[ Đinh —— nhiệm vụ gây hấn! ]
[ Thông qua Biên Vũ Thần chèn ép Quý Ly, khiến cho Quý Ly quyết tâm phá hủy Biên gia. ]
???
Quý Ly muốn phá hủy Biên gia? Thế nhưng Biên gia là một con quát vật khổng lồ đấy, kiểu này chắc phải thuộc dạng oán hận cực sâu nặng đi!
Nghĩ nghĩ, đột nhiên cô nhớ đến chuyện Quý Ly cùng Tống Mộ Từ đồng ý ký kết cái hiệp nghị không bình thường.
Liên hệ đến kịch bản phát triển của thế giới này, trong đầu Mộ Từ nhanh chóng hiện lên cái gì, nhưng lại không nắm bắt được.
Cô rốt cuộc đã bỏ qua chi tiết nào.
Mặc dù không biết vì sao nhiệm vụ lại như thế này, nhưng mặc kệ thế nào, trước mắt cô chỉ có thể chạy đến chỗ Biên Vũ Thần cọ cơm, còn không được ăn no nữa chứ.
Mộ Từ điều chỉnh tốt biểu cảm bản thân, tùy tay hất vài sợi tóc, sửa sang lại quần áo, chuẩn bị tốt rồi mới cười yếu ớt đi lên phía trước.
"Vũ Thần, anh cũng dùng cơm ở đây à?"
Thanh âm mang theo mười phần nhảy nhót vui sướng, trông giống như được người thương để ý đến.
Sau lưng Mộ Từ là Quý Ly đi sau vài bước, đối phương thu hết thảy động tác nhỏ này của cô vào đáy mắt, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên chút ý trào phúng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy lạnh lẽo.
Có vẻ ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện, đáy lòng ẩn ẩn sinh ra cảm giác nhói nhói như kim đâm.
Mộ Từ vừa đi vừa nói, đến bên cạnh Biên Vũ Thần, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.
"Tiểu Từ, sao em lại tới chỗ này?" Biên Vũ Thần hoàn toàn không ngờ được rằng lại gặp Tống Mộ Từ ở đây.
"Thế nào, không chào đón em à?" Hiện tại Mộ Từ cảm thấy lời nói của bản thân, bắt đầu có nội vị (?).
Nữ phụ làm sự tình nội vị nhân! (?)
(Nhan: Bạn nào biết thì giải thích hộ Nhan với, cảm ơn bạn.)
Dứt lời, cô di chuyển lại gần Biên Vũ Thần vài bước.
Biên Vũ Thần nhíu mày.
Hắn vất vả lắm mới mời được Lâm Thanh Thanh đến đây dùng bữa, cứ tưởng rằng có thể nhân cơ hội này gia tăng tình cảm với Thanh Thanh, không nghĩ tới lại đụng phải Tiểu Từ.
Mộ Từ cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, một lòng đi theo thiết lập nhân vật, chậm rãi mở ra cuộc chiến tu là tràng* ba người, à, còn vị nhân vật quan trọng đằng sau nữa.
*Tu la tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, mỗi người một phe, ai tham gia vào không chết thì cũng bị thương. (Theo nhà Yenholy)
"Chắc bọn anh không để ý em gia nhập bữa tiệc này đâu đúng không?" Nói xong những lời này, Mộ Từ thật sự cảm thấy bản thân rất đáng bị ăn đòn.
Đoán chừng Biên Vũ Thần sẽ ra điều cự tuyệt.
"Được nha, Vũ Thần gọi cũng không ít món, bọn em cũng không ăn hết được, nếu Tống tỷ tỷ không chê thì chúng ta ngồi ăn cùng nhau."
Biên Vũ Thần đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, đang định mở mồm ra từ chối thì Lâm Thanh Thanh đã cướp lời trước.
Lúc nói những lời này, cô ta trông như nhìn chính diện với Mộ Từ, nhưng chỉ có Mộ Từ mới biết được là giờ phút này ánh mắt cô ta trong veo như nước lập lòe ánh sáng ôn nhu nhìn Quý Ly ở phía sau.
Ha Ha.
Mộ Từ không có khả năng tin Lâm Thanh Thanh thật lòng muốn giữ cô lại, chỉ sợ toàn bộ lời nói ấm áp như mùa xuân* đều dành cho Quý Ly đứng sau cô.
*Nguyên câu là "Nhất khang xuân thủy".
Chậc chậc.
"Thật sự là vương bát khán lục đậu*, nên rửa mắt lại nhìn."
*Vương bát khán lục đậu: rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng hình tròn lại có viền màu xanh giống hạt đậu. (Theo diễn đàn)
Nếu không phải giờ phút này không thể làm toàn bộ thiết lập sụp đổ, thì cô rất muốn nâng hai tay lên hung hăng cho một chưởng vào cổ.
Quý Ly lại nghe được thanh âm kia, không cần nhìn cũng biết cô lại đang suy nghĩ miên man cái gì đó.
Quý Ly nhìn chằm chằm vào gáy của Mộ Từ, oán thầm trong lòng.
Hắn trông đẹp mắt như vậy mà chỉ là hạt đậu xanh thôi sao?
Tuy rằng Biên Vũ Thần không muốn cho Mộ Từ quấy rầy hắn, nhưng nếu Thanh Thanh đã nói vậy thì cũng đành thôi. Cái bàn rất lớn, hơn nữa chỉ có hai người ngồi, vẫn còn một khoảng không gian trống.
Hắn ta phất phất tay, kêu phục vụ mang thêm hai cái ghế nữa ra đây, sau đó xê dịch chỗ ngồi sang bên cạnh.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, Mộ Từ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Thanh một cái, trực tiếp đi đến phía Biên Vũ Thần ngồi.
Thời điểm đang định ngồi xuống, đột nhiên bên hông có lực ngăn cản.
Quý Ly đặt một bàn tay ở trên hông cô, nhẹ nhàng kéo vào lòng mình, lại lúc Mộ Từ sắp dựa gần vào người, hai tay đỡ lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng đem cô đẩy về phía vị trí bên cạnh Lâm Thanh Thanh, còn bản thân hắn thì chậm rãi đi đến vị trí bên cạnh Biên Vũ Thần, lẳng lặng ngồi xuống.
Mặt ra vẻ đấy là điều đương nhiên.
Mộ Từ bị bắt đi đúng một vòng, chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì đã ngồi cạnh nữ chính Lâm Thanh Thanh, ngẩng đầu nhìn phía đối diện thì lại là khuôn mặt tuấn tú của nam chính.
???
Quý Ly này làm cái gì vậy?
So với Lâm Thanh Thanh, cô thà ngồi cạnh Biên Vũ Thần còn hơn.
Có lẽ do nguyên nhân nữ chính và nữ phụ, hai nhân vật trời sinh có xích mích với nhau, dù sao hiện tại cô không phải 'thân thể hoàn chỉnh'*, cho nên cô hoàn toàn miễn dịch với cái loại nữ chính nữ phụ được đặt ra này.
*Ý chị nhà là chị không phải nữ phụ nguyên bản của thế giới này.
Mộ Từ định đứng dậy rời, thì lại nghe thấy nam nhân ngồi đối diện một mặt sủng nịch nói với cô: "Ngoan, đừng náo."
Vừa mới mấy phút trước mặt hắn vẫn treo lên vẻ lạnh lùng, giờ phút này lại mang theo một tầng khí nhu hòa, ôn nhu đến không thể tin được.
Quý Ly nói dứt lời, trông thấy cô vẫn còn đang bị vây trong trạng thái mộng bức, vì thế hắn đi về phía Mộ Từ, hơi cúi người xuống, vươn tay sờ sờ mao nhung* đầu chó của cô.
*Mao nhung: à... mn có thể hiểu là lông.
Đầu chó... A phi, cái gì mà đầu chó.
Mộ Từ nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
"Mẹ nó, cẩu nam nhân này làm cái quỷ gì thế?!!"
Quý Ly: "..."
Tay đang xoa mái tóc mềm mại dừng lại một chút, sau đó tiếp tục vén vài sợi tóc ra sau tai cô như không có việc gì xảy ra, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước nhàn nhạt hiện lên vẻ sủng nịch.
Lâm Thanh Thanh ở một bên thấy một màn như vậy, thấy tức sắp chết rồi.
Trong tay nắm chặt chiếc khăn trải bàn được chế tác hoàn mỹ, cơ hồ muốn xé rách, nhưng trên mặt lại biểu hiện vô cùng hào phóng thỏa đáng, bình thản lại ôn nhu.
Mà Biên Vũ Thần sao biết được, hắn còn đang mải nhìn Mộ Từ ngoan ngoan để Quý Ly tùy ý xoa tóc, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia không vui, loại cảm giác này cực kỳ bé nhỏ, bất kể lúc nào cũng có thể xem nhẹ.
Biên Vũ Thần hơi hơi cau mày, nhìn một hồi lâu, mới châm chước nói.
"Tiểu Từ, không giới thiệu một chút sao? Vị này là..."
Biên Vũ Thần vừa nói hết câu, Mộ Từ mới từ trong ảnh hưởng của Quý Ly ra bài không giống lẽ thường tỉnh lại.
Cơ hồ là không chút do dự, Mộ Từ giơ tay lên, lấy tay Quý Ly đặt trên đỉnh đầu cô ra, hung hăng chỉnh lại tóc, sau đó thoáng ngượng ngùng cười yếu ớt nói với Biên Vũ Thần.
"Bạn diễn bình thường —— bạn bè, cũng là người trong phòng làm việc của em, ngày thường không có việc gì thì dẫn hắn đi xã giao chút, anh Vũ Thần đừng có hiểu lầm."
Mộ Từ cố ý cường điệu 'bạn bè bình thường', không nói có thân thiết hay không.
Quý Ly thấy cô đi đến trước mặt Biên Vũ Thần, bộ dáng nóng lòng giải thích quan hệ cùng hắn, trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Không đợi Biên Vũ Thần kịp nói gì, Quý Ly lại vờ như vô tình vuốt cái cổ trắng nõn, vạt áo hơi rộng mở ra, trên cổ mơ hồ có dấu tay màu đỏ nhàn nhạt, có cảm giác vô cùng ái muội.
Nam nhân trong mắt phảng phất mang theo từng đợt từng đợt ủy khuất nhè nhẹ, lại ra vẻ quật cường, thanh âm thanh lãnh thì thào nói:
"Thì... Thì ra chỉ là bạn bè bình thường thôi à, lúc trước Tống tổng đối như vậy đối với tôi, tôi... A!!!"
Nói được một nửa, tự dưng hắn kêu lớn một tiếng, câu chuyện liền ngừng lại.
Dưới bàn, Mộ Từ mang cao gót đang hung hăng dẫm lên giày Quý Ly.
Mộ Từ trên mặt cười yếu ớt lại mang theo nguy hiểm nhìn Quý Ly đang một mặt ủy khuất, nói: "Lúc trước làm gì?"
Quý Ly bình tĩnh rút nhanh chân về, biểu cảm trên mặt khôi phục lại vẻ xa cách ngày thường.
"Tống tổng thập phần chiếu cố, đối với tôi có ơn tri ngộ." Hắn bình tĩnh nói xong, lại tiếp tục bổ sung thêm: "Nếu không phải lúc trước Tống Tổng tìm được tôi trong biển người mờ mịt thì bây giờ tôi chỉ là một người vô danh, giờ phút này không có khả năng được ngồi ở đây."
Mộ từ hài lòng.
Lời này có lý, có lý, có lý.
Nhưng mà sao cứ cảm thấy chỗ nào là lạ.
Hai người nói nửa này vẫn chưa nói Quý Ly tên gọi là gì, Biên Vũ Thần từ nhỏ đến lớn đều là được người khác vây quanh, tự nhiên đối với loại tiểu thịt tươi như Quý Ly cũng không có bao nhiêu hứng thú đi quan tâm.
Chỉ sợ Mộ Từ làm loạn ở ngoài.
Tống gia đại nghiệp to lớn, đem cô phủng lên tận trời, thế cũng đã đủ để cho cô hồ nháo.
Biên Vũ Thần cũng không đem Quý Ly để vào mắt, hắn bỏ qua đề tài này, khó có được hứng thú, hỏi một chút tình huống của Mộ Từ.
Từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Thanh ở một bên đều luôn hung hăng xé rách khăn trải bàn tinh xảo, trên mặt lại duy trì "Tôi tốt lắm, tôi cái gì cũng không so đo, mặt kệ thế nào đều không phải tôi sai" mỉm cười.
Bốn người ngồi ăn, toàn bộ quá trình chỉ có Mộ Từ với Biên Vũ Thần nói nói cười cười, thậm chí hai người còn đem chuyện từ nhỏ đến lớn đều nói ra, Quý Ly đều đen mặt từ đầu tới cuối.
Chờ tính tiền xong, hai bên nói lời tạm biệt lẫn nhau rồi ra về.
Biên Vũ Thần cùng Lâm Thanh Thanh rời đi trước, Mộ Từ bị ném ở ghế sau của xe, Quý Ly còn cố ý lạnh mặt cảnh cáo, yêu cầu cô ngoan ngoãn ngồi phía sau không được làm loạn.
Bởi vì nguyên nhân thiết lập của nhân vật, Mộ Từ không thể không nhịn lại tính tình, giả vờ rất vui vui chạm cốc cùng Biên Vũ Thần, uống vào không ít rượu, cái chính là tửu lượng cô không hề tốt, giờ ơhust này ngồi choáng váng mờ hồ ở ghế sau.
"Ừm."
Rượu đã khống chế đầu óc, Mộ Từ nói chuyện có chút bất lợi, cô đành phải liên tiếp cúi đầu ậm ừ cho qua.
Cô còn tưởng mình bị choáng đến điên rồi, trong bụng bị thiêu đốt đến lợi hại, vô cùng khó chịu, làm cho cô không có cách nào động đậy được.
Quý Ly nhìn bộ dạng này của cô, hồi lâu khe khẽ thở dài, cởi áo gió đắp lên người cho cô, đem cửa xe khóa kỹ, rồi mới bước nhanh rời đi.
Cũng không lâu lắm đã trở lại, trong tay còn cầm theo vài gói màu trắng to to.
Quý Ly lên xe đem này nọ sắp xếp ổn thỏa, dặn dò người phía sau ngồi yên, rồi mới vững vàng lái xe trở về nhà Mộ Từ.
Thời điểm đi ngang qua cửa tiểu khu, Quý Ly hạ cửa kính xe xuống, vẫn là hai người bảo an lúc trước, Quý Ly chưa kịp nói gì, hai người trực tiếp khoát tay, ra hiệu cho hắn cứ việc qua.
"Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu, anh bạn cố lên!"
Quý Ly rất nhanh liền sáng tỏ bọn họ đang nghĩ cái gì, sắc mặt đơ một chút, cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi theo đường cũ đi vào.
Chờ đến lúc đứng ở cửa nhà Mộ Từ, Quý Ly có chút đau đầu.
Một tay hắn cầm theo này nọ, tay còn lại thì đang ôm lấy Mộ Từ ngất ngưởng, đột nhiên phát hiện không có cách nào để mở cửa.
"Này, đã tỉnh rượu chưa, tỉnh thì mở cửa đi!" Quý Ly không chút lưu tình lay người cô.
"Ừm." Mộ Từ mơ hồ trả lời, sau đó... làm gì có sau đó nữa.
Hắn lại đẩy đẩy, cô lại ừ một tiếng, rồi vẫn bất động.
Quý Ly thầm mắng một tiếng, trực tiếp cầm ngón trỏ Mộ Từ đặt lên khoá vân tay.
Tinh ——, cửa mở.
Quý Ly đi vào, thay dép trong nhà, đẩy Mộ Từ lên sofa sau đó đi vào phòng bếp, đem đồ trong tay đổ ra bát, đồ ăn đóng gói vẫn còn mang theo hơi nóng, chuẩn bị tốt xong mang tới bàn ở phòng khách đặt xuống.
Đi đến bên sofa, đá đá chân Mộ Từ đang vắt vẻo.
"Này, dậy lau mặt đi."
Mộ Từ khó chịu than thở một tiếng, không nhúc nhích.
Sắc mặt cô giờ phút này có chút trắng bệch, trên trán còn ứa ra mồ hôi lạnh, son môi thì lấm lem.
Quý Ly nhíu mày nhìn cô, rồi bưng chén nước ấm tới, ngồi xuống bên cạnh Mộ Từ, đem cô kéo lên, có lẽ là vì không có thói quen chiếu cố người khác nên động tác không được nhẹ nhàng cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn so với trước kia.
"Dậy uống nước đi, tôi mua cho cô ít cháo để lót dạ trước, đợi lát nữa ăn rồi ăn cơm." Quý Ly đưa cốc nước tới bên miệng Mộ Từ, lại nói tiếp: "Bụng thì đói, chưa ăn được gì mà còn uống nhiều rượu như vậy, cô lợi hại thật đấy."
Trong lời nói toàn châm chọc khiêu khích, cho đến khi một câu cuối nhẹ nhàng nói ra, ngay cả chính hắn có khi còn không nghe rõ.
"Rốt cuộc tính cách nào mới là cô thật sự..."
Thì thào nói xong, Quý Ly mới hậu tri hậu giác ý thức được mình đang suy nghĩ loại chuyện nhàm chán gì.
Gần đây toàn bị nữ nhân này xoay vòng vòng khiến cho chính hắn cũng không nhận thức rõ được bản thân.
Nghĩ đến đây, Quý Ly nhíu mày, lập tức nhìn về phía Mộ Từ đang mơ mơ màng màng, sau một hồi đánh giá, đột nhiên hắn giơ ngón trỏ lên vươn tới trên mặt cô chọc chọc, lực đạo không nhẹ không nặng.
Mang theo một loại cảm xúc cho hả giận nhưng lại thất bại.