Âm thanh của hắn lạnh như băng, thành công đánh vỡ ảo tưởng của Tống Trinh.
Thân thể Tống Trinh đong đưa, lung lay như sắp đổ, lúc sau mới run rẩy mở miệng
“Vương gia?”
Thanh âm chua xót.
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh, một lúc lâu sau mới lên tiếng
“Bản thân ngươi rất rõ ràng, bổn vương đối với ngươi không hề có một chút yêu thích giữa nam nữ nào.”
Âu Dương Du vừa dứt lời, thân thể Tống Trinh càng run rẩy lợi hại.
Không thích nàng sao?
Khuôn mặt nàng ta tràn ngập hoảng hốt.
Không, nàng không tin.
Sao có thể như vậy?
Nếu không thích nàng, tại sao lại đồng ý cho nàng vào quân ngũ?
Hai mắt Tống Trinh đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Âu Dương Du.
Lúc lâu sau mới mở miệng
“Nếu Tướng quân không thích ta, vì sao lại để ta vào quân doanh?”
Âu Dương Du nhìn nàng.
Hắn làm việc, chưa bao giờ giải thích, cũng không bao giờ muốn giải thích.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng Tống Trinh như vậy.
Hắn lạnh nhạt nói
“Bổn vương chỉ cho rằng, ngươi sinh nhầm vào thân nữ nhi.”
Tống Trinh nghe thấy lời này của Âu Dương Du.
Cảm giác như có một chiếc búa tạ đập thẳng vào lồng ngực.
Nàng hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.
Nàng hiểu rõ.
Hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng nàng có khát vọng muốn ra chiến trường giết giặc.
Cho nên, cho nàng một cơ hội.
Cho nên, những việc Âu Dương Du làm, không có trộn lẫn một chút tình cảm nam nữ nào.
Hắn chỉ đơn giản cho rằng, nàng muốn tham gia quân ngũ.
Tống Trinh càng hiểu rõ ý của Âu Dương Du, càng uất ức đến mức muốn khóc.
Tống Trinh gắt gao nắm chặt tay, nỗ lực ức chế nỗi bi thương trong lòng, tựa hồ cố gắng vơ vét chút hy vọng
“Tướng quân thực sự không có một chút cảm giác nào với Tống Trinh sao?”
Khuôn mặt Âu Dương Du lạnh băng, trêи mặt không có một chút biến hóa nào
“Chưa từng.”
Âu Dương Du vừa dứt lời, Tống Trinh tuyệt vọng cười một tiếng.
Nhắm hai mắt lại.
“Bịch”
Ngã xuống mặt đất.
Âu Dương Du nhíu mày.
Tiến lên bế nàng ta lên
“Tống Trinh?”
Sắc mặt Tống Trinh tái nhợt, ngất xỉu.
Thượng Vận thành mưa phùn liên miên.
Nói mưa liền mưa.
Trong tiệm ăn, Tiểu Hồng đang dùng thìa múc thịt bò trước mặt.
Múc hơn nửa ngày, thịt bò vẫn nằm nguyên xi trong đĩa.
Cái thìa nó cầm trong tay, không múc được bất cứ thứ gì.
“Cạch” một tiếng, nó ném cái thìa trong tay đi.
Vươn ngón tay mũm mĩm trực tiếp bốc đồ ăn.
Còn chưa kịp bốc, một đôi đũa gõ vào mu bàn tay nó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng không sợ chút nào, tay vẫn hướng về đĩa thịt bò, nhanh chóng nhúp được một miếng, nhét vào trong miệng.
Ăn vô cùng vui vẻ.;
Tô Cổ nhìn nó, hỏi
“Đũa đâu?”
Tiểu Hồng vừa nhai thịt bò vừa nói với vẻ mặt đương nhiên
“Ta không dùng.”
Tô Cổ nghe xong, nhìn Tiểu Hồng
“Không biết dùng đũa mà kiêu ngạo vậy sao?”
Thực ra Tiểu Hồng sợ bị Tô Cổ mắng, nên nó mới trưng ra cái vẻ mặt dĩ nhiên như vậy.
“Ta là rắn, rắn không cần dùng đũa.”
Tô Cổ gật gật đầu
“Vậy thì làm thành canh rắn liền không cần học dùng đũa nữa.”
Tiểu Hồng đang ăn bỗng đỡ người.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Cổ.
Một lúc sau, nó mấp máy môi, có vẻ không xác định nổi
“Ngươi sẽ không làm như vậy?”
Cổ Vương đối xử với nó tốt như vậy.
Cổ Vương cũng rất nhường nhịn nó.
Trong đầu Tiểu Hồng chạy qua một loạt ưu điểm của Cổ Vương.
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, trêи đầu có hai cái búi tóc, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm còn đang nhai đồ ăn.
Nhìn giống như đứa nhỏ trong bức tranh tết.
Tô Cổ nhàn nhạt nói
“Ngươi sống lâu như vậy mà một đôi đũa cũng không biết cách dùng, vậy ngươi hà tất phải biến thành người? Tiếp tục làm rắn đi.”
Tiểu Hồng vừa nghe xong liền cãi lại
“Ta không thích biến thành người, ta thích làm rắn.”
Nói xong, liền muốn biến thành rắn ngay trong tiệm ăn.