Tô Yên lắc đầu
“Sẽ không. Ta không thích hắn ta.”
Tuân Cảnh
“Âu Dương Du là tướng quân chinh chiến tứ phương.”
“Ừm.”
“Trong tay cầm mười vạn binh”
“Ừm”
“Nữ nhân muốn gả cho hắn, nhiều vô kể.”
“Ừm.”
“Nàng không muốn?”
“Không muốn.”
“Ồ? Vì sao vậy?”
Tô Yên nghiêm túc nhìn Tuân Cảnh
“Không phải chàng nói thánh chỉ bạn hôn cho chúng ta đang ở trêи đường tới đây sao? Không phải chàng nói không có hòa ly, chỉ có tang thê sao?”
Vậy vẫn còn cố hỏi nàng lý do?
Tuân Cảnh không nghe được câu trả lời mình muốn nghe.
Hai tay ôm eo Tô Yên càng thêm dùng sức.
Nhưng mà, đáp án này, miễn cưỡng chấp nhận được.
Đúng lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên trong đầu Tô Yên
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng rồi.”
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh, kéo tay hắn, không nói thêm điều gì.
Tuân Cảnh cảm thấy cái lý do này có thể làm nàng ngoan ngoãn không suy nghĩ viển vông tới nam nhân khác, quả thực không tồi.
Tô Yên nghe thấy phía trước truyền tới âm thanh suy yếu
“Tham kiến Tướng quân.”
Tô Yên nghe được âm thanh, mới ngẩng đầu qua nhìn.
Âu Dương Du mặc một thân áo đen đứng ở đó.
Ánh mắt vẫn đang nhìn Tô Yên và Tuân Cảnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc.
Tô Yên sớm đã biết có người đứng ở đó.
Chỉ là vừa rồi bận ứng phó với Tuân Cảnh, không rảnh xem.
Không nghĩ tới người đứng đó lại là Âu Dương Du.
Mà Tống Trinh, lại đang đứng sau lưng Âu Dương Du.
Nàng ta không khoác lên mình bộ quân phục phấn chấn oai hùng như mọi khi, mà mặc một thân y phục đỏ, còn trang điểm vấn tóc xinh đẹp.
Tóc cài cây trâm, khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt, đại khái vì trước đó sốt cao, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhìn qua có chút ốm yếu.
Âu Dương Du nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh, liền quay đầu lại nhìn.
Thấy Tống Trinh ăn mặc kiểu nữ nhi, còn trang điểm qua, đại khái cũng hơi bất ngờ vì chưa từng thấy bao giờ, thế cho nên nhìn nàng ta nhiều hơn một chút, sau đó lặng lẽ rời ánh mắt
“Ừm.”
Hắn lên tiếng rồi cất bước rời đi, giống như chỉ ngẫu nhiên tới đây.
Tống Trinh nhìn theo bóng lưng Âu Dương Du rời đi, hai tay túm chặt lấy váy.
Nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng
“Tướng quân.”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Âu Dương Du dừng chân
“Có việc gì?”
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, không có một chút phập phồng.
Tống Trinh cúi đầu, âm thanh bỗng nhiên nhỏ hơn một chút
“Hiện giờ bọn đạo chích xung quanh Kim Vĩnh quốc không dám xâm phạm, Tướng quân có nên tìm một người kết tóc đồng tâm?”
Âu Dương Du nghe xong, quay đầu lại.
Hắn nhìn Tống Trinh.
Lúc lâu sau mới mở miệng
“Ngươi rất muốn gả cho bổn vương?”
Thanh âm lạnh như băng.
Hắn đã từng hỏi qua vấn đề này.
Chỉ là lần đó, hắn không xưng là bổn vương, mà xưng là ta.
Lần này, hắn vẫn hỏi lại câu hỏi đó, nhưng lại xưng là bổn vương.
Tống Trinh nắm chặt tay, gật đầu
“Đúng vậy.”
Nàng rất muốn gả cho Âu Dương Du, nằm mơ cũng muốn gả cho hắn.
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh, thật lâu sau cũng không nói gì.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ chọn ngày cưới luôn, không có vấn đề gì.
Nhưng không hiểu sao, giờ đây, hắn lại không có suy nghĩ như vậy.
Âu Dương Du lại nhìn ra ngoài sân.
Tuân Cảnh đang ôm một nữ nhân, đứng đó không biết nói gì.
Ánh mắt Tuân Cảnh nhìn Tô Yên, không hề có một chút phòng bị nào.
Trong mắt hắn, chỉ có một mình nữ nhân kia.
Đó là cảm giác thế nào?
Âu Dương Du chắp hai tay ra sau lưng, trong lòng nổi lên một cảm xúc khác thường.
Bất quá, hắn nhanh chóng đè nén cảm xúc đó xuống, lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh như băng.
Hắn lên tiếng
“Nếu đã khôi phục thân phận nữ nhi, vậy thì tìm một người trong sạch mà gả đi đi.”