Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 2: Ảnh Đế Tương Lai (2)




Mộ Từ mới từ phòng hóa trang đi ra, cảm giác có một đạo ánh mắt luôn dừng ở trên người cô, mang theo ác ý không che giấu được.

Theo cảm giác nhìn sang, phát hiện là một nữ tử trẻ tuổi.

Bộ dáng thanh tú, toàn thân có một loại khí chất nhu hòa làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận.

Đối phương tựa hồ nhận thấy được ánh mắt đánh giá của cô, lập tức hoang mang rối loạn thu hồi tầm mắt, đầu cúi xuống, bộ dáng như bị kinh hách.

Mộ Từ:...

Cô còn tưởng mình có bộ dạng ba đầu sáu tay cơ đấy, hay còn có thể đem cô ta ăn?

Bất quá, nếu cô đoán không sai thì đây là nữ chính Lâm Thanh Thanh.

Thế giới lần này lấy hoàn cảnh xung quanh vòng giải trí để triển khai kịch bản, nữ chính Lâm Thanh Thanh vốn là tiểu minh tinh tuyến mười tám mới xuất đạo, luôn luôn là tiểu diễn viên chưa biết danh.

Một lần dưới cơ duyên xảo hợp được nam chính Quý Ly cứu, vì thế tâm của một thiếu nữ diễn viên rơi vào hố sâu tình yêu.

Để theo đuổi bước chân Quý Ly, Lâm Thanh Thanh đều luôn cố gắng diễn trò, mà trong lúc đó lại quen biết nam phụ Biên Vũ Thần. Biên Vũ Thần là Nhị thiếu của Biên gia, vì theo đuổi Lâm Thanh Thanh mà bày đủ các loại biện pháp, vì cô ta mà cung cấp các loại tài nguyên.

Sau này, Lâm Thanh Thanh biết được Quý Ly nhận vai diễn nam phụ trong (Loạn Hoàng), được sự giúp đỡ của Biên Vũ Thần, cô ta thành công chiếm được một vai diễn.

Bởi vì vai diễn này cùng nhân vật thập tứ hoàng tử Phượng Mặc Ninh của Quý Ly diễn có một chút tình cảm, hơn nữa trong lúc vô tình xào lên CP, hai người liền phim giả tình thật.

Mà tại thế giới này, ảnh hậu Tống Mộ Từ chỉ là một người trợ công cho họ, tồn tại từ đầu đến cuối để làm công cụ xúc tiến cho tình cảm của Lâm Thanh Thanh cùng Quý Ly.

Người ảnh hậu Tống Ảnh Từ thầm mến cũng chính là nam phụ thế giới này, Biên Vũ Thần.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ bé Tống Mộ Từ luôn coi Biên Vũ Thần là nửa kia tương lai của mình, chẳng qua đối phương lại chỉ coi cô ấy là em gái nhỏ mà đối đãi, thậm chí sau này còn không biết một đoạn tình cảm kia của Tống Mộ Từ.

Tống Mộ Từ sau khi biết chuyện này, liền bắt đầu chèn ép các loại đối với Lâm Thanh Thanh, rồi lại biết được Quý Ly vậy mà cũng đối với Lâm Thanh Thanh có cảm tình đặc biệt, vì thế đem hết mọi lửa giận phát tiết lên người Quý Ly.

Cuối cùng, dưới sự áp bách của Tống Mộ Từ, Quý Ly từng bước trưởng thành vì danh hiệu ảnh đế. Sau khi cánh chim đầy đặn, triệt để thoát khỏi khống chế của Tống Mộ Từ, thậm chí còn đem các loại khuất nhục từng chịu trước đây đều trả lại.

Ảnh hậu Tống Mộ Từ bị dính scandal là kẻ hai mặt, trước mặt fan một bộ dạng sau lưng là bộ dạng khác, cố ý ức hiếp người mới,... sau hàng loạt các tai tiếng, cuối cùng tự sát trong nhà, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.

Này kích thích... Thật muốn hăng hái trải nghiệm.

Cùng bạch liên hoa giao phong, ta thích!

Không phải là làm người ác thôi sao, ta có thể!

Mộ Từ có chút hưng phấn, khóe miệng đã hơi hơi nhếch lên. Ảnh hậu Tống Mộ Từ sinh ra đã cực kì xinh đẹp nhưng tính tình luôn lạnh lùng, cũng không thân thiện với cùng người từng có nhiều lui tới.

Giờ phút này, một đôi mắt sáng ngời xuất thần, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, trên người là phục trang màu tím vô cùng đối xứng, trông như một hoàng tử thiếu niên phong lưu nhàn tản, tuấn tú vô song.

Xung quanh nhìn thấy cảnh này đều cảm thán trong lòng, không hổ là ảnh hậu, kỹ thuật diễn xuất quả thực là xuất thần nhập hóa.

Ngay cả đạo diễn thấy một màn như vậy đều sững sờ.

Dù sao Tống Mộ Từ tuy rằng là ảnh hậu nhưng ở phương diện nhân vật mà suy diễn thì thiếu một ít linh khí, không nói đến kỹ thuật diễn, nhưng tổng thể lại tồn tại một chút tượng khí ở bên trong.

Mà nụ cười này, làm cho hắn triệt để đánh vỡ một ít thành kiến tồn tại trước đây đối với Tống Mộ Từ.

Chỉ có Quý Ly, trong tay tùy ý cầm kịch bản, đi đến bên kia dựa vào tường, đôi mắt híp lại đánh giá cô, ánh mắt lạnh như băng, phức tạp khó dò, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Thời gian nghỉ ngơi không sai biệt lắm, đạo diễn kêu người bắt đầu chuẩn bị.

Trong (Loạn Hoàng) Mộ từ sắm vai nhân vật chính Phượng Ngô vì bảo vệ Phượng Lâm Quốc mà đưa ra một loạt mưu kế, tuyến tình cảm là bản thân cùng thập tứ đệ, cũng chính là Quý Ly sắm vai, thập tứ hoàng tử Phượng Mặc Ninh trong lúc đó yêu hận tình thù đan xen.

Bất quá, hai người là tỷ đệ giả, không cùng huyết thống, nếu không kịch bản này sao qua được kiểm duyệt.

Ngay từ đầu, hình tượng nhân vật chính Phượng Ngô xuất hiện là mặc hồng y chiến giáp, phi thân trên chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái.

Lập tức chuyển cảnh, bắt đầu chậm rãi hiện ra lúc nàng niên thiếu khi đang nữ phẫn nam trang để bảo vệ bí mật cùng những hoàng tử khác tranh đấu gay gắt.

Trước mắt là tiến độ quay chụp, Quý Ly sắm vai thập tứ hoàng tử Phượng Mặc Ninh, cũng chính là đế vương tương lai, xuất hiện bên người Phượng Ngô.

Dưới cơ duyên xảo hợp biết được bí mật Phượng Ngô nữ phẫn nam trang, vốn trong lòng đang tồn tại chút tình cảm phức tạp đối với nàng, sau này bởi vì Phượng Ngô vắng vẻ mà sinh lòng bất mãn, dưới cơn say không khống chế được mà cường hôn nàng.

Bối cảnh ở ngã tư đường cổ đại, giờ phút này Mộ Từ đang say rượu bị Quý Ly ép sát vào tường, đối phương cao hơn cô rất nhiều, trên người ra khí thế khiếp người ức hiếp lại cô.

Đợi một hồi lâu, người này lại không có động tác gì.

"Cắt —— Cắt ——"

"Cậu sao vậy Quý Ly, người phải nhích gần hơn nữa, cậu đứng im làm cái gì?! Cậu có làm được không, không được thì đừng làm lãng phí thời gian của tôi!" Đạo diễn đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Quý Ly bắt đầu chửi ầm lên.

Mặt Quý Ly đen lại, vẫn duy trì động kia không động đậy, đầu cúi xuống, giờ phút này đôi mắt sâu thẳm đáng sợ.

[Đinh ——]

[Tuyên bố nhiệm vụ: Trào phúng nam chính, thời gian trong vòng 5 phút. Nếu thất bại, lập tức trừng phạt phát điện]

Mộ Từ nghe xong, khóe miệng giật giật.

Quý Ly cùng Tống Mộ Từ hai người này nguyên bản ghét bỏ lẫn nhau, Quý Ly không muốn hôn, Tống Mộ Từ thì sợ Biên Vũ Thần hiểu lầm, hơn nữa đến cùng cũng là đẳng cấp ảnh hậu, mọi việc đều được dựa theo tâm ý của bản thân.

Vì thế dựa theo hướng nguyên bản phát triển, Mộ Từ giờ phút này trực tiếp trào phúng Quý Ly, sau đó bỏ đi, kêu đạo diễn tùy tiện tìm một người hôn thay.

Cuối cùng, Quý Ly chân chính giao nụ hôn đầu cho nữ chính Lâm Thanh Thanh.

Quả thật là định mệnh định sẵn a... Chậc chậc chậc.

Trong đầu Mộ Từ bay nhanh qua một lần tình tiết.

Cô khoanh tay trước ngực, tựa vào tường, chu môi khẽ mở, khuôn mặt xinh đẹp không chút lưu tình phun ra lời nói lạnh như băng.

"Quý Ly, anh biết rõ mình đang làm gì không? Không làm được thì lập tức cuốn gói rời khỏi đây đi, chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám mà còn dám ở đây phát cáu, giới giải trí không phải nhà anh muốn làm gì thì làm đâu."

Lời càng nói càng nặng nề, mặt Quý Ly cũng trầm theo từng câu nói.

Đột nhiên có một đạo âm thanh truyền vào trong đầu, phảng phất như xa xăm lại như gần ngay trước mắt, thanh âm này rất rõ ràng, lại có một loại lực lượng không chắc chắn...

Giọng nói này còn lưu manh, sinh ra một loại cà lơ phất phơ người không ghét được.

"Không có việc gì, đừng hoảng hốt, nghe tỷ, ngươi là ảnh đế tương lai, loại chuyện này đối với ngươi mà nói chỉ thường xuyên như ăn sáng thôi, lần đầu tiên không có kinh nghiệm không thích ứng được là chuyện bình thường, ngươi phải chứng minh tài năng!"

Quý Ly kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện nữ nhân trước mặt vẫn một bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi, biểu cảm lạnh lùng vô tình.

Mới vừa rồi thanh âm kia lúc to lúc bé rất không ổn định, hắn không phân biệt được là thực hay ảo thì đã biến mất.

Trong lòng Quý Ly bỗng cảm giác được một trận phiền chán.

Mộ Từ nhìn nam chính không có phản ứng gì, đánh giá đoạn đối thoại vừa rồi chắc đã đả kích đến trái tim bé nhỏ của hắn, định thuận thế rời đi.

"Tự anh ở chỗ này suy nghĩ lại cho tốt, Lâm đạo diễn, phiền ông tìm hộ một diễn viên..."

Hai chữ "hôn thay" còn chưa nói xong, đột nhiên một trận trời xoay đất chuyển, chờ Mộ Từ chậm rãi phản ứng lại, đối phương đã cúi người xuống, trong một giây hô hấp bị cường thế đoạt đi.

Hơi thở nóng rực đập vào mặt, đôi môi áp bách gắt gao đến nóng cháy, thậm chí còn trằn trọc hôn, phảng phất như vội vàng tìm kiếm.

Mộ Từ hoàn toàn sững sờ.

Này, điều này không đúng với lẽ thường a!

Tay phải Quý Ly nâng mạnh gáy cô, tay trái chặn ngang đường đi, hai người dính chặt vào nhau.

Đạo diễn thấy một màn như vậy, hai mắt liền tỏa sáng. Vội vàng vẫy tay ra hiệu tiếp tục quay.

Đúng đúng đúng! Chính là loại cảm giác này! Táo bạo, không kiên nhẫn, cảm giác nỗi lòng bị đảo loạn.

Quý Ly này thật sự là một hạt giống tốt!

- -------------------------------

Khâu quay chụp sơ kỳ không quá nặng nề, rất mau đã đến tối, phần này quay không sai biệt lắm liền kết thúc công việc.

Mộ Từ cởi trang phục diễn, tẩy trang.

"Không phải chị đã nói với em rồi sao, em vừa rồi lại quát mắng Quý Ly, chị biết hai người có loại quan hệ đấy nhưng có chuyện gì không thể để sau rồi nói hay sao, lúc nào cũng phải biến thành toàn bộ đoàn phim đều biết đến mới được à?"

Lý Vi, chính là người đại diện của nguyên chủ, cũng vừa là chị họ, từ lúc xuất đạo đã luôn đi theo nguyên chủ, mặc kệ sự việc có như nào thì Lý Vi đều đứng từ góc độ của nguyên chủ mà suy nghĩ đầu tiên, thông thường chuyện của nguyên chủ đều sẽ nói cho chị họ.

"Lúc đấy cũng là em mất bình tĩnh, lần sau sẽ không có chuyện đấy nữa." Mộ Từ nghe theo nàng, ngoan ngoãn nhận sai.

Mặc dù bên ngoài lãnh đạm nhưng đối với người thân cận, nguyên chủ vẫn đối xử tốt.

"Được được, chị cũng không trông cậy vào em có thể nghe lọt bao nhiêu, nếu không phải hôm nay... Thôi quên đi, lần sau nhớ chú ý chút cho chị!" Lý Vi một mặt bất đắc dĩ, vỗ về cái trán, tựa hồ đối với Tống Mộ Từ dầu muối không vào tập mãi đã thành thói quen.

Mộ Từ gật đầu, lại nói tiếp.

"Chị lát nữa không cần đưa em về đâu, em có một số việc muốn xử lí."

Không chừng việc này lại có liên quan đến Quý Ly.

Lý Vi nhíu mày, biểu cảm không muốn đồng ý lắm, suy tư một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ dặn dò vài câu.

"Chị à, em biết có chừng mực mà, chị trên đường trở nhớ cẩn thận, em đi trước." Mộ Từ đáp.

Dứt lời liền cầm lấy túi xách rời khỏi, bước chân rất nhanh, cảm giác có chuyện khẩn cấp.

Lý Vi nhìn bóng lưng của cô, lông mày vẫn cứ nhíu lại.

Đến bên Mộ Từ, cô thực sự rất khẩn cấp, bất quá cũng là bị bắt buộc, đợi lát nữa lại phải đi diễn kịch.

Trông cô hoang mang rối loạn vội đuổi theo nhưng bước chân vững vàng, không loạn chút nào.

Gió đêm phơ phất, thổi vào mặt cực kỳ thoải mái. Thành phố ảnh thị C bên này buổi tối hơi đông người, vì đến đây không cần mua vé cho nên có rất nhiều khách du lịch tới đây tham quan.

Mộ Từ đè thấp mũ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên đường, thật sự không hiểu vì sao nam nữ chính lại chạm trán ở chỗ này. Nơi này nhiều người như vậy, cô đi ra kiểu gì.

Ai, có trách thì trách cô đang vội.

Chậc chậc.

Mộ Từ một thân ngụy trang, buổi tối lại đeo kính râm, đeo khẩu trang, khoác áo gió màu đen... trông không khác gì trộm cướp đi qua đi lại trong đám người.

Diễn cả một ngày ở đoàn phim, cũng chưa ăn được bao nhiêu, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Tìm hồi lâu mà không thấy người, Mộ Từ có chút mệt, trực tiếp tìm một quầy hàng, lấy mười lăm tệ còn sót lại trong túi mua mấy cái bánh rán, đặt mông ngồi xuống, biểu cảm như có mối thù sâu nặng cắn miếng bánh.

DM! Dã nam nhân kia rốt cuộc chạy đi đâu?!

Di động thì hết pin, trong túi lại không có bao nhiêu tiền, còn phải lo lắng bị người khác nhận ra, Mộ Từ quả thực sắp điên mất rồi.

Đột nhiên khóe mắt hiện lên một thân ảnh quen thuộc, Mộ Từ vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, một nam nhân cao lớn vừa đi qua, mặc quần áo màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen.

Mũ ép thấp xuống, giống như sợ bị người khác nhận ra.

Buổi sáng nhìn thấy quần áo hắn mặc trên người giống hệt bây giờ.

Nghĩ vậy, trong đầu Mộ Từ tự nhiên hiện lên nụ hôn táo bạo ở đoàn phim hôm nay, trên mặt bỗng nóng lên.

Mộ Từ vội vàng xua đi hình ảnh loạn thất bát tao trong đầu, đứng dậy đuổi theo hắn.