"Cắt ——"
"Mọi người vất vả rồi!"
Một cảnh diễn vừa kết thúc, giữa sân dòng người bắt đầu tản ra thu dọn trang thiết bị.
Mộ Từ hơi ngửa đầu, mặt không cảm xúc nhéo xuống cổ có chút đau, con ngươi không có ánh sáng đem tầm mắt đặt lên người nam nhân mới hai mươi tuổi, một thân trang sức dung nhan tuấn mỹ lại hiện lên nét ngây ngô.
Cô đi đến thế giới này đã được một đoạn thời gian, hiện tại đang ở trong tổ kịch quay phim (Loạn Hoàng).
Làm nữ phụ được đặt ra, nhiệm vụ lần này là muốn thông qua chèn ép nam chính, trở thành vật hi sinh "đá kê chân" trên con đường hắn thành công, khích lệ hắn không ngừng biến cường. Khác hoàn toàn so với nhiệm vụ của thế giới trước.
Chỉ cần tiến hành dựa theo nhiệm vụ kịch bản có sẵn liền tính hoàn thành nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành thì sẽ bị trừng phạt.
Mà ở phương hướng mới nhìn đến kia là nam chính thế giới này, Quý Ly.
Hiện tại, Quý Ly mới chỉ là tiểu minh tinh tuyến mười tám, tuy rằng bộ dáng đẹp mắt, năng lực cũng không tệ nhưng cũng không biết vì sao mãi vẫn chưa bạo.
Thân phận cô hiện tại là ảnh hậu Tống Mộ Từ.
Chải chuốt xong lượng tin tức trong đầu, ánh mắt Mộ Từ nhàn nhạt.
"Tống lão sư, tới trước phòng hóa trang nghỉ ngơi một lát đi." Trợ lý tiếp đón đưa qua một chai nước.
Mộ Từ tiếp nhận, gật nhẹ đầu, cả người lễ phép mà xa cách.
"Quý Ly, qua đây."
Mộ Từ mí mắt cũng chưa nâng một chút, nói xong câu đó liền đi vào phòng nghỉ.
Quý Ly bên kia đang lật xem kịch bản, nghe thế liền dừng một chút rồi thu hồi kịch bản, bước đôi chân dài, mặt không biểu cảm đi đến hướng phòng hóa trang của Mộ Từ.
Mà hắn vừa đi khỏi, người bên đoàn phim triệt để không nhịn được, thấp giọng bàn tán.
"Này mỗi tuần đều mắng nha! Quả thực so với bà dì cả còn đúng giờ hơn!"
"Cô nói xem, rốt cuộc Quý Ly kia đắc tội Tống ảnh hậu chỗ nào?"
"Này ai biết, ngày thường con người Tống ảnh hậu tuy rằng có chút lạnh nhạt nhưng cũng không tệ, làm sao lại cố tình làm các loại khó dễ đối với Quý Ly. Sẽ không phải là..."
"Đừng nói bậy, đi nhanh lên buôn chuyện cái gì!"
Đoàn phim một đám người xem bên kia thảo luận khí thế ngất trời.
Mà ở góc bên kia, một nữ tử trẻ tuổi ngồi im lặng, khuôn mặt thanh tú. Kịch bản trong tay cô ta trông như nghiêm túc lật xem, ánh mắt lại mang theo tia khó lường nhìn theo hướng nam nhân rời đi.
Thời điểm Quý Ly đi vào, mang theo khuôn mặt lạnh nhạt, tướng mạo cực kì đẹp mắt, nhất cử nhất động đều phảng phất như lưu chuyển hào quang làm cho mắt người ta có cảm giác sáng ngời.
Mộ Từ mặt không cảm xúc đánh giá nam nhân trước mặt, càng xem càng cảm thấy nguyên chủ thật tinh mắt, bộ dạng quả thực rất dễ nhìn, toàn thân tỏa ra khí chất lãnh đạm, gương mặt thuộc loại làm người khác muốn phạm tội, sinh ra dục vọng chiếm hữu.
Nghĩ đến bản thân đang sắm vai nhân vật, Mộ Từ dưới đáy lòng thầm hít sâu một hơi, treo lên mặt bộ dáng cao ngạo, giơ tay lên hướng tới mặt Quý Ly.
Hung hăng đánh xuống!
Chát ——
Âm thanh cực kì thanh thúy, Quý Ly cường ngạnh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đẹp đẽ tràn ngập lửa giận, bàn tan nắm thành quyền.
Dáng người hắn rất cao, đứng ở trước mặt Mộ Từ, ánh đèn phòng nghỉ chiếu xuống, như đứng từ trên cao nhìn xuống mang theo một loại khí thế trời sinh bao phủ lấy cô.
Tựa hồ như một giây sau liền muốn động thủ lại vậy.
Trong mắt hắn có kinh ngạc xen kẽ lửa giận hóa thành thực chất, Mộ Từ có chút lúng túng, bả vai cũng không nhịn được run một cái.
Mộ Từ trong lòng run rẩy: Mẹ... Mẹ kiếp, dọa, hù chết cục cưng rồi. Đại, đại ca... anh tuyệt đốt đừng tức giận nha, không phải chỉ là một cái tát thôi sao. Anh là nam chính! Phải có phong độ!
[Hệ thống cạn lời:...Ta sao lại có cảm giác ngươi hưng phấn hả?]
Mộ Từ: Nói bậy, không thấy ta thật sự sợ hãi sao?
Mặc dù trong lòng vừa hưng phấn vừa lúng túng, trên mặt cô lại cực kì bình tĩnh.
Mộ Từ như trước treo lên gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt cao ngạo, trong mắt không có một chút cảm tình nào.
Quý Ly nhìn cô hồi lâu, sau đó cúi thấp đầu, không nói một lời, nhanh chóng thu liễm lại phẫn hận cùng lệ khí vừa rồi, giờ phút này hắn trầm mặc, xung quanh yên tĩnh một cách kỳ quái.
Nếu không phải lòng bàn tay còn truyền đến cảm giác hơi nhức cùng với dấu tay đang đỏ lên trên mặt hắn thì Mộ Từ còn cho rằng vừa rồi là ảo giác của cô.
Ánh mắt kia không giống hiện tại lanh lợi mà giống như một con sói ngoan lệ.
Không chờ cô nghĩ nhiều, rất nhanh trong đầu truyền đến một đạo âm thanh máy móc:
[Tiến độ nhiệm vụ: Vả mặt nam chính đã hoàn thành, hủy bỏ trừng phạt.]
[Thỉnh nhiệm vụ giả hóa thân thành nữ ác ma, không cần sơ ý dũng cảm tiến tới.]
Mộ Từ:...
Không chỉ một lần, cô đối với loại nhiệm vụ này mạnh mẽ châm chọc, cảm thấy không biết nói gì.
Chẳng qua giờ không phải lúc để cảm thán.
"Anh biết anh sai ở đâu sao? Tôi cho anh ký hợp đồng là để anh nỗ lực công tác, chứ không phải ở dưới mí mắt tôi khanh khanh ta ta cùng nữ nhân khác!"
Trong giọng nói của Mộ Từ mang theo chán ghét cùng phẫn uất.
Ở trong tiểu thuyết, mới vừa rồi Quý Ly cùng nữ chính thế giới này Lâm Thanh Thanh nói với nhau mấy câu, trùng hợp cảnh này lại bị Tống Mộ Từ nhìn thấy, trong nháy mắt ảnh hậu cảm thấy vật sở hữu của mình bị người khác nhớ thương, trên đường quay phim thật sự nhịn không được, trực tiếp gọi người tới phòng nghỉ, đáy lòng tích tụ tức giận liền một tát lên mặt Quý Ly.
Cho nên hiện tại, Mộ Từ không thể không đi theo tình tiết kịch bản để hoàn thành nhiệm vụ, bằng không cô sẽ bị bên trên trừng phạt.
"Quý Ly, anh cũng đừng quên, thân phận bây giờ của anh là gì!"
Quý Ly nghe nói như thế, thân thể lại cứng đờ, ánh mắt cất giấu gió lốc nổi lên có thể làm cho người khác tê tái, chẳng qua nhìn từ phía bên ngoài, lại như trước lanh lợi yên tĩnh, phảng phất như con thỏ co rúm người lại không dám lớn tiếng.
Không sai, Quý Ly không đơn giản là được Tống Mộ Từ ký xuống cho vào vòng giải trí, còn là tiểu chó săn ảnh hậu Tống Mộ Từ bao dưỡng, chẳng qua quan hệ của hai người này thật thuần khiết, bởi vì trong mắt Tống Mộ Từ, Quý Ly chỉ là một kẻ thế thân.
Là cái loại thế thân gọi là phải có mặt, bị đánh bị mắng phải nhịn, không hề có cảm tình nhưng lại có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nguyên nhân là vì bộ dạng Quý Ly với người Tống Mộ Từ thích giống nhau đến mấy phần.
Nghĩ đến đây, Mộ Từ liền đau đầu một trận.
Này đều chuyện gì nha, nam chính thế giới này cầm nhầm kịch bản sao? Cái kiểu ngôn tình thế thân cũ rích?!
[Mộ Từ: Ngươi nói xem vì sao a, dựa theo tính cách nam chính làm sao có thể bị người bao dưỡng, còn là loại thế thân này?]
Kịch bản cô đã xem qua rất nhiều lần, tất cả mọi thứ xung quanh đều lấy nữ chính Lâm Thanh Thanh làm chủ, sao lại có chuyện Tống Mộ Từ bao dưỡng Quý ly, thậm chí trong kịch bản còn không có đoạn này!
[Hệ thống: Đây là kịch bản bên trên viết, ta không biết gì hết. Nhưng mà tốt nhất ngươi đừng nên can thiệp quá nhiều vào mấy cái nhiệm vụ này. Bằng không, hậu quả tự ngươi biết.]
Mộ Từ chớp mắt một cái, cười cười đáp lại.
[Hệ thống: Nhiệm vụ đã dần đi vào quỹ đạo, một lát nữa ta sẽ rời khỏi thế giới này, hi vọng ngươi hết thảy thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng thoát ly thế giới.]
[Mộ Từ: Được.]
Đến các thế giới sau, hệ thống sẽ chỉ lưu lại ở giai đoạn đầu của thế giới một đoạn thời gian, đơn giản giao ra một số tình huống nhiệm vụ rồi rời đi, về sau cần nhiệm vụ giả tự hoàn thành.
Chờ hệ thống đi rồi, Mộ Từ ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có ma đản này ở đây một ngày, cả người cô liền không thoải mái, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều có loại cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
Thật giống cái loại cảm giác ở thời điểm kiểm tra cuối kỳ, bên cạnh là giáo viên đang nhìn chằm chằm bạn, làm bạn căng thẳng không làm được bài.
Nhưng cố tình đối phương làm thế nào cũng phải chờ bạn viết xong bài rồi mới đi.
Ha ha...
Hệ thống vừa đi, tâm tình Mộ Từ nháy mắt liền tốt lên, ngay cả nhiệm vụ đi diễn kịch tình cảm với nam chính cũng mang theo vài phần sung sướng.
"Lần sau đừng để chuyện này xảy ra nữa, được rồi, anh lại đây xoa bóp cổ cho tôi đi."
Mộ Từ tùy ý vẫy vẫy tay, tựa hồ không thèm so đo sự tình của Quý Ly cùng nữ nhân khác.
Mặc dù đến thế giới này, phải trải qua cường độ huấn luyện cao vì thân phận ảnh hậu, nhưng thân thể này lại có chút mảnh mai, làm việc một chút là bả vai với cổ đều nhức nhức đau.
Bên cạnh vừa vặn có tiểu chó săn liền lấy ra dùng.
Mỹ nam đấm lưng, nhân sinh thật sự vui sướng.
Mộ Từ lúc này đã nhắm hai mắt lại, chờ hưởng thụ.
Quý Ly ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân không biết sống chết, sau đó nhanh chóng thu lại cảm xúc, đi tới phía sau Mộ Từ.
Lực đạo ngón tay trên bả vai Mộ Từ vô cùng phù hợp, cực kì có năng khiếu đấm bóp.
Mộ Từ thoải mái mà nheo mắt lại, người dựa hết vào ghế, trên mặt lộ ra sự sung sướng thoải mái.
- -------------------
(Loạn Hoàng) là bộ phim được cải biên từ nhất đại IP kể về cổ đại đại thời loạn thế, vai diễn của Tống Mộ Từ là nữ chính, từ nhỏ đã phải nữ phẫn nam trang làm hoàng tử thứ mười một của Phượng Lâm Quốc, trải qua nhiều gian nan để sinh tồn.
Do đang được nghỉ ngơi, nên trên người cô vẫn đang mặc trang phục cổ trang của phim, bộ dáng cô lúc này lại giống như một vị hoàng tử phong lưu nhàn hạ.
Chẳng qua trong phòng chỉ có hai người nên cũng không ai cảm giác giác được.
Đứng sau lưng Mộ Từ, động tác trên tay Quý Ly không ngừng, mặt không biểu cảm giúp cô đấm bóp.
Đột nhiên cánh tay trầm xuống, Mộ Từ nghiêng đầu dựa vào cánh tay của Quý Ly ngủ.
Động tác trên tay Quý Ly dừng lại, lạnh lùng liếc qua, con ngươi lóa lên ánh sáng hờ hững.
Trên mặt vẫn ẩn ẩn đau tựa hồ đang nhắc nhở hắn chuyện vừa xảy ra.
Vài giây sau trực tiếp vươn tay nâng mặt nữ nhân lên, bất chợt đẩy qua hướng khác.
Lực đạo không nhẹ không nặng.
Mộ Từ bừng tỉnh, mê man chớp mắt một cái mới ý thức được bản thân đang ở đoàn phim làm nhiệm vụ.
Xem ra bệnh cũ lại tái phát.
Mộ Từ cau mày, mặt biểu hiện rõ không vui.
Bất quá... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cô giống như là bị người ta đẩy một cái.
Mộ Từ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ, đánh giá Quý Ly phía sau.
Nam nhân cao gầy đứng đó, một thân cổ trang, tuấn dật vô song. Giờ phút này một bên mặt hơi phiếm đỏ một bên trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm, thẳng tắp nhìn cô, môi mân mê, trông cực kì vô tội.
Này... Này ai có thể chịu được!
Trong lòng Mộ Từ dâng lên cảm giác hổ thẹn.
Tuy rằng nhiệm muốn cô vả mặt nam chính nhưng thật ra Mộ Từ không cần dùng khí lực quá mạnh, nếu không dựa theo tính tình của nguyên chủ thì sẽ không chỉ đơn giản là một cái tát.
Nhưng dù vậy, mặt của Quý Ly... Đợi lát quay phim kiểu gì cũng gặp vấn đề.
Mộ Từ suy tư, vào cửa hàng nhiệm vụ dùng tích phân đổi lấy một lọ thuốc mỡ tốt nhất.
Thuốc mỡ này dùng để tiêu trừ sẹo, đối với vết đỏ trên mặt Quý Ly, chỉ cần bôi lên chưa đến năm phút liền biến mất.
Mộ Từ tiếp tục lạnh mặt, giả vờ lấy thuốc mỡ từ trong túi ra ném vào lòng Quý Ly.
"Đồ được cho, không lại tưởng tôi thương tiếc anh."
Giọng nói vẫn như trước không coi ai ra gì mang theo khinh miệt.
Dứt lời, Mộ Từ liền đứng dậy đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Quý Lu đứng tại chỗ, tay cầm lọ thuốc mỡ, nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Từ, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào.
Một hồi lâu, hắn hừ nhẹ một tiếng, tay vừa động, xoay người rời đi.
Không có một bóng người trong phòng nghỉ, lọ thuốc mỡ im lặng nằm trong thùng rác.
(Nhan: Rồi hối hận nha anh zai:))