Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 17: Ảnh Đế Tương Lai (17)




Càng là thời khắc khẩn cấp, sự tình lại càng loạn.

Thời điểm Mộ Từ vội vàng kéo khóa lên, khóa trực tiếp bị kẹt với quần áo, sắc mặt nhất thời đen xì.

Máaaaaaa!

Kẹt lúc nào không kẹt lại đúng lúc Ngô Mỹ Lệ đến đây, ta xxx bố khỉ!

Nghe bên tai, tiếng giày cao gót dẫm trên sàn càng ngày càng vang dội, Mộ Từ có chút phiền chán, đầu óc cô nhanh chóng vận chuyển, tùy ý tháo tóc ra để che phần lưng đang lộ hơn nửa, mở cửa phòng thử đồ ra, trực tiếp đi ra ngoài.

Nghênh diện liền đụng phải Ngô đại tiểu thư đang hùng hùng hổ hổ, Ngô Mỹ Lệ.

Thời điểm Ngô Mỹ Lệ vừa xuống xe, liếc mắt liền thấy chiếc xe hơi màu đỏ quen thuộc cạnh cửa hàng Lusis, phiên bản Z4 (BMW), biển số cũng quen mắt, tuyệt đối là nữ nhân kia, Ngô Mỹ Lệ nhướng mày, cầm túi sách đi thẳng vào cửa hàng, ngay cả bạn trai phía sau cũng mặc kệ.

Nhìn bộ dáng kia, ai không biết còn tưởng rằng hai người này có bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng.

Trên mặt Ngô Mỹ Lệ tràn đầy phô trương, cô ta một thân váy dài đỏ thẩm cực kì yêu diễm, trong tay cầm túi xách được khảm đầy kim cương lớn nhỏ, trên chân cũng đi giày cao gót giống thế tiến vào.

"Ai ui, tôi còn đang hỏi chiếc xe màu đỏ táo bạo của ai đậu ở chỗ này, không nghĩ tới là Tống đại ảnh hậu của chúng ta đang ra vẻ ở đây nha!" Ngô Mỹ Lệ trực tiếp lên tầng ba, trên cánh tay treo túi xách sáng ngời lộ vẻ biếng nhác, trong mắt toàn là ý vị thâm trường, há mồm ra toàn lời âm dương quái khí.

Lúc Mộ Từ đi ra, Quý Ly đang ngồi trên sofa chờ, dáng vẻ đoan chính, chỉ cần ngồi thôi cũng tản ra một loại tự phụ thanh lãnh, hắn tùy ý lật xem một quyển tạp chí không biết là lĩnh vực gì, cả người thập phần yên tĩnh, không có tí nào là không kiên nhẫn, thậm chí ánh đèn hoa mỹ trên trần nhà chiếu xuống, làm cho khuôn mặt đạm mặc kia có chút nhu hòa.

Mộ Từ thầm than trong lòng.

Thật sự là đồ yêu nghiệt, nếu để Ngô Mỹ Lệ thấy còn mê nữa là.

Dư quang đảo đến thân ảnh màu đỏ đứng trên cầu thang kia, cơ hồ không chút do dự đi vài bước ngồi dựa vào sofa Quý Ly, tuy không thể che chở phần nào nhưng cũng may là thân hình Mộ Từ cao gầy, vẫn có thể che hơn nửa người Quý Ly.



(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Ngô Mỹ Lệ vừa lên đến đã mở mồm châm chọc, Mộ Từ nhìn về phía cô ta, trên mặt tự động bày ra thái độ cao lãnh, lời nói lại không như vậy, "Sao tôi có thể qua được Ngô đại tiểu thư chứ, cô xem cô một thân màu đỏ rực mù cả mắt, chưa kể vòng cổ còn khảm kim cương to như mắt chó, quả thực rất xuất chúng nha."

Da mặt Ngô Mỹ Lệ dày cũng như tường thành, đối với trào phúng của Mộ Từ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cô ta vui vẻ nhận 'tán thưởng' đến từ Mộ Từ, sau đó lắc lắc eo nhỏ, từng bước từng bước đi lên phía trước.

Khoảng cách ngày một gần, người Mộ Từ đang dựa vào dần dần lộ ra trước mắt cô ta, chỉ là một góc khuôn mặt, đều có thể cảm giác được người này rất soái.

Má ơi, trai đẹp nha!

Ngô Mỹ Lệ có chút hưng phấn, người này cơ hồ tựa vào bờ vai Mộ Từ, nhìn về phía trên người Mộ Từ, ánh mắt bỗng dưng phát sáng.

"Ai ya, Tống Mộ Từ, đằng sau cô còn cất giấu cái tiểu mỹ nhân nào vậy! Cho tôi sờ sờ!"

Bộ dáng Ngô Mỹ Lệ đột nhiên nôn nóng, vừa rồi tốt xấu còn giữ gìn hình tượng yêu diễm mỹ lệ, lúc này lộ nguyên hình.

Mộ Từ vừa nghe cô ta nói lời này liền cảm thấy không ổn.

Phía trước chỉ có một lối đi, khẳng định tránh không khỏi.

Thế nhưng không thể để Ngô Mỹ Lệ chiếm tiện nghi Quý Ly ở dưới mí mắt cô được.

Quý Ly càng là một mặt âm trầm, hắn đang êm đẹp ngồi ở chỗ này, lại không biết nhảy ở ra một nữ nhân mặt háo sắc nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn định chạm vào người hắn.

Lúc hắn tính trực tiếp hất cái bàn tay kia ra, đột nhiên nghe được Mộ Từ đang che chở ở trước mặt hắn nói một câu.

"Tiểu mỹ nhân cho dù đẹp, cũng không phải là của cô."

Mộ Từ nhanh chóng đem tay của Ngô Mỹ Lệ hất ra, sau đó thẳng tắp chắn ở trước, dư quang liếc qua phía cầu thang, bỗng xuất hiện một người con trai xa lạ đang nhìn chằm chằm vào Ngô Mỹ Lệ, hình như là bạn trai.

Đột nhiên nghĩ đến lời đồn một đoạn thời gian trước, Mộ Từ hươi híp mắt lại.

"Ngô Mỹ Lệ, bạn trai lần này của cô so với những người trước đều không tệ nha, dung mạo rất xinh xắn." Mộ Từ khóe miệng hơi gợi lên.

Nghe cô nói thế, Ngô Mỹ Lệ đơ người một chút nhưng làm bộ như không thèm để ý.

Mộ Từ đem biến hóa nhỏ của cô ta vào trong mắt, nhất thời trong lòng có so đo.

Xem ra lời đồn về Ngô Mỹ Lệ là sự thật, vốn cho rằng lần này Quý Ly có khả năng không thoát được Ngô Mỹ Lệ tấn công, không nghĩ tới người luôn luôn yêu chơi, thay bạn trai như thay áo vậy mà lại gặp phải hạn, còn bị người con trai này nắm trong tay.

Mộ Từ thở nhẹ một hơi, thậm chí còn muốn cười, nhưng mà không thể sơ ý.

Cô cũng không xía vào khiêu khích ác ý của Ngô Mỹ Lệ nữa, trực tiếp lướt qua cô ta đi đến trước mặt người con trai kia, tính ra tay từ nơi này.

"Em trai, chị gái của em vừa mắt người của chị, em nói làm sao bây giờ?" Mộ Từ cười nói.

Em trai Ngô Mỹ Lệ mang tới nhìn trông tuổi thật nhỏ, chắc cũng bằng tuổi Quý Ly, chẳng qua khí chất toàn thân quá ngây ngô nên nhìn có vẻ hơi non nớt, giống thanh niên ngây ngô mới trải đời.

"Tôi, tôi..." Đối phương 'tôi' nửa ngày chưa nói được lời nào, mặt đỏ hồng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngô Mỹ Lệ.



(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Ngô Mỹ Lệ không để ý hắn, còn ghé vào Quý Ly bên kia, nhưng trong mắt đã sớm bị bại lộ, cô ta giờ phút này không còn tâm tư đi quấy rối Quý Ly nữa, thậm chí còn có một tia phiền chán.

Mộ Từ đem phản ứng của cô ta xem ở trong mắt, cười thầm trong lòng, sau đó định cho luôn một liều thuốc mạnh.

Mộ Từ lại xoay người, nhìn về phía người con trai trước mắt... À không, em trai lớn, tiếp tục cười nói: "Em trai, em xem chị gái em thích bạn nhỏ nhà chị như vậy, nếu không, chúng ta trao đổi? Em đi theo chị đi!"

Nói xong liền làm bộ muốn chạm vào tay của người này.

Mộ Từ hơi cúi người, dư quang lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm phản ứng Ngô Mỹ Lệ, xem cô ta còn muốn nhẫn nhịn tới khi nào.

Mộ Từ vừa dứt lời, ngay sau đó là một tiếng đè nén, xen lẫn tức giận hung hăng truyền đến.

"Tống Mộ Từ!"

Gầm lên giận dữ, sợ tới mức tay Mộ Từ nhất thời run rẩy.

Ta... Ta bỏ! Dọa... Làm lão nương sợ muốn chết!

Mộ Từ vừa quay đầu lại, cánh tay liền bị túm lấy, sau đó cầm lấy túi xách cùng quần áo của Mộ Từ trong phòng thay đồ, khuôn mặt trầm này cũng không thèm quay đầu mà lôi kéo cô đi xuống tầng một.

Đám người Ngô Mỹ Lệ vậy mà không có đuổi theo.

Mộ Từ ở phía sau bị bắt đi theo Quý Ly, một mặt mộng bức. Không phải chứ, cô còn chưa diễn xong đâu, thế nào mà thằng cha Quý Ly này lại xen vào.

Tuy lần này Quý Ly tránh được quấy rầy của Ngô Mỹ Lệ nhưng khó có thể nói là về sau cô ta thấy sắc lại ham, cô đang cho một liều thuốc mạnh mà. Người này không biết lại phát điên cái gì, tự dưng nổi giận, Mộ Từ cảm thấy bản thân phải giải thích một chút.

"Quý Ly, anh đợt đã."

Mộ Từ muốn gọi Quý Ly lại, nhưng người lôi kéo cô hoàn toàn ngó lơ.

Quý Ly trực tiếp đi xuống tầng một, đi đến phía Lusis, lấy từ trong túi ra một cái thẻ, lưu loát tính tình sau đó rời đi.

Lusis e ngại mặt mũi Ngô Mỹ Lệ, cũng không nói thêm gì với Mộ Từ, để cho bọn họ đi luôn.

Chờ thời điểm hai người lên xe, Quý Ly ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, rầu rĩ ngồi ở đấy, mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Mộ Từ nhìn bộ dạng này của Quý Ly, căng não ra nghĩ, chả lẽ câu cô nói ở trên tầng ba kia xúc phạm đến trái tim nhỏ bé của nam chính?

Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Quý Ly, càng nghĩ càng thấy là do câu nói kia.

Đang định nói gì đó để cứu vớt lại một chút, người bên cạnh đột nhiên xoay người lại, đối mặt với cô, con ngươi đen như hắc thạch, lạnh lùng cứng rắn nói ra một câu.

"Tống Mộ Từ, em đúng là có thể làm cho người khác tức đến chết!"

Mộ Từ "Hả???" Anh nói... gì?



(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Gặp phải Mộ Từ hoàn toàn không biết hắn đang tức giận cái gì, Quý Ly có chút buồn, lại cảm thấy thật sự bất đắc dĩ. Quên đi, trông cậy vào cô ấy có thể nghĩ thông suốt còn khó như không cho cô nói thô tục vậy.

Quý Ly thở dài, muốn bỏ qua đề tài này.

"Xoay người lại." Quý Ly nói.

"..." Mộ Từ nhìn nhìn Quý Ly, có điểm lúng túng, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người đưa lưng về phía hắn, cũng không nói gì.

Trong lòng lại điên cuồng kêu gào.

"Mẹ... Mẹ kiếp! Này... Người này muốn làm gì vậy? Sẽ không phải là muốn cho ta một nhát dao chứ?!"

Nghe lời nói trong lòng Mộ Từ, Quý Ly khóe mắt giật giật.

"Kéo khóa!"

"À à, cảm ơn." Mộ Từ vỗ đầu, nói mới nhớ, may có Quy Ly nhắc nhở, không thì cô đã thành trò cười trên buổi tiệc rồi.

Vừa nói vừa nghĩ, liền cảm giác phía sau lưng có cái đó lành lạnh đụng vào, là ngón tay Quý Ly.

Đối phương tựa hồ e ngại thân phận hai bên, tận lực cố gắng không chạm vào làn da tuyết trắng ở lưng, nhưng vì muốn gỡ khóa đang bị kẹt quần áo, dù đã gắng sức vẫn khó tránh khỏi bị đụng chạm.

Cảm giác lành lạnh đánh úp lại, địa phương bị chạm vào kia bắt đầu chậm rãi nóng lên, lan ra cả những chỗ khác, thậm chí còn đốt lên tận trên mặt Mộ Từ.

Quý Ly trong lúc vô tình cảm thụ được ngón tay chạm vào da thịt mềm mại kia, đầu quả tim khẽ run lên, ánh mắt tối lại, xem nhẹ cảm xúc quái dị đáy lòng, mặt không biểu cảm vững vào kéo khóa lên.

"Được rồi."