Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 25: Thế Tử Ốm Yếu (4)




Ừm... Ờ, tình huống bây giờ có phải hắn nên tránh mặt một lát không?

Hắc Phong cẩn thận liếc mắt nhìn hai người cái, rồi xoay người vun vút đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn tỏ vẻ tri kỷ đóng hộ cửa.

Hiện tại, trong phòng chỉ còn mỗi hai người.

"Thế nào, không đồng ý à?" Mộ Từ bày ra bộ dáng ướng ngạnh vô đối.

Ôn Tu Tề thoáng khựng lại đôi chút, sau đó hồi thần, bộ dáng lại khôi phục lại vẻ ôn nhuận, nhàn nhạt nói: "Hà cớ gì công chúa cứ phải ép buộc, làm khó người khác như vậy."

"Còn không phải ta thích nhất là khi dễ nam nhân sao? Hẳn là toàn bộ dân chúng Thanh Hạ Quốc đều biết đến a." Mộ Từ khoanh hai tay trước ngực, một bộ biểu cảm "Ngươi phảng phất như đang làm trò".

"..."

Khóe miệng Ôn Tu Tề cười có chút cứng nhắc.

Bỗng cảm thấy Thu Mộ Từ có chút khó đối phó, nhưng lại không nói rõ ra được là không thích hợp ở đâu.

Ngay lúc trong đầu Ôn Tu Tề đang đề ra một loạt những đạo lý về đạo đức và điểm mấu chốt để chuẩn bị đại chiến một trăm tám mươi hiệp, Mộ Từ lại yên lặng nhìn chằm chằm hắn, không đợi hắn phản chiến liền nói tiếp: "Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi còn tưởng là thật à? Ai nha, thế tử gia cũng thật ngây thơ!"

Lại nhanh chóng bổ sung: "Bản công chúa chỉ sờ soạng một chút, không hề có cái gì khác. Thật đấy!"

Mộ Từ khẽ ngẩng đầu, một bộ biểu cảm "Ngươi phải tin ta".

Khóe miệng Ôn Tu Tề giật giật, biểu cảm trên mặt bất động hạn hán lời.

Hắn vẫn cảm thấy bản thân chán ghét nữ nhân này, hơn nữa việc cảm tạ ơn cứu mạng với việc khụ, khụ, sờ... ngực, không thể nói chung với nhau được.

Phải tỉnh táo! Không được để bị nàng xoay vòng vòng, nữ nhân Thu Mộ Từ này không chỉ vô sỉ mà còn lưu manh nữa.

Mộ Từ cũng mặc xác trong lòng hắn đang thầm mắng cái gì, cô nhanh chóng ngẫm nghĩ, rồi nói: "Thật ra ta bị mắc chứng thèm khát da thịt."

À, ngươi có bệnh thì liên quan quái gì đến bản thế tử?

"Thèm khát da thịt... là bệnh như nào?" Ôn Tu Tề thừa biết nàng ăn nói tầm bậy tầm bạ, nhưng không thể không ra vẻ kiên trì phối hợp với diễn xuất của nàng.

"Chính là loại bệnh không được sờ ngực sẽ chết! Không phải sờ ai cũng được đâu, bệnh này còn chọn đối tượng nữa đấy, giống như ngươi chẳng hạn, đích thực là đối tượng tương xứng với ta." Mộ Từ giả bộ nghiêm trang ăn nói hàm hồ, vừa dứt lời lại nhớ tới nhiệm vụ gần biến đổi khó lường, cảm thấy thấy bản thân để lại một đường lui vô cùng hoàn hảo. Tự sướng xong lại bỏ thêm một câu, "Hình như... cũng cần phải ôm ấp các kiểu mới khỏi được."

"..." Vô sỉ, vô liêm sỉ không thể chịu được!!!

Nhìn Ôn Tu Tề mặt mũi vô cảm không tiếp lời, Mộ Từ có chút phiền: "Có thể hay không, ngươi cũng nên nói một câu chứ!"

Chữa thương cho còn gà nam chính này đã hao tốn bao nhiêu tinh lực của cô, thế mà sờ ngực cũng không được.

Không đợi hắn trả lời, Mộ Từ trực tiếp nhào qua sờ soạng ngực Ôn Tu Tề vài cái.

Ôn Tu Tề trực tiếp dừng hô hấp, đơ cả người rồi.

[Hoàn thành nhiệm vụ sờ ngực, (Nội Công Tâm Pháp) đã được thêm vào túi đạo cụ, mời nhiệm vụ giả chú ý kiểm tra và nhận.]

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Hóa ra như vậy cũng được à, sớm biết thế cô đã đổi một phương thức... dè dặt hơn để hoàn thành cái nhiệm vụ này rồi. Bất quá... có thể đừng rút gọn tên thành mỗi hai chữ được không? Mời đem hoàn chỉnh ba chữ "Chạm vào ngực" nói ra, cảm ơn.

Ôn Tu Tề bên kia có hơi sửng sốt, bộ dáng ôn nhuận như ngọc ngày thường giả vờ giờ phút này bị đánh không còn một mảnh, thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh. Nhưng vì e ngại mặt mũi của bản thân nên cũng không biểu hiện ra ngoài.

"Điều người nói chính là... như vậy?"

Mộ Từ một mặt hèn mọn: "Bằng không ngươi cho là cái gì?"

"... Không có gì."

Ôn Tu Tề nghẹn cả lời, bèn thu liễm cảm xúc, biểu cảm thờ ơ, phảng phất như cái gì cũng không để trong lòng, lại trở thành thế tử gia ôn nhuận như ngọc.

Ngay dưới bầu không khí một lời khó nói hết của hai người, bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa, thùng thùng thùng ba tiếng, cực kì có quy luật.

"Chủ tử, phủ Công chúa cho người tới hỏi, liệu không biết Thập Công chúa có ở quý phủ chúng ta hay không, trong cung truyền đến tin tức, bệ hạ cấp triệu." Hắc Phong mới ra khỏi phòng liền thấy người hầu chạy tới thông báo.

Ngày thường, Thập Công chúa nếu không ở trong phủ công chúa thì chắc chắn là ở Thanh phường hoặc Vĩnh Ninh Hầu phủ. Xem ra, người hầu phủ công chúa đã tới Thanh phường tìm nhưng không thấy, xong mới tới nơi này để tìm người.

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, hai người trong phòng đều nghe rõ mồn một.

Ôn Tu Tề nhìn về phía Mộ Từ, dùng ánh mắt ý bảo nhường cô tự quyết định.

Mộ Từ có chút ảo não, cũng không thèm quan tâm Ôn Tu Tề nữa, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, vừa đi mấy bước, đầu cũng không thèm quay lại, còn vẫy vẫy tay: "Thế tử đừng quên, ngươi còn nợ bản công chúa một mạng nha!"

Lời này phiêu phiêu trong gió, hung hăng tưới vào lòng Ôn Tu Tề.

Ôn Tu Tề nhìn theo bóng lưng đơn bạc trong gió, đáy mắt lóe lên thần sắc đen tối khó dò.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

- ---------------------------

Mộ Từ đi theo người hầu về phủ công chúa, dựa vào ký ức trong đầu nhanh chóng rửa mặt trang điểm lại một phen, rồi vội vã đi vào hoàng cung, nhưng thật ra cô cũng không vội lắm vì dựa theo tính tình Thập Công chúa ngày trước, cũng phải mất một canh giờ mới có thể đến nơi.

Tới tới lui lui đi qua không biết bao nhiêu con đường, rốt cuộc cũng tới Càn Ninh điện, một tên công công dáng vẻ gấp rút nhìn quanh khắp nơi, vừa thấy Mộ Từ tới liền vội vàng chạy qua, nói: "Ai ui, công chúa của ta ơi, lão nô cũng đã vội muốn chết rồi, lần này bệ hạ sinh khí không nhẹ đâu! Vài vị Vương gia đã sớm đến đầy đủ!"

Vài vị Vương gia? Chẳng lẽ tối qua Thanh phường có chuyện gì?

Dù sao chuyện có thể nhấc lên vài mối liên hệ cũng chỉ có chuyện này.

Mộ Từ dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, nâng bước tiến vào điện.

Vừa thấy Mộ Từ đến, một giọng nói hùng hậu vang lên.

"Lại đây, quỳ xuống!"

Cứ như là bản năng, Mộ Từ tiến lên vài bước rồi bụp một tiếng quỳ xuống.

"Phụ hoàng, con biết sai rồi."

Mặc dù Thu Mộ Từ bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, nhưng đối với người cha là Hoàng đế này lại ngoan đến không thể ngoan hơn, làm Hoàng đế vừa giận vừa bất đắc dĩ.

"Ha, sai ở đâu?" Hoàng đế hừ lạnh.

Mộ Từ âm thầm đánh giá mấy vị nam phụ Vương gia đang cúi đầu úp mặt vào tường sám hối bên cạnh, cô châm chước nói: "Con không nên đi... Thanh phường?"

"Con còn dám nói? Con là Công chúa đứng đầu một đất nước, đáng lẽ nên vì dân chúng lấy mình làm gương mẫu, đằng này lại cả ngày đi cái địa phương bại hoại như Thanh phường, con xem dân chúng Thanh Hạ Quốc sẽ nói con như nào! Lại nói trẫm như thế nào!" Hoàng đế tận tình răn dạy.

Khóe miệng Mộ Từ giật liên hồi, dân chúng Thanh Hạ Quốc sớm đã nói những lời rất khó nghe rồi!

"Con cũng không dám nữa đâu, con chỉ là nhất thời nghĩ luẩn quẩn nên mới đi đến loại địa phương đó, nhưng mà con đi vào xong rất nhanh liền đi ra, không hề ở đấy lâu, cũng không xem hoa khôi khiêu vũ, càng không có làm ra việc gì cả!" Mộ Từ biết nghe lời, trăm miệng nói phải.

Ha, cô đã sớm chặn miệng Thanh phường rồi, một số người có liên quan đều cũng đã 'chào hỏi' qua, căn bản không có khả năng truyền đến tai Hoàng đế.

Cô vừa nói lời này ra, vài vị Vương gia đang úp mặt sám hối đều đồng loạt ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại.

Xú nha đầu, ngươi đang ám chỉ ai đấy!

Đúng là ngươi rất nhanh đã rời khỏi đó, nhưng ngươi cái đồ thối không biết xấu hổ trực tiếp dụ dỗ người khác để che dấu giúp, giờ còn ở chỗ này giả vờ vô tội, vô sỉ đến cực điểm!

Mộ Từ thả một đống rắm mà không thèm nháy mắt, mi tâm Hoàng đế hung hăng nhíu lại, xoay mặt răn dạy mấy đứa con trai không nên thân, phạt một năm bổng lộc rồi đuổi bọn họ đi.

Mộ Từ thấy không còn việc của mình nữa, vừa nhấc chân chuẩn bị đi thì Hoàng đế rống lên một tiếng: "Trở về!"

Mộ Từ khựng lại, dừng bước chân.

"Tiểu Thập à, mẫu phi con cũng ra đi được nhiều năm rồi, con cũng đã đần độn náo loạn từng ấy năm." Hoàng đế thở dài, có chút mệt mỏi cất lời.

Mộ Từ lại cảm thấy lời này của Hoàng đế như có ẩn ý.

Hoàng đế nhìn Mộ Từ không phản ứng gì, hắng giọng một tiếng, đổi lại ngữ điệu bình thường, nói: "Vài ngày nay, trẫm luôn luôn nghĩ về một chuyện, con giờ cũng đã trưởng thành, không thể cứ luôn luôn đần độn thụt lùi như vậy được, con là một nữ hài tử, càng là nữ nhi trẫm sủng ái nhất, trẫm hy vọng con có thể sống tốt."

Mộ Từ nghe xong đang có chút cảm động, Hoàng đế lại nói tiếp.

"Cho nên, trẫm quyết định tìm cho con một phò mã! Tìm người có thể trị được con, để cho con bớt cái thói cả ngày cường đoạt nam nhân!" Quả nhiên, đây mới là ý Hoàng đế muốn nói.

Phò mã?

Vãi đạn! Nhưng đừng! Ngàn vạn đừng! Cô không muốn sớm như vậy đã bị bắt đem nhốt!

Còn nữa, nếu cô kết hôn thì nhiệm vụ kia làm sao bây giờ!

Hệ thống phát cho cô nội dung tác phẩm, miêu tả về Thu Mộ Từ không nhiều lắm, nhưng có mơ hồ đề cập tới một đoạn giời gian, Thập Công chúa bắt đầu điên cuồng theo đuổi Ôn Tu Tề, chẳng lẽ là do chuyện này kích thích đến?

"Không được!"

"Hửm?"

"Khụ khụ, ý con nói là chuyện này không có khả năng đâu, phụ hoàng, người nói xem, người cảm thấy có người có thể trị được con sao, có người có thể ép trụ được con sao? Nam nhân này nọ đều là một đám yếu ớt muốn đòi mạng, con còn chưa lấy roi ra cũng đã bị dọa cho hôn mê. Người thấy có thể không?" Mộ Từ tính toán đổi góc độ khác để phân tích chuyện tìm phò mã này có tính khả thi như nào.

Hơn nữa, nguyện vọng của nguyên chủ đặt ra không đơn giản chỉ muốn một cái phò mã như vậy.

Vì sao Thu Mộ Từ không trực tiếp làm cho phụ hoàng hạ lệnh lập Ôn Tu Tề làm phò mã, vì nguyên chủ không chỉ muốn mỗi Ôn Tu Tề làm phò mã.

Mộ Từ: "..."

Hoàng đế đối với lời nói của cô hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí một bộ vẻ mặt đã sớm đoán được, sau đó cười nói: "Tạm thời không bàn đến, Tiểu Thập có ý nghĩ của chính mình, trẫm cũng không bắt buộc, chẳng qua..."

Hoàng đế cố ý dừng một chút.

Mộ Từ cảm thấy chắc chắn Hoàng đế chuẩn bị ra đại chiêu.

"Chẳng qua, trẫm thoái nhượng một bước, con cũng phải lùi một bước. Cho nên, trẫm đặc biệt cố ý tìm một người đến quản con. Người này phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ tới, Tiểu Thập, con cứ thong thả chờ, mấy ngày này nhớ an phận cho trẫm!"

Mộ Từ nghĩ thế nào cũng thấy Hoàng đế đang tính kế mình.

"Đã vậy, chờ người kia đến đây rồi nói sau."

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

- -----------------------

Mộ Từ đi tìm Ôn Tu Tề.

Vì ức chế hàn độc mà cô phải truyền toàn bộ nội lực hắn, thật ra đều là nói dối. Ở cái thế giới cổ đại này, cô cần phải có năng lực tự vệ, cũng là để thuận lợi tiến hành nhiệm vụ.

Hàn độc của Ôn Tu Tề không chỉ là nói một chút mà thôi, còn cần phải lên núi xuống biển lửa, nghe nói mấy loại dược liều đều phải tìm ở những nơi đầy rẫy nguy hiểm, may mà qua nội dung tác phẩm cô tìm được một điểm manh mối.

"Dạy ta!"

Mộ Từ ngựa quen đường cũ đi đến viện Ôn Tu Tề, Hắc Phong ngăn không ngăn được cũng không dám cản trở.

Trước tiên, cô lấy (Nội công tâm pháp) được thưởng trong túi đạo cụ ra, sau đó ngẩng cao đầu bày ra vẻ mặt kiêu ngạo đáng ăn đòn, trực tiếp ném cho Ôn Tu Tề đang ngồi ở đình hóng mát.

"Dựa vào cái gì?" Ôn Tu Tề đạm cười.

"Dựa vào việc ta cứu ngươi một mạng, dạy ta, mọi ân oán của hai chúng ta đều xóa bỏ." Mộ Từ bổ sung thêm.

"Chỉ như vậy? Người muốn dùng cái này để đổi lấy ơn cứu mạng?" Ôn Tu Tề mím môi, cảm thấy bản thân bị vũ nhục, cái mạng này của hắn không đáng giá tiền như thế sao?

"Nếu ngươi nguyện ý lấy thân báo đáp, làm trai lơ của bản công chúa thì cũng có thể nha." Mộ Từ nói.

"..."

"Được, ta dạy cho người." Ôn Tu Tề đem sách thuốc trong tay gập lại, nhíu mày nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp.