dung hợp lại với nhau tạo thành điềm báo cho sự rối loạn của xã hội.

Mặc dù chưa đến thập niên 90 nhưng tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, lưu manh trêи đường nhiều hơn, đội tra xét cũng không quản hết được. Nghe nói một số nơi bị cướp xe ngay trêи đường to, tệ nạn cướp bóc trêи xe lửa cũng xảy ra liên tục.

Dạo này con gái đi ra ngoài đều phải kết thành đoàn. Tạ Chiêu cũng không để Trình Dao Dao đi ra ngoài với nhóm bạn cùng phòng nữa.

Tạ Chiêu nói: “Em Dao Dao, đi vào trong đi.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn đi vào sát rìa đường, thân hình cao lớn của Tạ Chiêu đi bên ngoài che chở cô, cô cũng có thể tránh mấy ánh mắt đang ngấp nghé xung quanh mình.

Gió đêm mang theo tiếng hát êm đềm, bài hát “Dạ Lai Hương” vang lên trong đêm. Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, Trình Dao Dao nhìn gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu, trong lòng vừa yên tâm vừa ngọt ngào.

Lúc đi qua nhà hát lớn, bên ngoài cổng treo đầy áp phích rực rỡ muôn màu, Trình Dao Dao dừng chân nhìn xem. Những bộ phim điện ảnh bom đạn cháy đỏ rực trời, trong đó có một số bộ phim kinh điển được phiên dịch in rõ trêи tấm áp phích. Có tấm áp phích bị xé rách một mảng.

Trình Dao Dao nói: “Tạ Chiêu, từ lúc chúng ta tới Thượng Hải, chúng ta còn chưa đi xem phim lần nào đâu.”

“Muốn đi xem không?” Tạ Chiêu chưa từng từ chối cô.

“Xem thế nào được.” Trình Dao Dao chỉ Tiểu Xuyên đang ngủ trong ngực Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu cười nhẹ: “Em nhất định dẫn bé đi mà.”

Lần nào Trình Dao Dao cũng không nỡ từ chối bánh bao nhỏ, cuối cùng dẫn đi lại ném cho Tạ Chiêu. Tạ Chiêu rất thích Tiểu Xuyên, hắn chăm sóc em bé rất tốt.

Trình Dao Dao chọc chọc gương mặt mũm mĩm của Tiểu Xuyên, cô lẩm bẩm: “Ai bảo anh hay giở trò lưu manh.”

Hô hấp của Tạ Chiêu ngừng lại, hắn nói: “Em Dao Dao, sắp đến tháng 5 rồi. Chúng ta lĩnh chứng xong sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.”

“Vậy là giở trò lưu manh hợp pháp!”

“Hợp pháp thì không gọi là lưu manh nữa. Phải gọi là…” Tiếng nói từ tính trầm thấp vang lên: “Tình thú của vợ chồng.”

Hai người vừa nói vừa đi qua cổng nhà hát bật đèn sáng trưng.

Hai nhân viên công tác phía sau họ xách hồ dán đi ra, họ thở dài: “Tháng này bị xé rất nhiều áp phích rồi, thà nhà hát chúng ta không dán áp phích còn hơn!”

“Ai bảo cô gái trong áp phích xinh đẹp như vậy, ngay cả tôi cũng muốn giữ một tấm đó.”

Chỗ vừa bị xé rách được dán lên một tấm áp phích mới, bên trêи còn viết “Nghiêm cấm xé áp phích, bị bắt sẽ trị nghiêm”.

Nền tấm áp phích màu đen, bỗng nhiên Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, da trắng môi đỏ mắt hoa đào, nuốt ruồi cạnh khóe mắt cực kỳ đẹp.

Tháng tư rất bận.

Nhà máy đồ gia dụng bắt đầu khua chiêng gõ trống sản xuất, Tạ Chiêu vừa đi học vừa bận rộn thu xếp qua lại giữa khách hàng và nhà xưởng. Thực sự khổ cực đến mức một ngày như một năm.

Thôn Điềm Thủy có rất nhiều gỗ, đồ gia dụng trong nhà được làm từ gỗ già, nhà nào cũng có mấy cây gỗ to chứ đừng nói đến người Thượng Hải.

Ở niên đại này, mọi người không có khái niệm gì về gỗ xưa, họ muốn có một cái tủ sắt hơn là tủ gỗ. Một số hộ nhà nông phá hết nhà gỗ xây nhà gạch, họ vứt hết đống gỗ quý ra góc sân mặc gió mặc mưa, có người còn lấy làm củi đốt.

Tạ Chiêu bảo nhân viên đi thu mua gỗ ở khắp nơi, phần lớn gỗ tốt đều lấy ở vùng quê. Có người còn lên trêи núi chặt gỗ tốt chuyển đến nhà máy sản xuất đồ gia dụng.

Vật liệu gỗ được chế thành bàn trang điểm, giường, bàn ghế,… Phần gỗ thừa có thể chế thành hộp đựng đồ trang điểm, lược gỗ và các loại đồ vật nhỏ khác, họ sẽ tận dụng mọi thứ.

Mà những loại dụng cụ gia đình lỗi thời sẽ được bàn tay kỳ diệu của người thợ sửa lại như mới. Nhưng Tạ Chiêu không bán mà muốn giữ lại để bảo vệ di sản văn hóa, hắn bảo người cất hết vào trong kho. Chờ qua mấy chục năm nữa, giá cả đồ cổ này không thể so sánh nổi.

Tạ Chiêu thường xuyên nghỉ học, thầy giáo còn lo lắng có phải trong nhà hắn xảy ra chuyện gì hay không.

Trình Dao Dao ghen ghét: “Dựa vào đâu anh xin nghỉ liền được nghỉ, em xin nghỉ thì bị nói là lười?”

“…” Bởi vì em thật sự thích lười biếng. Tạ Chiêu im lặng nuốt câu này xuống, hắn tiếp tục phụ đạo cho Trình Dao Dao.

Khóa 77 nhập học từ cuối tháng 3, chớp mắt đã đến cuối kỳ. Sinh viên bắt đầu nghỉ hết các hoạt động ở câu lạc bộ để ôn thi học kỳ.

Thi biện luận, kịch,… Tư tưởng tự do của sinh viên mới tràn vào trường, đây là nhóm người nhiệt tình, nổi bất nhất ở niên đại này, trong lòng họ tràn ngập khát vọng. Các thể loại văn học, kịch, tuồng từng bị cấm đều được khôi phục lại, linh hồn tuổi trẻ cũng điên cuồng theo đó.

Bên trong hội trường của trường học thường chiếu phim điện ảnh nhưng vé vào rất hiếm. Sinh viên ngành mỹ thuật thường vẽ vé giả để trà trộn vào, người người nhốn nháo.

Tối hôm đó, Tạ Chiêu rút ra hai tấm vé rủ Trình Dao Dao đi xem phim.

8 giờ tối, đèn đường dưới ký túc xá lúc sáng lúc tối. Trình Dao Dao vừa tắm xong, mái tóc còn mang theo mùi hương hoa đào, cô ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu: “Sao giờ này mới đi xem phim?”

“Không phải lần trước em muốn xem phim sao?” Tạ Chiêu kiềm chế ý định muốn hôn cô, hắn nói: “Nghe nói nữ chính trong phim này rất đẹp.”

Không biết sinh viên nào bản lĩnh cao cường tìm được một đĩa phim tình cảm, nghe nói bộ phim này còn chưa chiếu chính thức ở nhà hát lớn Thượng Hải, đây là bộ phim tình cảm đầu tiên của Trung Quốc không có cảnh hôn nào trong phim. Mọi người đều điên cuồng tranh vé xem phim, Tạ Chiêu không hứng thú lắm, hắn chỉ nhớ lần trước Trình Dao Dao nói muốn xem phim nên hắn mua hai vé.

Tạ Chiêu nhớ hết mấy lời nói vớ vẩn của mình ở trong lòng, Trình Dao Dao cảm thấy ngọt kịm, cô nói: “Vậy đi thôi. Nếu không đẹp, chúng ta liền về.”

“Được.” Tạ Chiêu nắm tay cô, hai người đi thẳng đến hội trường.

Đáng nhẽ bộ phim lần này phải bảo mật, ai ngờ một truyền mười, mười truyền trăm, người đến xem vượt xa dự đoán. Đám người trong hội trường chen lấn chật như nêm cối.

Tạ Chiêu phản ứng nhanh, hắn che chở Trình Dao Dao đứng trong góc, hai tay hắn chống lên tường vây Trình Dao Dao ở bên trong.

Hội trường tối om ầm ĩ, lúc nói chuyện phải dán vào tai, Trình Dao Dao nói: “Chen chen chúc chúc, biết thế không tới rồi.”

Tạ Chiêu xin lỗi: “Bây giờ không chen ra ngoài được, lần sau dẫn em đến rạp chiếu phim nhé.”

“Sao anh cắn tai em!” Trình Dao Dao che tai, làn da đỏ ửng.

Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn cúi đầu hôn cô, nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

Mập mờ phát sinh trong bóng tối, mọi thứ xung quanh cô giống như thủy triều bị ngăn cách bên ngoài, bên trong chỉ còn đôi tình nhân thì thầm nói nhỏ.

Bỗng nhiên hội trường yên tĩnh lại.

Ống kính lóe sáng, một cô gái mặc sườn xám đứng trêи ban công. Da trắng môi đỏ mắt hoa đào, màn hình đen trắng cũng không ngăn nổi vẻ đẹp sắc nét kϊƈɦ thích lòng người của cô.

Nhìn thoáng qua, màn hình dần dần tối sầm lại. Tim đám người còn đập thình thịch chưa bình phục, trêи màn hình xuất hiện một hàng chữ sáng lấp lánh: « Xa xôi ».

Cảnh tiếp theo xuất hiện màu sắc. Từ cách quay của đạo diễn Vinh đến thiết bị kỹ thuật hình ảnh, cảnh quay được thể hiện rõ nét, rực rỡ.

Còn chưa nói đến người trong phim xinh đẹp như vậy.

Trong hội trường vang lên tiếng thảo luận ầm ĩ, kịch bản phim đặc sắc hấp dẫn, mọi người tranh nhau nói: “Không phải đây là Trình Dao Dao sao?”

“Là Trình Dao Dao ngành văn học Trung Quốc.”

“Hoa khôi của trường chúng ta.”

Tiếng thảo luận như thủy triều dâng lên, cuối cùng một người hô to: “Là Trình Dao Dao!”

Khi hai chữ “Xa xôi” xuất hiện, đầu óc Trình Dao Dao liền trống rỗng. Nghe thấy tiếng thảo luận trong hội trường, cô càng luống cuống.

Vòng ôm ấp áp bao lấy cô, Tạ Chiêu dẫn cô ra khỏi hội trường.

Sau khi ra ngoài, không khí mát mẻ lập tức đập vào mặt, Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Chiêu nói: “Em Dao Dao, không sao đâu. Bộ phim này sớm muộn gì cũng công chiếu thôi.”

“Em không sao, chỉ là… hơi bất ngờ.” Đầu Trình Dao Dao vẫn còn choáng váng.

Không phải cô sợ nổi trội, nếu cô sợ lúc trước cô đã không đồng ý đóng bộ phim này rồi. Nhưng bây giờ cô rất thích cuộc sống đại học, bộ phim này xuất hiện sẽ làm rối loạn cuộc sống ngày thường của cô và Tạ Chiêu.

“Em còn tưởng bộ phim này bị rà soát, mấy năm sau mới chiếu cơ.” Trình Dao Dao buồn bực. Dựa theo quá trình lịch sử, thể loại phim này bị cấm chiếu trong thập niên 80 mới đúng.

Tạ Chiêu nói: “Vậy thì đáng tiếc lắm. Bộ phim rất hay.”

Trình Dao Dao nói: “Anh vừa mới nhìn đã biết bộ phim này hay rồi sao?”

Tạ Chiêu nói chân thành: “Em ở trong phim rất đẹp.”

Lòng Trình Dao Dao nở hoa, mặt cô tỏa sáng: “Thật sao?”

Tạ Chiêu nhịn cười, hắn nghiêm túc gật đầu: “Thật. Bộ phim này được công chiếu sẽ nổi tiếng khắp cả nước.”

Đâu chỉ nổi tiếng khắp cả nước, bộ phim này còn được đề xuất tham gia liên hoan phim nước Pháp, sau đó nhận được ba giải thưởng lớn, bộ phim này trở thành bộ phim Trung Quốc đầu tiên nhận được giải thưởng này.

30 năm sau, poster của bộ phim này xuất hiện trêи các diễn đàn lớn, nó được lặp đi lặp lại trong giới giải trí đương thời.

Dân mạng chỉ có thể nghe lại bậc cha chú miêu tả lại vẻ đẹp nghiêng thành nghiêng nước của Trình Dao Dao, đáng tiếc sau bộ phim “Xa xôi”, Trình Dao Dao không còn tác phẩm nào khác. Mà hình ảnh của Trình Dao Dao và bộ phim này đều bị một bàn tay lớn xóa đi, người đời sau chỉ có thể xem lại tấm poster duy nhất này.

Có người suy đoán, dựa vào khí chất và vẻ đẹp của Trình Dao Dao, cô nhất định được đại lão kim ốc tàng kiều, nhỡ đâu còn xuất hiện kịch bản cướp người. Không bao lâu sau, topic này bị xóa bỏ giống như suy đoán của chủ topic về phương diện này.

Còn bây giờ bộ phim đó làm Trình Dao Dao trở tay không kịp.

Ở niên đại này, chỉ cần một bộ phim cũng đủ để người ta nổi tiếng. Một khi bộ phim “Xa xôi” công chiếu, nó sẽ nổi tiếng khắp cả nước giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Qua mấy ngày ngắn ngủi, Trình Dao Dao từ hoa khôi của trường đại học Thượng Hải biến thành minh tinh điện ảnh. Đầu năm nay không có người đại diện và bảo vệ, chứ đừng nói đến người phát ngôn.

Lúc trước cô đi học, chỉ tính người học ngành khác và người bên ngoài trường đến đã chật kín lớp học, bây giờ còn cả fan cuồng chạy từ nơi khác tới, mọi thứ lập tức hỗn loạn. Trường học phải tăng thêm bảo vệ và nghiêm cấm người ngoài vào trường quấy rầy học sinh.

May mà Tạ Chiêu luôn ở bên cạnh cô.