"Biên Vũ Thần, anh không cảm thấy suy nghĩ của mình nực cười à. Chính vì tôi là ảnh hậu nên tôi xứng đáng bị cô ta hãm hại, xứng đáng bị hiểu nhầm, chửi bới trên mạng, phải không?"
Mộ Từ tức đến bật cười, thậm chí ngay cả giả vờ gọi 'Anh Vũ Thần' cũng không muốn, giả sử có là chính nguyên chủ ở trong tình huống này, cho dù có thích hắn đến nhường nào thì sắc mặt cũng không thể tốt được.
Nhìn Mộ Từ nói chuyện với hắn lạnh lùng như vậy, Biên Vũ Thần cũng có chút cảm giác khó chịu.
Lúc trước mặc kệ là phát sinh chuyện gì, Tống Mộ Từ đều sẽ không ăn nói lãnh đạm như vậy với hắn. Kể cả lúc hắn có phát giận với cô, cô đều sẽ đi theo phía sau hắn, vĩnh viễn cười ôn nhu, trong mắt toàn là hắn, mà hiện giờ...
Biên Vũ Thần ý thức được bản thân có hay không có hơi quá đáng?
Lâm Thanh Thanh phía sau hắn thấy vậy, lập tức đoán được cái gì, trong lòng thầm mắng Biên Vũ Thần cùng Tống Mộ Từ, trên mặt lại không biểu lộ mảy may, cô ta cố ý túm lấy góc áo Biên Vũ Thần, nhằm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Thanh Thanh?" Biên Vũ Thần bỗng sinh ra một tia không kiên nhẫn, nhưng tình yêu đối với Lâm Thanh Thanh vẫn như cũ áp đảo tất cả.
"Vũ Thần ca ca, anh đừng mắng chị Mộ Từ, chuyện này quả thật là do em không cẩn thận mới làm chị Mộ Từ bị bỏng, kể cả... Kể cả bị nhiều người trên mạng mắng như vậy, em, em cũng tình nguyện chịu..." Nói xong, lại nặn ra một giọt nước mắt.
Mắt to long lanh, bộ dáng ngây thơ vô tội, dơm dớm nước mắt.
Biên Vũ Thần nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn, ngay cả đầu óc cũng mềm thành bã đậu rồi.
"Thanh Thanh không khóc, nín đi, em đừng vội, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì, anh cam đoan!" Biên Vũ Thần một bên ôm Lâm Thanh Thanh vào lòng, một bên dịu dàng vuốt lưng nhỏ giọng an ủi, cứ như là có âm thanh nào lớn là dọa đến 'em bé' trong lòng hắn vậy.
"Nhất định lần này em sẽ không có việc gì, em quên rồi sao? Em đã nói muốn trở thành ảnh hậu tỏa sáng, muốn để tất cả mọi người nhìn đến em, anh chắc chắn sẽ đem tất cả tài nguyên anh có đều cho em, Thanh Thanh, em đáng giá có được thứ tốt nhất."
Ọe ——
"Cẩu cả đôi!"
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Quý- trước đây bị mắng là cẩu -Ly: "..."
Mộ Từ bị bắt xem màn cẩu lương trước mắt, có cảm giác hai mắt của mình bẩn mẹ nó rồi.
Cũng may là Lâm đạo diễn đã đem người đuổi đi hết, bằng không cô không biết giấu mặt mũi ở nơi nào, tuy mặt cô cũng dày đấy, nhưng Tống Mộ Từ là đại diện cho Tống gia nên không thể ném mặt mũi đi.
Nhìn đủ rồi, Mộ Từ trực tiếp đánh gãy hai người ân ân ái ái, lạnh lùng nói: "Biên Vũ Thần, tôi không quan tâm anh muốn giúp Lâm Thanh Thanh như thế nào, nhưng tốt nhất là anh không nên đánh chủ ý lên tôi, cho dù tôi thích anh cũng không có nghĩa là anh có thể vì một nữ nhân khác mà hung hăng giẫm lên mặt mũi của tôi. Nếu anh tiếp tục kiên trì ý nghĩ của mình thì cũng đừng trách vì sao tôi trở mặt."
Lâm Thanh Thanh sau khi nghe được liền cảm thấy hai người này chắc không còn cơ hội nào để làm lành nữa.
Lâm Thanh Thanh nhìn Mộ Từ như vậy, trong lòng cười lạnh.
A, bắt được Quý Ly thì thế nào, mày từ nhỏ đến lớn đều thích Biên Vũ Thần, còn không phải ngoan ngoan để tao tùy ý nắn bóp sao, Tống Mộ Từ, mày chính là một kẻ đáng thương, không có người đàn ông nào thích mày hết.
Biên Vũ Thần bị lời nói của Mộ Từ làm chấn kinh đến, không tự chủ buông Lâm Thanh Thanh ra, nhìn biểu cảm sắc lạnh vô cùng xa lạ của Mộ Từ, nhất thời đơ toàn tập.
Quý Ly nghe nói thế, ánh sáng trong mắt lóe lên nhưng không ai để ý tới.
Biên Vũ Thần có chút không thể tin được, cái người luôn đi theo phía sau hắn vậy mà sẽ nói ra lời vô tình như vậy.
"Tiểu... Từ, em có biết em đang nói gì không?" Biên Vũ Thần giật mình hỏi.
Nhìn đi, nhìn đi, cẩu nam nhân này lại quay ra gọi 'Tiểu Từ'. Định một chân đạp hai thuyền hay gì, nằm mơ giữa ban ngày.
Mộ Từ hơi bĩu môi.
Mộ Từ không trả lời hắn vấn đề này, cô trực tiếp nói thẳng, không cùng hắn vòng vo nữa: "Anh muốn tôi giúp cho cô ta cũng được thôi, chờ chuyện này đi qua, chúng ta lập tức kết hôn, nếu anh đồng ý thì tối về tôi lập tức đăng bài thanh minh."
Lời này vừa ra, cơ thể Quý Ly hơi cứng đờ, môi mân mê, định nói gì nhưng lại thôi, con ngươi sâu hoắm, tay hắn vẫn nắm cánh tay Mộ Từ từ nãy chưa buông, giờ phút này không tự chủ được dùng lực.
Mộ Từ cảm giác có trận đau đớn truyền đến, cô kêu đau một tiếng, mày nhíu lại, nhìn về phía Quý Ly. Lúc này mới phát hiện vừa rồi vì quá mức tức giận, quên không để ý tới Quý Ly thế mà vẫn đang túm tay cô, giờ phút này thần sắc hắn phức tạp nhìn chằm chằm cô.
Nếu nhìn kỹ còn thấy hắn ẩn ẩn giận dữ, kèm theo một tia ghen ghét cùng oán hận.
Mộ Từ cảm thấy bản thân bị hoa mắt, vội vã chớp mắt vài cái, chờ lúc nhìn lại đối phương đã bình tĩnh như nước.
Xem ra là cô nhìn nhầm thật.
Cô đã nói rồi mà, nam chính làm sao có thể lộ ra thần sắc như vậy được.
Tự dưng không cáu kỉnh gì mà túm cô đau thế!
Đùa nhau à!
Sau khi Mộ Từ bị đau kêu một tiếng, Quý Ly lập tức hoàn hồn, ý thức được bản thân vô tình không khống chế được lực đạo làm cô bị thương, nhất thời có chút ảo não, nới lỏng tay ra nhưng vẫn túm lấy cánh tay Mộ Từ như cũ, hoàn toàn không có ý buông ra.
Nguyên trong đó rốt cuộc là vì sao, hắn gần như đã nhận ra, thế nhưng tạm thời không nghĩ được rõ ràng.
Mộ Từ quăng những chuyện không đâu ra khỏi đầu, không xen vào hắn nữa, chủ yếu bây giờ xử lý quan hệ với Biên Vũ Thần.
Thừa cơ hội này, trực tiếp cùng con hàng họ Biên bức cho úng não rồi triệt để cắt đức quan hệ, dù sao Mộ Từ cũng không muốn dây dưa gì với hắn nữa.
Nam phụ cùng nữ chính xuất hiện cùng nhau, cũng không thấy ban bố nhiệm vụ gì, chắc là bug, nếu đã vậy thì cô làm gì cũng không trách được cô nha.
Mộ Từ trong lòng tính toán sao đánh cho thật vang dội.
"Kết... Kết hôn? Tiểu Từ, em đang nói cái gì vậy?" Biên Vũ Thần cảm thấy Tống Mộ Từ điên thật rồi.
Mộ Từ nghe hắn lại hỏi câu vô nghĩa như thế, thực sự cạn mẹ lời.
Anh zai à, đừng có hỏi mấy câu nhàm chán như vậy được không, lăn đi lăn lại ngươi định hỏi ta thêm mấy lần.
Ta không thể nói thêm gì với con hàng này nữa, não hắn đem cho chó ăn rồi!
"Đúng, tôi nói kết hôn, dù sao chúng ta đã đính hôn rồi, Tống gia cùng Biên gia cũng không có dị nghị gì, tôi lại thích anh như vậy, yêu anh đến chết, đã vậy sao không kết hôn luôn cho bớt việc, không cần chờ đợi nữa." Mộ Từ nhìn qua trông rất vội vàng.
Thế nhưng thật tình không cảm nhận được chỗ nào là yêu Biên Vũ Thần đến chết cả.
À, nếu là Biên Vũ Thần thì phải bổ vào não một phát có khi mới cảm giác được.
Hắn rõ ràng đơ một chút, sau đó nhìn Mộ Từ, trên mặt có chút xấu hổ nhưng nhiều hơn là giãy giụa.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Tiểu Từ, anh... Anh giờ còn chưa nghĩ đến kết hôn sớm như vậy, có thể đổi điều kiện khác không, anh biết em là người ngoài lạnh trong nóng nên chuyện kết hôn này tạm thời không nói đến. Cái kia, cái vụ hotsearch tối về em đơn giản làm sáng tỏ sự kiện hiểu lầm ít chút, hòa giải với thanh thanh như vậy hai bên đều không lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, coi như là vì anh nhé."
Hai người đã đính hôn song Biên Vũ Thần luôn luôn chần chừ không ngỏ ý kết hôn, vẫn lông bông ăn chơi đàn đúm bên ngoài, lần này thích Lâm Thanh Thanh mới thu liễm không ít.
Mộ Từ nghe hắn nói lời này, ghê tởm đến nổi cả da gà da vịt.
Này là bạch liên hoa bản nam đi, rất xứng với Lâm Thanh Thanh đấy, đúng là vật họp theo loài.
Đại ca à, anh nghĩ mặt mũi anh lớn đến thế à mà còn đòi vì anh, vì cái rắm thì có.
Mộ Từ không kiên nhẫn, "Không kết hôn thì đừng nói những lời vô nghĩ nữa."
Thấy Tống Mộ Từ không thèm nể mặt hắn, Biên Vũ Thật lập tức trở mặt.
"Tống Mộ Từ, anh có lòng tốt muốn đến đây để em giúp Lâm Thanh Thanh một phen, em đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, lại còn nhân cơ hội uy hiếp anh kết hôn, em có một chút nào dè dặt của con gái à, không thể học Thanh Thanh được một ít sao!" Biên Vũ Thần cảm thấy bị Mộ Từ nói như vậy mất hết thể diện, không quản đầu óc liền phun lời khó nghe.
Giống như còn nhớ tới bộ dáng muốn động thủ của Quý bên cạnh đang híp mắt nhìn chằm chằm hai người.
Biên Vũ Thần còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên bị đấm một phát ngã lăn ra đất, Lâm Thanh Thanh bên cạnh sợ tới mức hét lên, vội vàng dìu hắn ta dậy.
Mặt Quý Ly đen kịt, đứng trước mặt Biên vũ Thần từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt là mưa rền gió dữ cơ hồ có thể đem người xé nát.
Vẻ mặt hắn quá mức đáng sợ, Biên Vũ Thần ngơ ngác, thậm chí còn không nhận ra được Quý Ly.
"Mày, mày, mẹ nó hắn là ai?! Lại dám đánh tao!"
Không đợi Quý Ly trả lời, Mộ Từ trực tiếp đi đến trước mặt Biên Vũ Thần, ngồi xổm xuống.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Từ muốn đỡ hắn ta dậy, không nghĩ tới cô chỉ ngồi xổm ở nơi đó, không nhúc nhích đánh giá Biên Vũ Thần, biểu cảm trên mặt khó đoán, chỉ thấy cô đột nhiên cười nhạt ra tiếng, nhẹ giọng nói.
"Biên Vũ Thần, lời tôi nói vừa rồi còn chưa đủ hiểu à, tôi nói rồi, một là kết hôn, hai là hủy bỏ hôn ước, còn ba là... Cút!" Từ cuối cùng kia cô nói không phát ra âm thanh, chỉ làm khẩu hình. Biên Vũ Thần cùng Lâm Thanh Thanh đều cách rất gần, tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng.
Biên Vũ Thần chợt ngẩn ra, hắn ta vừa tức giận vừa kinh ngạc, phảng phát chưa từng nhận thức qua người trước mặt này.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Mộ Từ lại nói: "Bất quá... nhìn cái dạng này của anh, tôi nghĩ tôi đã biết được đáp án rồi. Mấy ngày nữa, ở trên bữa tiệc của ông nội Biên, tôi sẽ giải thích cho tốt với lão nhân gia vì sao hai chúng ta phải hủy bỏ hôn ước, cả chuyện Lâm Thanh Thanh nữa... Không có thương lượng."
Bốn chữ "Không có thương lượng" cuối cùng, mỗi chữ đều cố ý nhấn mạnh, âm cuối kéo dài, nghe có chút kỳ quái, nhưng từ miệng của Mộ Từ nói ra lại rất êm tai.
Làm Biên Vũ Thần với Lâm Thanh Thanh tức hộc máu.
Nhưng mà còn chưa hết, Mộ Từ đạm cười nói xong lại chậm rãi đứng lên, đi tới bên người Quý Ly, một phen nắm lấy cánh tay kéo hắn qua, thậm chí còn có chút thân mật nhích lại gần, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng, nhưng ở trong mắt cẩu nam nữ kia nhìn thấy rõ ràng cô còn có loại tùy ý lại cười phô trương.
"À, quên mất không giới thiệu, anh ấy, Quý Ly, là người của tôi!"