Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 7: Ảnh Đế Tương Lai (7)




Uống nước ấm vào, Mộ Từ cũng thanh tỉnh đôi chút.

Lướt qua Quý Ly, chạy vào phòng tắm nôn ọe một cách thống khoái, sau đó thu thập lại bản thân, rửa mặt cho tỉnh táo..

Chờ đến lúc đi ra, phát hiện ảnh đế tương lai đang ngồi ở một bên bàn ăn, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

Tuy rằng ánh mắt không thân mật chút nào, nhưng mà... Ách, nói thế nào nhỉ, chắc là cuối cùng cũng có tự giác của một tiểu chó săn?

Trên bàn bày biện đủ loại thức ăn các màu, giống bữa cơm nhà cô luôn nhớ thương, không những thế còn có hương thơm ngào ngạt từ bát cháo, vừa mới trải qua một trận nôn ọe trong toilet mà bây giờ trong nháy mắt đã gợi lên sự thèm ăn của cô.

"Oaaaa, tiểu chó săn của ta cũng tốt qua đi mất! Ba ba yêu ngươi, moa moa~"

Quý Ly: "..." Mặt đen như đáy nồi một giây.

Muốn nói một câu rất tục...

Cô thật sự là nghĩ cái gì nói cái đấy, không hề mang thù... Ý nghĩ đơn giản.

Một giây trước có thể hận không đem bạn bóp chết, đảo mắt một giây sau đã biến thành yêu bạn nhất.

Quý Ly đối với những lời nói động kinh của Mộ Từ là thấy nhưng không thể làm gì, thấy cô vẫn còn đứng im tại chỗ, một mặt hắn kích động nhưng bộ dáng lại không thể không chịu đựng, trực tiếp lạnh giọng hô: "Tới dùng cơm."

"Biết rồi!"

"Coi như anh thức thời, hừ." Mộ Từ hơi nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn Quý Ly một cái, sau đó mới chậm rì rì đi qua.

Cô đặt mông ngồi xuống, trên mặt còn bày ra biểu cảm 'ta cao lãnh', động tác trên tay thì bay rất nhanh, liên tục gắp thức ăn vào miệng. Nhìn từ bên ngoài, tướng ăn cũng coi như là tao nhã nhưng thật ra hơn phân nửa đồ ăn đã bị cô nhét vào bụng.

Quý Ly nhìn bộ dạng này của cô, đâu đó hiểu được vì sao người này ngoài mặt một kiểu, trong lòng lại là một kiểu khác.

Phỏng chừng tính cách cao lãnh là do người này tự đặt ra cho nhân vật ảnh hậu, dù sao trong tương lai cô muốn vươn tầm quốc tế, khí chất phải khác biệt với người khác.

Những lời nói cực kì khó nghe với hắn lúc trước, chắc cũng bởi vì nguyên nhân này.

Bất tri bất giác, ở trong lòng Quý Ly đã thay Mộ Từ tẩy trắng hoàn toàn.

(Nhan: Chị Từ có bảo em là anh nghĩ nhiều rồi, thật đấy!)

Giờ phút này ánh mắt hắn nhìn Mộ Từ và tự cảm thụ trong lòng, cảm giác chán ghét cùng không kiên nhẫn đã sớm tiêu tan không ít, chỉ còn sót lại tìm tòi nghiên cứu với cảm giác phức tạp khác thường nào đó.

Nếu để Mộ Từ biết Quý Ly tự bổ não đến trình độ như vậy, chắc cô đã cười đến chết, tuyệt đối giơ ngón tay cái lên, thầm hô: Đừng làm ảnh đến nữa, anh làm đạo diễn luôn đi.

Bất quá nói thật, Quý Ly làm những việc này đã làm cho hảo cảm của Mộ Từ đối với hắn từ từ đi lên.

(Nhan: Chăm sóc Từ tỷ lúc say rượu đó~)

Thế nhưng...

Sau khi Mộ Từ ăn uống no đủ, nhìn nhìn Quý Ly, nói luôn một câu: "Ngày mai anh thu thập đồ chuyển đến đây ở!"

Cô vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ "Thông qua Biên Vũ Thần chèn ép nam chính" còn chưa làm xong đâu, thời điểm ăn ở nhà hàng mãi không có cơ hội để hoàn thành, tuy rằng cho đến bây giờ cô cũng không rõ ràng nhiệm vụ này cùng Quý Ly phá hủy Biên gia có quan hệ gì.

Nhưng mà để Quý Ly chuyển về đây ở, có một nguyên nhân là dựa theo lộ tuyến chỉ định của nhiệm vụ, nguyên nhân còn lại là cô có thể âm thầm trợ giúp nam chính nâng cao kỹ thuật diễn, đều chuẩn bị vì tương lai trở thành ảnh đế.

Lần này (Loạn Hoàng) truyền bá ra, là cái bậc thềm thứ nhất của nam chính.

Xuất thân Quý Ly không phải là chính quy, cho nên cô cần đưa bàn tay vàng cho hắn trước.

Mộ Từ nói trắng ra làm Quý Ly có chút không bình tĩnh được, hắn nhìn cặp mắt trong suốt kia, trên mặt cơ hồ không có biểu cảm gì.

"Cô nói đùa sao?"

Mộ Từ bị phản ứng này của hắn làm cho tức cười.

"Anh cảm thấy tôi giống như đang đùa sao? Huống hồ, anh đáng giá để tôi đùa anh à? Đừng quên thân phận của mình."

Lời của cô một điểm cũng không nể tình.

"Nếu tôi không đồng ý?" Mặt Quý Ly lạnh lẽo như trước, giây phút này đôi mắt phảng phát nổi lên gió lốc hắc ám.

"Anh không đồng ý? A, Quý Ly anh cũng đừng quên, quyền quyết định ở trong tay tôi, không phải do anh nói được là được, lúc trước trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng, bên B không có quyền lựa chọn, hết thảy đều nghe theo bên A sắp xếp, nếu cố ý làm trái với quy định thì phải bồi thường."

Mộ Từ cười lạnh một tiếng, hơi ngửa đầu, tiếp tục nói: "Hay là anh cảm thấy, lấy thân phận và địa vị của anh hiện tại đã bồi tôi được rất tốt à, anh cho anh là Vũ Thần sao? A."

Vừa dứt lời, trong đầu có thanh âm đinh một cái vang lên.

[Đinh —— nhiệm vụ hoàn thành, hủy bỏ trừng phạt.]

[Sau khi chèn ép nam chính, cũng đừng quên trợ giúp hắn trở thành ảnh đế nha ~ Kí chủ, cố lên!]

Nguy cơ đã được giải trừ, nhưng nam nhân đối diện lại có gì đó không đúng.

Giờ phút này thần sắc trên mặt Quý Ly so với dĩ vãng còn đáng sợ hơn, môi nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm Mộ Từ, gió lốc trong mắt như muốn đem cô chém thành trăm mảnh.

Ngay cả ngụy trang ngày thường đều lười làm.

Mộ Từ buộc bản thân phải chống lại ánh mắt ngoan lệ kia, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu.

Quý Ly đột nhiên thu lại đồ của mình, sau đó đứng dậy đi ra cửa, thay giày vào, đầu cũng không thèm quay lại, trực tiếp lưu lại một câu "Buổi tối ngày mai tôi sẽ thu thập đồ chuyển đến đây, mong rằng Tống tổng đừng quên lời đã nói hôm nay."

Dứt lời liền phịch một tiếng đóng cửa lại.

Tầm mắt Mộ Từ nhìn không rời từ đầu đến cuối, cho đến khi thân ảnh kia hoàn toàn biến mất ở cửa.

Cô nhìn chằm chằm phương hướng Quý Ly rời đi, mí mắt cũng không chớp một cái. Qua hồi lâu, mới phun ra một câu.

"Mẹ!"

Mộ Từ hung hăng nắm lấy tóc, táo bạo muốn mắng chửi người, nhiệm vụ tuy rằng đã hoàn thành, nhưng nhìn nam nhân đối diện mặt càng ngày càng lạnh, trong lòng cô đột nhiên phiền chán muốn chết.

Cái nhiệm vụ chó má gì vậy!

Tục ngữ nói không sai, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay*.

*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn. (Theo Hatdao3quatao)

Kỳ thực Mộ Từ lúc này cũng đã hối hận xanh ruột.

Vừa rối cô nói có phải là có chút nặng lời không, cô cảm thấy bản thân cặn bã một cách quá đáng! Quả thực đã đả thương lòng tự tôn của hắn!

Cô nghĩ, hôm nay coi như cô đã triệt để bị nam chính cho vào sổ đen.

Mộ Từ vẫn ngồi nguyên tại vị trí, không hề động đậy, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

- -------------------------------

Sau khi Quý Ly đi ra ngoài cũng không về nhà luôn, căn nhà kia trừ bỏ hắn cũng đã không còn ai khác. Có lẽ hôm nay do tâm tình trầm thấp đến cực hạn, hắn không muốn trở lại căn nhà kia nhận thêm cảm xúc bi thương nữa.

Thành phố C vào ban đêm vẫn phồn hoa như trước, các loại xe đi đi lại lại nối liền không dứt, mọi người đều vội vàng tan tầm về nhà hoặc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Đèn đường mặc dù đẹp đẽ nhưng thành phố C chênh lệch nhiệt độ rất lớn, đi về phía trước, một cơn gió lạnh luồn vào trong cổ, lạnh đến thấu xương.

Quý Ly ngồi ở bên đường, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc, bộ dáng mây mù nặng nề, khuôn mặt tuấn mỹ giờ phút này không còn nét ngây ngô như lúc ở đoàn phim, có chút buông thả.

Ánh đèn chiếu xuống, thân ảnh cao lớn bị bóng cây bên cạnh ngã tư đường che khuất, một mảnh sắc thái cô đơn.

Ánh mắt hắn nặng nề, toàn thân lượn lờ vẻ cô tịch.

Nhìn chằm chằm xe cộ trước mắt đi lại cực nhanh, thần sắc đáy mắt phúc tạp khó đoán, không biết suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu, hắn lấy điện thoại trong túi ra, lướt lướt vài cái trên màn hình, tìm được một dãy số, ở trên ghi chú một "dấu chấm tròn", trực tiếp gọi qua.

(Nhan: Chắc là kiểu dấu hoa thị cuộc gọi khẩn cấp trong điện thoại ý mọi người.)

Bên trong kêu tí tách một lát, rất nhanh được tiếp nhận.

"Uy, Quý ca?" Người ở bên trong xác nhận nói.

"Ừm, là tôi." Quý Ly đáp.

"Quý ca, sao tự dưng anh lại nhớ tới em để gọi điện thoại? Em nghĩ anh đã bị Tống ảnh hậu cướp đoạt thể xác lẫn tinh thần rồi chứ, tưởng đâu đã quên mất em rồi!" Lời nói của người trong điện thoại mang theo ngữ khí chế nhạo.

Quý Ly trầm mặc.

Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc tới đã chọc vào chỗ đau của Quý Ly.

Người đầu kia điện thoại không nghe thấy Quý Ly trả lời hắn, nhất thời sau người chợt cảm thấy lạnh, cảm giác bản thân tự gây rắc rối, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Quý ca, cái kia, lúc trước anh bảo em điều tra sự tình, đã có một ít manh mối."

"Tra như thế nào?" Quý Ly trả lời.

Xem ra đã tránh thoát một kiếp, người đầu kia điện thoại âm thầm cảm thấy may mắn, sau đó tiếp tục nói.

"Em tra vụ tai nạn xe cộ năm đó, quả thật là có rất nhiều điểm đáng ngờ, tuy rằng lúc đó họ nói bác trai bác gái lái xe đi trên đoạn đường kia gặp tai nạn, nhưng đoạn đường này không hề nguy hiểm, phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn tại đoạn đường này cơ hồ không có vụ nào. Bài trừ các nhân tố không thể khống chế khác, rất có khả năng sẽ biết được vì sao xảy ra tai nạn."

Âm thanh trong điện thoại dần dần nghiêm túc lên, dừng một chút, rồi mới nói: "Quý ca, xem ra bác trai bác gái quả thật là bị người ta hãm hại mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bá phụ bá mẫu làm người luôn lương thiện, trong ngày thường cũng không gây thù chuốc oán với ai, mà người duy nhất sợ bị liên lụy đến lợi ích thậm chí làm ra được những loại việc này, cũng chỉ có Biên gia."

"Biên gia." Quý Ly lặp lại một lần, ngữ khí thập phần âm trầm ngoan lệ.

"Ừ, đúng, chân tướng cụ thể phải đợi em tra thêm."

"Cậu tiếp tục điều tra xuống, nhớ kỹ, nhất định không được đả thảo kinh xà*, về phía tôi bên này... Hết thảy đều thuận lợi."

*Đả thảo kinh xà: đập cỏ rắn sợ, giống như rút dây động rừng.

Quý Ly dứt lời liền cúp điện thoại.

Hắn đứng lên, đem tay để vào vào trong túi, đi đến thùng rác ném thuốc lá vào rồi đi về phía trước một đoạn.

Sau đó đột nhiên dừng lại, nói ra một câu.

"Xuất hiện đi."

Không ai đáp lời, cũng không có động tĩnh gì.

"Cứ phải để tôi tự tay bắt được sao?" Trong lời nói Quý Ly mang theo một tia không kiên nhẫn.

Qua hồi lâu, mới có một người từ sau bồn hoa đi ra.

Trong tay Mộ Từ còn cầm một túi giấy đựng quần áo, cô giờ phút này có chút lo lắng bất an, không biết nên lấy thái độ nào để nói chuyện với Quý Ly.

Đáng lẽ cô đang yên ổn ở trong phòng, đột nhiên lại có nhiệm vụ.

[Đinh —— Tuyên bố nhiệm vụ: An ủi nam chính, an ủi nam chính bị tổn thương con tim.]

Ngay từ đầu cô cho rằng nhiệm vụ bị tuyên bố nhầm, dù sao từ đầu tói giờ toàn lấy chèn ép nam chính làm chủ. Hiện tại gặp loại tình huống này, cô cảm hệ thống bị dính virus.

Cho nên hiện tạo cô đang theo đuôi nam chính, giống hệt mấy sắc nữ đáng khinh.

CMN!

Cô có thể nói cái gì, chẳng lẽ nói tôi ở trong phòng nghĩ tới nghĩ lui, sợ anh bị đả kích đến tự sát nên cố ý đến theo dõi anh?

Cô cảm thấy lời này thật sự cmn quá đũy!

(Nhan: Ờm.... chắc là kiểu lạt mềm buộc chặt?)

Không đúng, bản thân nhiệm vụ này mới là đũy thật sự, một mặt muốn chèn ép nam chính, một mặt lại giúp nam chính đạt được thành công.

Chờ sau khi thế giới nhiệm vụ này hoàn thành, cô nhất định phải hỏi cho tốt tên hệ thống kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Cơm ăn quá no, ra ngoài tản bộ." Mộ Từ giải thích.

Quý Ly không trả lời cô, chỉ là đem tầm mắt nhìn túi áo khoác cô đang cầm, rõ ràng là cô vừa mới vào cửa hàng dành cho nam mua.

Logo là hãng quần áo nam nổi danh.

"À, cái này, cái này tôi đi tới đi lui ai biết lại đi tới cửa hàng đồ nam, trùng hợp nhìn đến áo khoác này nhìn rất thích hợp với anh, liền mua luôn, con người tôi luôn biết phân biệt phải trái, anh mời tôi ăn cơm, tôi trả lại anh bằng quà."

Cô nói xong, đã đem túi quần áo đưa qua.

Quý Ly lại không có động tác, chỉ dùng một loại ánh mắt nặng nề nhìn Mộ Từ.

"Tống đại tiểu thư, cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Mẹ nó, tôi cũng muốn biết rốt cuộc tôi đang làm gì đấy, đến cùng nhiệm vụ này là muốn làm gì?!

Mộ Từ muốn sụp đổ đến nơi.

"Tống đại tiểu thư, chẳng lẽ cô yêu tôi?" Quý Ly nói xong lời này, đột nhiến tiến đến gần, cơ hồ đem toàn bộ Mộ Từ vây ở trong ngực, khoảng cách giữa hai người chỉ có chưa đến một cm.

Mộ Từ nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, trái tim xém chút nữa ngừng đập.

"Nghe nói, khi một người tự dưng thích người mình ghét, sẽ có loại biểu hiện như vậy. Tống đại tiểu thư, cô có cảm thấy đấy là cô không?" Quý Lý giữ nguyên tư thế cách rất gần, khi nói chuyện hô hấp đều phả vào mặt cô.

Có lẽ là vừa hút thuốc lá vị bạc hà, khi hắn nói chuyện hơi thở đều mang theo vị bạc hà mát lạnh nhàn nhạt.

Mộ Từ thấy rõ đáy mắt hắn lạnh lùng, thậm chí còn có tự giễu cùng trêu tức.

Giờ phút này ý thức cực kì thanh tỉnh, cô khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy! Tôi thích anh, không được sao?"

(Nhan: Chị nhà trả thù hắc hắc.)

Đồng tử Quý Ly co rụt lại.

"Không được!"

Dứt lời, lập tức lui về sau một bước lớn, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Tống tổng quá cao quý, Quý Ly không với được."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng.

Lưu lại Mộ Từ đứng tại chỗ nói mát.

Ta cảm thấy nhiệm vụ của hệ thống đang khi dễ ta, thật sự đấy!