Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 208




Kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của sinh viên năm 1977 bắt đầu, ba tháng ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh.

Trình Dao Dao nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Trong phòng thi có rất nhiều sinh viên thất thần nhìn cô, ngay cả giáo viên trẻ tuổi trông coi phòng thi khác cũng chạy tới nhìn cô.

Trình Dao Dao không để ý, cô cúi đầu làm bài thi. Tiếng Anh là môn học cô hiểu rõ nhất, nét chữ xinh đẹp xuất hiện trêи giấy.

Trình Dao Dao làm xong bài thi rồi kiểm tra lại một lần. Tiếng chuông vang lên, cô vội vàng nộp bài thi chạy ra phòng đầu tiên.

Mấy người Tần Dương Dương đuổi theo phía sau: “Dao Dao, Dao Dao chờ đã! Chạy vội thế làm gì?”

Trình Dao Dao kiềm chế, cô dừng lại đợi họ: “Đâu có vội.”

Trình Dao Dao ôm sách, bạn cùng phòng để cô đứng giữa tránh ánh mắt của sinh viên khác.

Từ lúc bộ phim “Xa xôi” bùng cháy ở Thượng Hải, Trình Dao Dao rước lấy rất nhiều ong bướm. Tạ Chiêu và cô học khác ngành, có một số môn không trùng nhau. Mỗi ngày tan học bạn cùng phòng đều đi cùng cô, đến khi Tạ Chiêu đến đón mới quay về.

Trường học đồng tình tình huống của Trình Dao Dao, họ cho cô ôn tập hai tuần cuối ở nhà.

Hôm nay đi thi, Trình Dao Dao mới xuất hiện trước mắt mọi người. Dù như thế nhưng vẫn có người chạy tới phòng thi nhìn cô.

Sau khi trở lại ký túc xá, Tần Dương Dương nằm sấp trêи giường: “Ôi, mệt chết tôi rồi, hai tuần ôn tập không được ngủ một giấc thoải mái nào!”

Âm thanh hưởng ứng vang lên liên tiếp.

Triệu Mục dọn dẹp ký túc xá, hai tuần nay mọi người không có tâm tư thu dọn, sách và tài liệu học tập chất đầy trêи bàn. Cô nói: “Mọi người thi xong có dự định gì không?”

Lý Vệ Hồng nói: “Vừa mới học được ba tháng, mà vé xe về nhà quá đắt, tôi và Tưởng Linh nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ làm nhân viên thời vụ cho xưởng đóng hộp tư nhân.”

Vương Hi Nhi nói: “Ôi, tiền công ở xưởng đóng hộp cao không? Tôi cũng ở lại.”

Tưởng Linh nói: “Tiền công tính theo sản phẩm, nghe nói một tháng có thể kiếm được mấy chục đồng đó.”

“Ôi má ôi, tiền công còn cao hơn tiền lương của bố tôi nữa!” Vương Hi Nhi kϊƈɦ động nói.

Triệu Mục cẩn thận hơn: “Đáng tin không?”

“Sao lại không đáng tin được, bây giờ có rất nhiều xí nghiệp tư nhân, họ thường xuyên tuyển nhân vụ thời vụ.”

Vương Húc Đan nói: “Ông bà nội của Tiểu Xuyên nhớ cháu trai, tôi và chồng phải đưa thằng bè về nhà rồi.”

Tần Dương Dương thuyết phục: “Đừng về! Nghỉ hè mọi người đến nhà tôi chơi đi! Này Dao Dao, cô đừng trang điểm nữa, cô mau nói gì đi!”

Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, cô nói: “Tôi… Tôi không về. Nghe nói xe lửa đường dài bây giờ không an toàn, nạn đập cửa sổ xe trộm cướp, bắt cóc trẻ con, lừa bán phụ nữ nhiều lắm.”

Lần trước Tạ Chiêu về thôn, nửa đường xe lửa dừng ở một trạm nhỏ, mấy người dân bản xứ liền chạy đến đập cửa sổ giật đồ, cạnh chỗ Tạ Chiêu có hai bố em ăn mặc lịch sự bị người ta cướp sạch. Nếu không nhờ Tạ Chiêu giúp đỡ, cô gái còn bị kéo luôn ra ngoài cửa sổ.

Nghe Trình Dao Dao nói xong, mấy cô gái khác sợ hết hồn, họ vội vàng nói: “Vậy tôi không về nữa! Chúng ta ở ký túc xá vẫn có bạn mà!”

Triệu Mục lạc quan nói: “Đúng vậy, chúng ta đi làm thêm đi, làm trong hè có thể kiếm được tiền sinh hoạt và tiền nộp học kỳ sau.”

Tình cảm của mấy cô gái trẻ tuổi rất tốt, họ không muốn tách nhau ra, bây giờ vừa nói vừa cười thảo luận công việc làm trong hè.

Trình Dao Dao nói: “Các cô đừng đến xưởng đồ hộp, chỗ đấy rất vất vả. Mấy ngày nữa tôi hỏi thăm giúp mấy cô, sau đó tìm công việc nhẹ nhõm hơn.”

Mọi người vui sướиɠ. Triệu Mục đề nghị: “Dì quản lí ký túc xá về nhà rồi. Tối nay chúng ta nấu lẩu ở ký túc xá ăn đi, ra cổng trường mua ít rau xanh và mì là được.”

Tần Dương Dương nói: “Nấu lẩu làm gì, chúng ta ra quán ăn đi!”

Mọi người quyết định không về nhà, bọn học cũng tiết kiệm được mấy đồng tiền vé xe nên người nào cũng đồng ý.

Trình Dao Dao nói: “Hôm nay tôi hẹn Tạ Chiêu rồi, để hôm khác ăn đi.”

Trình Dao Dao nhìn gương, hôm nay cô trang điểm rất kỹ, cô mặc một cái váy đỏ được thiết kế độc đáo, kẹp tóc ngọc trai cặp trêи mái tóc đen nhánh. Tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, cô mặc cái váy này vào càng thêm xinh đẹp đến mức làm người người ta nhìn chằm chằm.

Cô mỉm cười xoay một vòng làm nhóm bạn cùng phòng khen không ngớt.

Tần Dương Dương nói: “Dao Dao, ngày nào cô cũng đi cùng Tạ Chiêu, hôm nay tụ tập cùng chúng tôi đi!”

Ánh mắt hoa đào của Trình Dao Dao xoay chuyển, cô nháy mắt: “Hôm nay khác. Tôi phải đi làm chuyện lớn.”

Tần Dương Dương ngẩn người, cô che mặt kêu to: “Cô nói chuyện thì cứ nói, đừng nháy mắt như thế chứ!”

Trình Dao Dao xách túi đi ra cửa, cô nói: “Tối nay tôi không về đâu!”

“Cô về nhà à?” Triệu Mục quan tâm nói: “Cô chú ý an toàn đấy.”

Mọi người trong ký túc xá đều biết nhà Trình Dao Dao ở Thượng Hải, họ cũng không nghĩ nhiều.

“Ừm.” Trình Dao Dao gật đầu, biệt thự là nhà cô.

Tần Dương Dương hỏi: “Hôm nay cô làm chuyện lớn gì?”

“Chờ tôi về, tôi nói cho mấy cô biết!” Trình Dao Dao hôn gió rồi chạy đi.

Trình Dao Dao đứng dưới tầng khoa kinh tế chờ Tạ Chiêu. Các sinh viên thi xong đều chạy vội đến, nơi này có tiếng là khoa hòa thượng, ánh mắt nóng bỏng xung quanh tập trung hết lên người Trình Dao Dao, cô quay người dựa vào thân cây.

Mấy bạn trai đều thức thời, họ cũng không muốn đụng phải đinh của Trình Dao Dao rồi lại bị Tạ Chiêu hẹn nói chuyện. Mọi người chỉ nhìn thêm vài lần nói rồi nhỏ vài câu, không ai đến quấy rầy Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao chờ đến phát chán, cô lấy gương nhỏ ra kiểm tra lại lớp trang điểm. Gương mặt hoàn mỹ không tì vết, trong gương xuất hiện thêm một bóng hình.

“Anh…” Cô vừa định nói chuyện liền cảm thấy không đúng, hơi thở trêи người vừa tới khác hẳn Tạ Chiêu, cô vẫn không kiềm chế nổi: “Tới…”

Nam thanh niên khác lạ đứng trước mặt Trình Dao Dao, ánh mắt hắn cuồng nhiệt kỳ quái: “Thẩm Ký Thu.”

Trình Dao Dao vô thức lùi ra sau, ánh mắt nhìn xung quanh.

Mọi người vừa rồi còn đứng trước khu giảng đường xây gạch đỏ đã đi về hết, bây giờ chỉ còn một mình cô.

Nam thanh niên chú ý tới ánh mắt của cô, hắn vội vàng tới gần nói: “Cô đừng sợ. Tôi tên là Hồng Tinh, tôi không có ý xấu đâu! Tôi chỉ muốn chào hỏi, làm bạn với cô thôi.”

Ánh mắt cuồng nhiệt của người con trai đứng trước mặt làm Trình Dao Dao nhớ lại chuyện xảy ra ở sau núi nửa năm trước.

Sau lưng Trình Dao Dao lạnh lẽo, mặt cô căng cứng, cô nhăn mày nhìn người không bình thường trước mặt.

Hồng Tinh lải nhải niềm yêu thích của mình với Thẩm Kỳ Thu, tốc độ nói của hắn rất nhanh nhưng không có logic, nước bọt muốn phun hết lên mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cố nén sự sợ hãi, cô nói: “Cảm ơn… Cảm ơn anh đã thích. Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây.”

Trình Dao Dao nói xong liền quay người lách qua hắn đi ra ngoài.

“Chờ đã!” Hồng Tinh chạy đến trước mặt Trình Dao Dao ngăn cô lại, hắn khẩn trương nói: “Cô không tin tôi thật sự thích cô đúng không? Cô nhìn đi!”

Hồng Tinh lấy một nắm cuống vé từ trong túi ra đưa cho Trình Dao Dao: “Thẩm Kỳ Thu, tôi xem rất nhiều lần rồi, cô nhìn đi. Cô nhìn xem, chỗ này có 28 vé xem phim, rạp chiếu phim nào ở Thượng Hải chiếu phim, tồi đều đi xem…”

Hai cánh tay hắn toàn là vết thương chồng chồng lớp lớp, trêи người còn tản ra mùi hôi thối.

Trình Dao Dao suýt nữa hét lên, mặt cô trắng bệch nhìn hắn: “Xin lỗi, tôi còn có hẹn, bây giờ tôi phải đi rồi.”

Trời sinh mặt cô lạnh lùng, nhưng Hồng Tinh lại cảm thấy cô cao ngạo khinh thường hắn.

Bỗng nhiên mặt Hồng Tinh đỏ bừng, gân xanh nổi lên: “Có phải cô xem thường tôi không? Tôi thích cô như thế, vì mua vé xem phim mà tôi tiêu hết tiền nộp học, Thẩm Kỳ Thu, cô khiến tôi rất thất vọng… Cô đừng chạy!”

Trình Dao Dao thừa dịp Hồng Tinh thất thần, cô vội chạy xuống bậc thang. Mưa rào rơi xuống ướt hết quần áo, bước chân của cô cũng chậm dần.

Hồng Tinh hét lên đuổi theo: “Cô đừng chạy! Thẩm Kỳ Thu!”

Trong cơn mưa rào hỗn độn, sân trường quen thuộc trở nên lạ lẫm, đáng sợ. Bụng Trình Dao Dao căng lên, ánh mắt tham lam của người đàn ông phía sau núi xuất và nụ cười ác độc của Trình Nặc Nặc xuất hiện trước mắt cô.

Một cái tay hung hăng nắm chặt cánh tay cô, âm thanh điên cuồng của Hồng Tinh vang lên: “Bắt được cô rồi.”

Trình Dao Dao rét lạnh, cô nhắm chặt mắt kêu to người muốn thấy ngay bây giờ: “Tạ Chiêu…”

Một cú đấm xuyên qua màn mưa, Hồng Tinh hét thảm, bàn tay nắm chặt Trình Dao Dao cũng nhả ra.

Lồng ngực ấm áp rắn chắc ngăn cách sự sợ hãi, tiếng nói dịu dàng vang lên: “Em Dao Dao, không sao rồi.”

Trình Dao Dao vùi mặt vào trong ngực Tạ Chiêu, thần kinh căng cứng thả lỏng dần, cô nghẹn ngào gọi: “Tạ Chiêu…”

“Xin lỗi, anh đến muộn, em Dao Dao sợ rồi.” Tạ Chiêu vuốt tóc cô.

Một đám nam sinh cũng chạy ra. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hiểu rõ, họ tức giận lên án tên lưu manh, mấy người bạn cùng phòng của Tạ Chiêu đứng vây quanh bọn họ: “Chị dâu không sao chứ? Xin lỗi chị, vừa rồi anh Tạ giúp em nên đến trễ.”

“Em dâu không sao chứ?”

Khóe mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô thò đầu ra khỏi ngực Tạ Chiêu, nhóm bạn cùng phòng của Tạ Chiêu đứng xung quanh, họ đều lo lắng nhìn cô.

Trình Dao Dao tủi thân vùi mặt vào trong ngực Tạ Chiêu, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

Nhóm thanh niên nhiệt huyết vô cùng tức giận. Đây là bạn gái xinh đẹp như hoa của Tạ Chiêu, còn là nữ thần trong lòng nam sinh toàn trường. Hôm nay cô lại bị tên lưu manh bắt nạt.

Hồng Tinh ăn phải một đấm của Tạ Chiêu, miệng hắn chảy đầy máu. Hắn vừa đứng lên liền nhìn thấy người trong lòng đang chui vào người Tạ Chiêu, động tác thân mật không coi ai ra gì.

Hai mắt Hồng Tinh đỏ bừng: “Thẩm Ký Thu! Cô… Sao cô có thể không biết xấu hổ như thế hả?”

Nhóm bạn cùng phòng của Tạ Chiêu lập tức nhấc chân đạp hắn: “Mày muốn chết hả? Dám nói chuyện như thế với chị dâu bọn tao!”

“Tôi là Trình Dao Dao, không phải Thẩm Kỳ Thu. Anh phân rõ hiện thực và phim được không hả?” Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, cô mách Tạ Chiêu: “Người kia bị thần kinh, vừa rồi làm em sợ muốn chết, hắn còn đuổi theo em…”

Tạ Chiêu ôm chặt cô: “Ừm, dọa em Dao Dao rồi.”

Mấy người bạn của Tạ Chiêu vây quanh Hồng Tinh, họ nói: “Tạ Chiêu, cậu đưa chị dâu về đi, thằng ranh này giao cho chúng tôi.”

Tạ Chiêu nói: “Mọi người đừng ra tay, để tôi.”

Tạ Chiêu cởi áo sơ mi che cho cô, giọng hắn dịu dàng: “Em Dao Dao, em qua bên kia tránh mưa đi.”

“Anh đừng… đừng gây ra án mạng.” Trình Dao Dao nói nhỏ.

Lồng ngực Tạ Chiêu rung động, hắn cười nhẹ: “Yên tâm đi. Đừng quay đầu lại.”

Trình Dao Dao nghe lời quay lưng đi.

Tạ Chiêu mặc một cái áo la lỗ ướt sũng, đường con cơ bắp rắn chắc cường tráng.

Hắn bước về phía Hồng Tinh, nước mưa chảy xuống mặt hắn lộ ra sự hung ác, nham hiểm khác hẳn ngày thường.

Hồng Tinh hung dữ đối diện với thân hình cao lớn của Tạ Chiêu lập tức lê người về phía sau: “Anh… Anh muốn làm gì?”

Mưa to gió lớn, tiếng sấm nổ đùng đùng, thỉnh thoảng có tiếng hét thảm thiết và tiếng đấm đá vang lên nhưng bị tiếng mưa át đi hết.

Đám người im lặng đứng nhìn. Không ai có thể đồng tình với hành vi cặn bã bắt nạt con gái của tên lưu manh này.

Đến khi Hồng Tinh bị đánh không sai biệt lắm, bảo vệ trường mới thong dong đến: “Nghe nói nơi này có người giở trò lưu manh?”

Trình Dao Dao đi cùng Tạ Chiêu đến cục công an khai báo.

Người của cục công an thấy Hồng Tinh thì nói: “Là thằng nhóc này nha!”

Hóa ra Hồng Tinh là sinh viên của trường công nông binh ở Thượng Hải. Tính tình hướng nội, không có tật xấu gì, nhưng đợt trước hắn bắt đầu ăn trộm tiền của bạn cùng phòng ký túc xá, sau đó trốn học nhiều lần. Sau khi người ta tìm thấy đồng hồ của bạn cùng phòng ở trong túi hắn, nhà trường liền đuổi học hắn.

Lúc thấm vấn, Hồng Tinh nhất quyết không nói ra nguyên nhân trộm cướp, bây giờ có thể hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Ở niên đại này còn chưa có khái niệm fan cuồng, khi nhìn thấy Hồng Tinh vì một nhân vật trong phim mà làm như vậy, mọi người đều khϊế͙p͙ sợ.

Một người công an trung niên nói: “Dù thích nhân vật trong phim thế nào cũng không thể lẫn lộn với hiện thực được…”

Ông còn chưa nói xong, mấy người công an trẻ tuổi đẩy nhau, họ xấu hổ nói với Trình Dao Dao: “Xin hỏi… cô có thể ký tên cho chúng tôi không?”

Người công an trung niên: “…”

Trình Dao Dao vén mái tóc ướt sũng ra sau tai, gương mặt dính nước mưa cực kỳ xinh đẹp: “Được.”

Bảy, tám quyển sổ lập tức đưa đến trước mặt Trình Dao Dao, người công an trung niên cũng nhanh chóng nhét sổ của mình vào.

Trình Dao Dao ký từng quyển một.

Bỗng nhiên Tạ Chiêu đứng bật dậy: “Mấy giờ rồi?”

Mọi người nhìn về phía đồng hồ: “À, 5h20.”

Trình Dao Dao cũng kêu lên: “Hỏng rồi!”

Tạ Chiêu kéo tay Trình Dao Dao, hai người nhấc chân chạy đi. Mấy người công an đuổi theo: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Tạ Chiêu ném lại một câu: “Chúng tôi phải đi đăng ký kết hôn!”

Bên ngoài mưa rơi rì rào, thanh niên cao to đẹp trai nắm tay cô gái xinh đẹp chạy băng qua vũng nước. Nhân viên cửa hàng ở trong quán chỉ thấy hai cái bóng lướt qua, cô còn tưởng mình đang mơ.

Mùa hè mưa to làm mọi người buồn ngủ. Bác gái làm ở cục dân chính thấy bên ngoài mưa to liền thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.

Bỗng nhiên cửa văn phòng bật ra. Gió và nước mưa tràn vào bên trong, thanh niên đẹp trai ôm cô gái xinh đẹp đi vào, tiếng nói to như sét đánh: “Chúng tôi đến đăng ký kết hôn!”

Hai người ướt sũng đứng trước cửa văn phòng, nước mưa chảy xuống nền gạch tạo thành một vũng nước.

Trêи mặt người thanh niên kia tràn ngập niềm vui, hắn cận thận lau sạch tay mới nhận tờ giấy đăng ký kết hôn đã được đóng dấu.

Bác gái cất kỹ dấu và mực đóng dấu đi, bác cười nói: “Nếu không phải thấy hai vợ chồng xinh đẹp như này, bác không mở khóa làm cho hai người đâu.”

Tạ Chiêu cười lấy một nắm kẹo dường dính nước mưa đưa cho bác gái: “Cháu cảm ơn bác.”

Bác gái cười: “Được rồi, chưa thấy ai nóng vội dầm mưa chạy tới đây đăng ký kết hôn như hai người cả. Mau về nhà đi, đừng để cô gái này bị cảm lạnh.”

Tạ Chiêu cúi đầu nhìn, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao tái nhợt, hắn vội vàng ôm cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Bác gái hô to: “Kết hôn rồi cũng không được ôm ấp trước mặt mọi người đâu! Ôi, người trẻ tuổi bây giờ thật là!”

Tạ Chiêu ôm cô đi ra ngoài, sau đó gọi một chiếc xe kéo ở bên đường đi về. Nhận được 2 đồng tiền, người kéo xe chạy thật nhanh, một lát sau hai người đã đến khu biệt thự.

Biệt thự được tu sửa rực rỡ hẳn lên. Thảm mới in một hàng dấu chân nối lên trêи tầng hai.

Lúc mở cửa phòng ngủ ra, Tạ Chiêu dừng lại một lát.

Trình Dao Dao thấy hắn đứng ở cửa phòng ngủ không đi vào, cô vươn tay ra bật đèn lên rồi ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Dựa vào ánh đèn, Trình Dao Dao ngơ người.

Cánh hoa hồng đỏ tươi rải đầy trêи nền đất, bàn trang điểm, mặt bàn tròn, trêи giường, trêи đất còn xếp một hàng nến đỏ chưa được đốt.

Giường lớn kiểu dáng phương Tây trải ga trắng, bên trêи có rất nhiều cánh hoa hồng đỏ tươi xếp thành hình trái tim.

Trình Dao Dao chậm rãi quay đầu lại, cô nhìn Tạ Chiêu đứng ngay trước mặt mình: “Anh chuẩn bị lúc nào vậy?”

“…Còn chưa đốt nến.” Tạ Chiêu không am hiểu chuyện này, đôi mắt hẹp dài tránh đối diện với cô, bên tai còn ửng đỏ: “Em… Em từng nói, kết hôn phải có hoa hồng.”

Trình Dao Dao đã quên mình nói câu này lúc nào rồi, không ngờ Tạ Chiêu vẫn nhớ kỹ trong lòng, sau đó im lặng làm cho cô.

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của Tạ Chiêu, cô vui vẻ hôn lên đó: “Tạ Chiêu là đồ ngốc.”

Đột nhiên Tạ Chiêu run lên, cả người lập tức căng cứng, ngay cả quần áo ướt sũng cũng không ngăn cản được nhiệt độ nóng bỏng kia.

Đôi mắt hẹp dài trở nên sâu thẳm, nóng rực.

Trình Dao Dao hắt xì hơi. Âm thanh nho nhỏ giống con mèo con. Cô che mũi lại: “Em lạnh quá.

Tạ Chiêu lấy lại tinh thần, hắn cố đè ép ɖu͙ƈ vọng đang tuôn trào trong người: “Phòng tắm có nước nóng. Em đi tắm trước đi.”

Tạ Chiêu để Trình Dao Dao ngồi trêи bồn rửa tay, cô nhìn Tạ Chiêu cúi người xả nước nóng vào bồn tắm cho cô.

Căn phòng này rất rộng, bồn tắm có thể chứa được 2,3 người. Bên cạnh bồn tắm đặt một đống đồ dùng nhãn hiệu nước ngoài, ngoài ra còn có tinh dầu, tất cả đều là đồ Trình Dao Dao thích dùng, không biết Tạ Chiêu chuẩn bị từ lúc nào.

Tạ Chiêu thuần thục đổ mấy giọt tinh dầu hoa hồng vào trong nước, sau đó thử nhiệt độ nước, hơi nóng bốc lên làm phòng tắm trở nên mập mờ say đắm lòng người.

Tạ Chiêu đứng thẳng dậy: “Được rồi, em mau tắm rửa đi.”

Hắn quay lưng về phía Trình Dao Dao chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên cảm xúc mềm mại ôm áp sát vào lưng hắn: “Anh ôm em ra bồn tắm đi.”

Tạ Chiêu quay đầu lại, dưới ánh đèn, Trình Dao Dao ngồi trêи bồn rửa tay, mái tóc xõa ngang vai, váy trắng dán chặt vào đường con yểu điệu, đôi chân trắng nõn lắc lư, cô giống hệt yêu tinh câu dẫn hồn phách trong truyện truyền thuyết.

Yêu tinh nhỏ xinh đẹp duỗi chân ra, bàn chân trắng mịn lắc lư trước mắt hắn, âm thanh mềm mại vang lên: “Chân em đau.”

Đôi chân gầy không xương trắng nõn như ngọc, giọt nước nhấp nhô trêи đó giống như quả vải được bóc vỏ, chỉ cần động nhẹ sẽ chảy ra nước.

Bên tai Tạ Chiêu vang lên tiếng va chạm ầm ầm, máu nóng khắp người lao thẳng đến đỉnh đầu. Hắn nhớ lại lần ở trong rừng, cô vừa khóc vừa nói: “Tôi bị rắn cắn, anh mau hút độc rắn giúp tôi đi.”

Dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp kia xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn.