[Tuyên bố nhiệm vụ: Sử dụng sí viêm nội công trị thương trên người nam chính Ôn Tu Tề, thành công được thưởng một quyển (Thần Y Bí Tịch), thất bại tùy cơ trừng phạt. Mời nhiệm vụ giả dũng cảm tiến về phía trước!]
Độ ấm toàn thân Ôn Tu Tề đang dần giảm xuống, Mộ Từ ôm lấy bờ vai hắn, âm thầm truyền một chút sí viêm nội công cô tu luyện, nhằm tạm thời ổn định tình trạng.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong đầu vang lên âm thanh hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ được thăng cấp rồi à? Lại còn có thưởng?" Mộ Từ kinh ngạc không nhẹ.
Nghe câu hỏi của cô, hệ thống im lặng, qua một lúc lâu mới chậm rì rì trả lời: "Ân, chắc tại độ khó của thế giới này gia tăng nên cơ chế thưởng phạt cũng được nâng cấp theo. Bất quá, có phần thưởng không tốt sao?"
"Rất tốt, nhưng mà... Sao ta cứ có cảm giác ngươi gạt ta chuyện gì đấy?" Trong lòng Mộ Từ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, bèn đưa ra hoài nghi của bản thân.
Thật sự là cô cảm thấy biểu hiện của hệ thống rất không bình thường.
Tựa như thế giới lần trước, cứ hễ cô hỏi vấn đề liên quan đến tình tiết nhiếm vụ thì hệ thống đều sẽ im lặng rồi úp úp mở mở, giống như cố ý né tránh cái gì đấy.
Quả nhiên, hệ thống lại dừng một chút, sau đó dùng ngữ điệu như bình thường trả lời: "Không có gì, người nghĩ nhiều rồi. Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, ta lập tức rời khỏi đây, chờ đến lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này không sai biệt lắm, ta sẽ quay lại đón ngươi."
"Đợi đã, chẳng phải ngươi còn nói muốn giúp ta cái gì à?" Nghe thấy nó bảo phải đi, Mộ Từ đột nhiên có chút hoảng.
"Không có, ta nghĩ... Chắc là không cần nữa."
Còn vị đại nhân kia... Ách, thôi quên đi, nhường cho cô tự giải quyết.
Hệ thống vừa dứt lời, trực tiếp tắt liên hệ với Mộ Từ, rời khỏi.
Mộ Từ bị câu trả lời không đầu không đuôi làm cho mộng bức, nhưng việc cấp bách trước mắt mau chóng đem Mộ Từ ổn định lại.
Từ từ đã, trị thương thì cô hiểu, nhưng trên người là cái quỷ gì???
Cô phát hiện nhiệm vụ của thế giới này ngay từ đầu đã có gì đó không ổn? Là nghĩ sai sao?
Mộ Từ lắc lắc đầu, dựa theo ký ức tiến về hướng Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Bởi thân phân Ôn Tu Tề đặc thù, nên chuyện hắn phát bệnh không thể để lộ ra ngoài, Mộ Từ cùng hắc đại ca trực tiếp vận khinh công, đưa Ôn Tu Tề đến viện của hắn.
Thời điểm đem người thả lên giường, trên ngươi Ôn Tu Tề đã phủ một lớp băng mỏng, từ đơn giản ngất đi đã biến thành hôn mê theo triều sâu, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo giờ đây như công chúa tuyết, nếu không phải cô kiểm tra thấy hắn còn hơi thở thì cô cho rằng hắn đã đi chầu ông bà.
Phi phi phi, phủi phui cái mồm! Làm chính sự quan trọng hơn!
"Ngươi ra ngoài trước đi!" Mộ Từ đầu cũng chưa nâng, trựa tiếp nói một câu với hắc đại ca đang sốt ruột bên cạnh, ý định lột y phục của Ôn Tu Tề đang vô ý thức nằm trên giường.
Hắc y nam thấy vậy, lắc mình tiến lên, đi qua ngăn cản.
"Ngươi định làm gì?! Chủ tử bọn ta đều đã thành như vậy, ngươi còn muốn nhân cơ hội cưỡng bức! Ta mặc xác ngươi là công chúa hay là cái thá gì, chỉ cần ngươi dám động vào một ngón tay của chủ tử, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Vẻ mặt hắc y nam hiện rõ phẫn nộ cùng chán ghét không thèm che giấu, thậm chí, vừa dứt lời đã rút kiếm ra kề lên cổ Mộ Tư, tựa hồ muốn biểu hiện quyết tâm của bản thân, kiếm kề sát vào da, kiếm phong thập phần sắc bén, mũi kiếm còn lóa sáng, ngay sau đó, cạnh kiếm liền dính một tia máu.
Cổ Mộ Từ có chút nhói, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẻ mặt bình tĩnh.
"Ngươi cảm thấy ngươi đánh thắng được ta? Kể cả ta đem chủ tử ngươi làm ngay tại chỗ này thì ngươi cũng không thể làm gì được ta." Từng câu từng chữ mang theo vẻ vô lại cũng lạnh như băng.
Hắc y nhân ứ nghẹn, cau mày, nghĩ tới vừa rồi bao cỏ Công chúa này dưới tình huống nguy hiểm như vậy còn vác theo cả chủ tử hắn, thành thạo chống lại sát thủ, tuy rằng sự thật đúng như cô nói.
Nhưng mà... Cho dù như vậy...
"Cho dù như vậy, ta liều chết cũng muốn..." Hắc y nam nắm chặt quyền, hung hăng nói.
Chưa nói dứt lời, Mộ Từ trực tiếp vẫy tay đánh gãy hắn.
"Cho dù cái gì mà cho dù, đủ rồi, đừng đứng đây thể hiện lòng trung thành nữa, cút nhanh ra ngoài! Ôn Tu Tề bị trúng hàn băng chưởng của các chủ Ám Ảnh các, nếu ngươi muốn chủ tử của mình bị đông chết thì cứ tiếp tục!"
Mộ Từ cũng bất chấp vết thương trên cổ, trực tiếp đi đến bên cạnh cái bàn ngồi xuống, tùy tiện rót cho mình một chén trà, uống một ngụm lớn.
Nữ nhân này nói như vậy, là có biện pháp ức chế hàn độc cho chủ tử à?
Hắc y nam vẫn không tin thực lực của Mộ Từ, nhưng với tình trạng của chủ từ nhà mình, hắn cũng không còn cách nào khác, cho dù mỗi lần chủ tử phát bệnh, bọn họ đều chờ ở bên ngoài, hơn nữa giờ phút này, những ám vệ khác đều đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, hắn hiện tại...
Chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa!
Nghĩ như vậy, hắc y nam lại cảnh cáo: "Ngươi nếu dám có ý đồ xấu với chủ tử, bọn ta..."
"Nói nhảm nhiều làm gì! Mạng người quan trọng!" Mộ Từ không kiên nhẫn.
Hắc y nam hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới không cam tâm tình nguyên đi ra ngoài.
Đợi hắc y nam vừa rời khỏi, sắc mặt Mộ Từ lập tức trở nên nghiêm túc, cô đi tới bên cạnh Ôn Tu Tề, dùng nội lực dò xét thân thể hắn, mi tâm càng thêm nhăn lại.
Tình trạng của Ôn Tu Tề giờ phút này rất nghiêm trọng, hàn băng chưởng không ngừng phát tán, trong cơ thể hắn còn có sẵn độc tính, hiện tại đang dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng. Nếu không phải lúc nãy ở trên đường cô kịp thời dùng sí viêm nội công bảo vệ tâm mạch của hắn, chỉ sợ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.
Trong kịch bản, sau khi Ôn Tu Tề cùng Ám Ảnh giao đấu, hẳn là cũng bị dính hàn băng chưởng, so với hiện tại còn nghiêm trọng hơn, thế sau này giải quyết như nào vậy?
Hình như là sau khi bị ám sát, thân thể hắn càng ngày càng không chịu nổi hàn khí, không thấy kịch bản đề cập đến, liền trực tiếp bắt đầu hành trình kết bạn mở rộng hậu cung của nữ chính, đến cuối cùng, lại quay trở lại Ôn Tu Tề, cho nên là... hàn độc đâu?
Này mẹ nó là bug đi! Vẫn không có cách nào để diệt trừ tận gốc! Thôi thôi, từ từ sẽ đến, không thể một lần mà xong ngay được.
Mộ Từ phiền chán gãi gãi đầu.
Mới vừa rồi ở trên đường cô dùng sí viêm nội công tạm thời ổn định lại hàn khí đang chạy tán loạn trong cơ thể Ôn Tu Tề, hiện tại quan trọng nhất là 'Chữa thương trên người'.
Chữa thương trên người? Trên người?
Mộ Từ sầu gần chết, ý tứ của từ 'Trên người' là gì a?
Nghĩ nghĩ, cô đỡ Ôn Tu Tề ngồi dậy, sau đó cởi giày ra, nhảy lên giường, ngồi phía sau lưng Ôn Tu Tề... Sao giống làm chuyện gì mờ ám vậy ta, tư thế lại còn lưng hắn dán vào ngực cô... thật sự một lời khó nói hết.
"..." Không ai trong sạch hơn ta.
Thừa dịp không ai hay, Mộ Từ tranh thủ rút lui trở về.
Mẹ nó, bần tăng ăn chay! Không được, 'trên người' cũng không phải như này nha, muốn phát động nội công cũng không nổi.
Mộ Từ một tay cởi áo choàng Ôn Tu Tề xuống, rõ là lắm áo, nào là ba tầng trong ba tầng ngoài, lột sạch sẽ nửa người trên hắn luôn.
Sau khi lột xong liền lộ ra ngực trắng nõn, cơ bụng tám múi, dáng người hắn so với người mẫu nam ở hiện đại chỉ có hơn chứ không có kém, trên da thịt còn phủ một tầng tuyết mỏng, quả thực càng đẹp mắt, có cảm giác như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Mộ Từ chẹp miệng, không nghĩ tới thế tử ốm yếu còn có dáng người ngon như vậy!
Không nghĩ đâu đâu nữa, cô đem hai bàn tay áp lên lưng Ôn Tu Tề, tập trung tinh thần, bắt đầu chuyển sí viêm nội công ở trong cơ thể, cẩn thận từng chút từng chút một truyền vào cơ thể Ôn Tu Tề.
Theo thời gian dần trôi, độ ấm thân thể của Ôn Tu Tề dần dần tăng nhiệt, sắc mặt bắt đầu trở nên hồng nhuận, thế nhưng Mộ Từ lại cảm thấy nội lực của bản thân đang tiêu hao một cách cực nhanh, dần dà, sắc mặt của cô lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đang trở nên trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn chảy ra một vệt máu.
Bị phản phệ! Phỏng chừng nội lực của cô rất nhanh sẽ cạn kiệt!
Mộ Từ chịu đựng khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, hung tợn thầm mắng.
Nam chính, ngươi nên dập đầu đội ơn ta ba phát nha!
Đem tia nội lực cuối cùng truyền vào cơ thể Ôn Tu Tề, Mộ Từ phun một búng máu xuống sàn, sau đó đầu cô nhả về phía lưng Ôn Tu Tề, hai người đều ngã xuống giường.
Vừa rồi cho tay dán lên lưng, hẳn là được xem như chữa thương trên người đi, nhiệm vụ hoàn thành chưa nhỉ?
Tầm mắt Mộ Từ dần dần mơ hồ, một khắc cuối cùng vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
- ------------------------------------
Hôm sau, ánh nắng mùa hạ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, vài tia nắng lấp ló chiếu lên giường. Lúc này, trên chiếc giường lớn được điêu khắc từ gỗ hương có một đôi nam nữ lấy tư thế kỳ quái dựa vào nhau.
Ôn Tu Tề khẽ nhíu mày, tỉnh lại trước một bước.
Tựa hồ là ý thức hôn mê có chút lâu, đầu ẩn ẩn đau nhói, hắn theo bản năng nâng tay muốn xoa mi tâm một chút, trong nháy mắt hắn cúi đầu xuống, đồng tử liền co rút lại.
Hắn không biết y phục đã cở từ khi nào, lộ cả nửa người trên. Nhìn đai lưng bên hông rộng thùng thình, sắc mặt hắn càng này càng đen.
Ôn Tu Tề ngồi dậy, đen mặt đi tìm y phục của mình, ngay sau đó lại cứng đờ người, chậm rãi quay đầu lại nhìn, liền thấy một nữ nhân hết sức quen thuộc.
Thu - Mộ - Từ!
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn nằm ở một bên đệm, cơ thể cuộn lại, tư thế ngủ rất biết điều.
Nhưng ở trong mắt Ôn Tu Tề, đấy lại là một chuyện khác, sắc mặt hắn nặng nề, trong đầu hiện lên hình ảnh khi bị ngất ở Thanh phường, hắn lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận, lấy tốc độ như cuồng phong thổi quét xông lên giường bóp chặt cổ Mộ Từ còn đang ngủ say.
Mộ Từ hô hấp khó khăn, ý thức dần thanh tỉnh lại. Cô mơ màng mở to đôi mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm đáng sợ của Ôn Tu Tề, con người trong suốt ngày trước giờ ngập tràn lửa giận, ý tứ oán hận không thèm che giấu.
"Khụ khụ... Ôn... Ôn Tu Tề, ngươi... Người làm gì! Mau... Mau buông tay!" Tối hôm qua cô tiêu hao hết nội lực, mặt mày vốn đã tái nhợt, giờ phút này càng trắng thêm vài phần, trán chảy từng giọt mồ hôi lạnh.
Ôn Tu Tề phảng phất như thay đổi thành một người khác, ánh mắt cực kì xa lạ.
"Ôn Tu Tề, ngươi cái đồ cẩu nam nhân! Mau buông tay ra cho ta! Lão nương đã vì hàn độc của ngươi mà chết mệt cả đêm rồi, vậy mà bây giờ ngươi lại muốn bóp chết ta!"
Một trận thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Ôn Tu Tề, hắn dừng một chút, con ngươi nhìn ngó xung quang, bàn tay bóp cổ Mộ Từ dần dần nới lỏng.
Mộ Từ nhân cơ hội hất tay hắn ra, tham lam hít lấy dưỡng khí.
Hắc y nam ở ngoài cửa một đêm nghe thấy động tĩnh bên trong, sợ tới mức phá cửa xông vào, liền phái hiện hai người y phục không chỉnh tề ngồi trên giường, trong khi đó chủ tử nhà mình thì bộ mặt uất ức nhưng sắc mặt hồng nhuận, mà con gà Công Chúa kia sắc mặt lại trắng bệch, hơi thở bất ổn, thập phần suy yếu.
Hắn ta nhất thời sững sờ tại chỗ.
Này... Đây là xảy ra chuyện gì? Sao không giống như hắn tưởng tượng a?
Thấy Hắc Phong xông vào, Ôn Tu Tề lạnh mặt. Giờ phút này hắn vô cùng phiền chán, phát hiện chứng cách hồn chi tái phát, vốn muốn ổn định tâm thần, lại kinh ngạc phát hiện không hiểu sao bản thân lại nhiều thêm mười mấy năm nội lực.
"Hắc Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Tu Tề hỏi.
Hắc y nam, cũng chính là Hắc Phong, thấy chủ tử nhà mình khôi phục bình thường, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó căng dây thần kinh, cung kính trả lời: "Bẩm chủ tử, tối qua người bị ngất xỉu ở Thanh phường, là con gà... Khụ khụ, là Thập Công chúa mang người ra, sau đó trên đường hồi phủ thì đột nhiên gặp phải sát thủ của Ám Ảnh các, người bị trúng hàn băng trưởng, hàn độc trong cơ thể người là do Thập Công chúa cả đêm chữa thương giúp."
Tuy rằng Hắc Phong không mấy tin tưởng Mộ Từ, nhưng buổi sáng thấy chủ tử mình vẫn bình an vô sự, hắn không thể không thừa nhận rằng thực lực của Mộ Từ rất lợi hại.
Nghe vậy, Ôn Tu Tề sửng sốt một chút. Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Từ đang suy yếu, trong lòng bỗng dưng có hơi khó chịu, cũng không biết vì sao lại có loại tâm tình này.
Xem ra là hắn hiểu lầm, chỉ là tối qua người này quả thật làm hắn tức giận gần chết.
"Trong cơ thể ta đột nhiên nhiều thêm mười năm nội lực là của người?" Ôn Tu Tề nhìn Mộ Từ, đột ngột hỏi.
Hắc Phong kinh ngạc nhìn Mộ Từ giờ đây đang nhỏ yếu bất lực, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mộ Từ không để ý hắn.
Thấy Mộ Từ tựa hồ cũng không muốn trả lời, Ôn Tu Tề ho một tiếng, nhìn về phía Mộ Từ, lại nhẹ giọng nói: "Công chúa, vừa rồi là ta ý thức không rõ ràng, nhất thời đả thương người, kính xin công chúa thứ lỗi cho thần. Còn về chuyện tối qua, đa tạ công chúa đã nhấc tay chi lao*!"
*Nhấc tay chi lao: Ra tay cứu giúp.
Ôn Tu Tề thu thập y phục chỉnh tể, xuống giường, cung kính nói lời xin lỗi Mộ Từ xong lại cảm tạ.
Cho dù hắn không thích Mộ Từ như thế nào đi chăng nữa, nhưng nàng cứu mạng hắn là sự thật. Về tình về lý hắn nên như thế.
Mộ Từ vẫn một mực không hé răng.
"Hứ, đồ dối trá!"
"???" Trong đầu Ôn Tu Tề tự dưng nghe được thanh âm quen thuộc từ nơi nào truyền đến, hắn có chút hoang mang, nhưng tình bây giờ không kịp để hắn suy nghĩ nhiều.
Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Mộ Từ, đầu hơi cúi xuống, lại nói: "Thập công chúa nếu chưa hết giận, cứ việc mở miệng phân phó, nếu là trong khả năng của bản thế tử thì sẽ nhất định tận lực hoàn thành."
Ta chỉ muốn bóp chết người ngay và luôn, người tình nguyện cho ta bóp không?!
Mộ Từ hừ lạnh.
Ngay lúc cô đang đắn đo suy nghĩ xem yêu cầu này có quá phận hay không, đột nhiên trong đầu lại vang lên thông báo nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chữa thương hoàn thành, (Thần Y Bí Tịch) đã được thêm vào kho đạo cụ, mời nhiệm vụ giả kiểm tra và nhận.]
Chưa kịp đợi Mộ Từ thở ra hơi, nhiệm vụ lại nói.
[Tuyên bố nhiệm vụ: Chạm vào ngực nam chính Ôn Tu Tề, thành công được thưởng một quyển (Nội Công Tâm Pháp), thất bại tùy cơ trừng phạt. Mời nhiệm vụ giả hóa thân thành con quỷ tà răm, không cần giả vờ sơ ý!]
Mộ Từ: "..."
Hay là coi như ta đã chết đi, này ĐM là cái nhiệm vụ khỉ gió gì!!!
Dù khó chịu như nào, nhiệm vụ đã ban hành, cô cũng chỉ có thể vác xác đi làm.
Vì vậy, lời cô thốt ra sau đấy rất là có ý vị.
"Ta muốn bóp chết ngươi... Ngực, ngươi đồng ý không!" Lời nói ra mang vẻ hợp tình hợp lý, không hề mang xíu gánh nặng tâm lý nào.
Mộ Từ ngồi dậy, đi đến bên giường, trực tiếp ngồi xuống bắt chéo chân, bày ra bộ dáng công chúa kiêu ngạo ương ngạnh tiêu chuẩn, gằn từng tiếng nói.
Ôn Tu Tề vất vả lắm mới treo được lên vẻ mặt tươi cười ôn nhu như ngọc, nghe xong khuôn mặt lập tức hóa đá.
Hắc Phong ở bên cạnh, khóe miệng giật liên hồi: "..."
Bóc... Bóp cái gì cơ?